Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 1063: Có Thê Tử Quên Mẫu Thân

Tin tức như vậy tạm thời chỉ lưu truyền ở trong Thái Kinh, thế nhưng tin chắc qua không bao lâu, liền sẽ truyền khắp ngõ ngách Huyền Nguyệt đại lục, đủ biến Dạ Tư Không thành trò cười.


Rất nhiều người đều hy vọng nhìn thấy thế cục như thế, dù sao Thái Kinh quá cường liệt, có thể đè ép một chút đương nhiên là chuyện
tốt.
Sau phần dạ tiệc, mọi người cũng nói nhỏ rời đi, đều đang bàn luận đám người Dạ Côn rời đi sẽ tạo thành tình huống không tốt gì.


- Thái tử điện hạ, chúc mừng.
Lúc này Dạ Dương mang theo Lương Vĩnh Phi đi tới chắp tay, mọi người cũng ngầm hiểu lẫn nhau.
Dạ Tư Niên rất khiêm tốn, chắp tay nói:
- Nhị thúc nói đùa, nào có vui gì, hiện tại ra rất ưu sầu.


- Đúng vậy, cả nhà nhị thúc người đều đã rời đi Thái Kinh, đối với Dạ gia mà nói cũng là một loại tổn thất.
Dạ Dương than nhẹ một tiếng, nhưng tựa hồ không nhìn thấy y có chút tiếc hận.


- Chắc hẳn gia gia chỉ nổi nóng nhất thời, đến lúc đó bớt giận, đương nhiên sẽ gọi cả nhà nhị thúc trở về.
- Chỉ mong là thế, ta sẽ không quấy rầy Thái Tử.
- Nhị thúc đi thong thả.
Dạ Tư Niên chắp tay, tuy nói Thái Tử không hành lễ như thế, nhưng dựa theo bối phận Dạ gia, lễ tiết vẫn phải có.


Dạ Dương chậm rãi đi đến trong hoàng cung, đi theo phía sau Lương Vĩnh Phi.
- Tể Tướng đại nhân, Thành Nhân tối hôm nay thật khiến người ta khϊế͙p͙ sợ.
Lương Vĩnh Phi đến lúc này cũng không thể nào tin được, Dạ Tư Không thế mà đuổi Dạ Côn cùng Dạ Tần đi.


Dạ Dương cười khẽ một tiếng, thăm thẳm nói ra:
- Chỉ là ngươi không hiểu rõ Thánh Nhân, sau khi người hiểu được, cũng sẽ không cảm thấy như vậy.
Lương Vĩnh Phi nghe xong, đây là trong lời nói có hàm ý, thế nhưng Tể Tướng không muốn nói, y cũng không dám hỏi.


- Hai tháng sau sẽ đến Tiết Khánh Nguyên, xảy ra chuyện như vậy, liệu có nguy hại gì hay không?
Lương Vĩnh Phi rất là lo lắng, sự mạnh mẽ của Thái Kinh bắt nguồn từ Dạ Côn cùng Dạ Tần, nếu không có bọn họ tọa trấn, đến lúc đó


bị xâm lược thì biết làm sao bây giờ, mình vất vả lắm mới bò lên được, thay đổi triều đại. .. mình chỉ có một con đường chết.
Càng nghĩ, Lương Vĩnh Phi càng lo lắng.
Dạ gia huynh đệ thật là khiến người ta vừa thương vừa sợ.
- Nguy hiểm? Đương nhiên sẽ Có, hơn nữa còn rất mãnh liệt.


Nghe được lời như vậy, khóe miệng Lương Vĩnh Phi hơi hơi run rẩy, chẳng lẽ mình chỉ có thể sống hơn hai tháng nữa thôi sao...
Một bên khác, Dạ Tư Niên cũng dự định trở lại phủ đệ, chủ yếu là đưa Thanh Vũ trở về, hiện tại nàng còn chưa có danh phận, không thể trong Đông Cung được.


Trong một chiếc xe ngựa, Dạ Tư Niên che chở Thanh Vũ trăm bề, Dịch Y Vân ngồi ở bên cạnh rất có ý kiến, chẳng qua là không nói ra.
Thế nhưng biểu lộ rất rõ ràng.
- Tư Niên, mấy ngày nay phải chuẩn bị cẩn thận, Tiết Khánh Nguyên không thể xuất hiện sai lầm.
Dịch Y Vân nhắc nhở.
Dạ Tư Niên khẽ cười nói:


- Con biết rồi.
Nhìn nhi tử trả lời qua loa, trong lòng Dịch Y Vân có chút tức giận, trước kia nhi tử quyết định gì cũng đến hỏi mình, thế nhưng hiện tại. .
mình nó liền có thể quyết định, đều không thương lượng với mình một tiếng.


Cho dù là chung thân đại sự cũng giống như vậy, vị Thanh Vũ ở bên cạnh là người như thế nào, người làm mẹ như nàng hoàn toàn không biết gì cả.
Rất nhanh đã đến phủ đệ, Dạ Tư Niên đỡ Thanh Vũ xuống xe ngựa, mà lúc Dịch Y Vân xuống xe ngựa, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của hai người.


Trong lòng vô cùng tức giận!
Sau khi trở lại phủ đệ, Dạ Tư Niên liền thu xếp gian phòng cho Thanh Vũ, thậm chí gọi toàn bộ mọi người đến làm việc, Dịch Y Vân muốn tìm người châm trà cũng không có.
Đại khái bận rộn một canh giờ, Dạ Tư Niên rốt cục làm xong, đi vào trong đại sảnh.


- Mẫu thân, Con về cung trước.
Dạ Tư Niên hướng phía Dịch Y Vân chắp tay, quay người định đi.
- Chờ một chút.
Dịch Y Vân lên tiếng nói.
Dạ Tư Niên dừng bước, quay đầu lại hỏi:
- Mẫu thân còn có chuyện gì sao?
- Nữ tử này là ai, từ đâu tới? Sao không nói với mẫu thân trước?


Dịch Y Vân nhàn nhạt hỏi.
Dạ Tư Niên suy nghĩ một chút, nói nhỏ cười nói:
- Là con quên mất... Con quen Thanh Vũ tại Ngũ Nhạc.
- Cụ thể.
Chỉ thấy Dạ Tư Niên có chút yên lặng, Dịch Y Vân lập tức cảm thấy có vấn đề.
- Thế nào, ngại nói ra sao?


- Mẫu thân, Thanh Vũ là một nữ tử bác học, mặc dù không phải hoàng thân quốc thích, nhưng nhất định có thể trợ giúp con.
Dạ Tư Niên biết ý của mẫu thân, tìm thê tử, cũng muốn đi tìm loại nữ tử có thể trợ giúp mình.
Dịch Y Vân cười một tiếng, có chút châm chọc.


- Bác học? Phương diện nào? Không phải là nữ tử hoa lâu đấy chứ!
- Mẫu thân, Thanh Vũ chẳng qua là một nữ tử thương gia bình thường, chuyện này con đã điều tra qua.
Ngữ khí Dạ Tư Niên có hơi cao.


Dịch Y Vân khó có thể tin nhìn nhi tử, tiểu tử này từ nhỏ đến lớn đều không lớn tiếng với mình như thế
Thế nhưng bây giờ vì một nữ nhân, lại dám nói chuyện với mẫu thân như vậy.
Thanh Vũ kia thật đúng là một con hồ ly tinh!
- Tốt, hiện tại có thê tử liền quên mẫu thân!


Dịch Y Vân lạnh giọng quát.
Dạ Tư Niên che cái trán, có chút sốt ruột:
- Mẫu thân, sao có thể như thế, chẳng qua là không muốn người để ý gia thế của Thanh Vũ mà thôi.
- Một nữ tử tiểu thương, xuất hiện trên yến hội lớn nhất Đông y, thế mà không chút mất bình tĩnh, con hoàn toàn không có chút nghi


ngờ nào sao?
- Mẫu thân, mặc dù Thanh Vũ chỉ là con của thương nhân, thế nhưng cũng từng thấy qua việc đời, sự thong dong của nàng hấp dẫn con, cho nên, nàng chính là nữ nhân Con muốn cưới nhất trong đời này!
Dạ Tư Niên chém định chặt sắt nói ra, không để bất kỳ người nào ngăn cản.


Dịch Y Vân hiểu ra, cũng không biết con hồ ly tinh kia đã hạ mê dược gì, thế mà khiến nhi tử mình bảo vệ ả như thế.
- Được, con lớn rồi, mẫu thân không quản con được.
- Mẫu thân, không phải trước kia người thường xuyên nói, bảo con phải có chủ kiến à, hiện tại có, người ngược lại không thích.


- Hỗn trướng!
Dịch Y Vân đột nhiên vỗ bàn một cái, giận đến toàn thân run rẩy.
Dạ Tư Niên không hề bị lay động, chắp tay nói ra:
- Mẫu thân sớm đi nghỉ ngơi đi, ngày mai hài nhi trở lại thăm người.


Nếu là lúc trước, Dịch Y Vân tin tưởng, thế nhưng hiện tại... chỉ sợ không phải đến thăm mẫu thân, mà là đến thăm con hồ ly tinh kia.
- Nhớ kỹ thân phận của con, con phải làm chủ nhân của Thái Kinh, hiện tại vất vả lắm mới ra mặt được, chở bị chỉnh rơi xuống!
- Mẫu thân, chuyện này con càng hiểu hơn người.


Nói xong, Dạ Tư Niên liền xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng nhi tử rời đi, Dịch Y Vân thở dài một hơi, vô lực ngồi xuống, nhi tử trước kia nghe lời cỡ nào, đi Ngũ Nhạc một chuyến, phảng phất giống như biến thành người khác vậy.


Đột nhiên, Dịch Y Vân nhíu chặt mày lại, hơi nhấp một ngụm trà liền đi tới sân sau.
Rất nhanh, Dịch Y Vân liền trở lại phòng mình.
Đóng cửa lại, Dịch Y Vân lạnh giọng chất vấn:
- Nữ nhân kia có phải các ngươi phái tới hay không!


Lúc này, một người từ trong bóng tối bước ra, chuẩn xác mà nói. .. đây là một cái hắc ảnh, cũng không phải người... chỉ có hình dạng con người.