Trong phòng có chút đơn sơ, cũng không còn ai khác.
- Côn ca, uống chút nước.
Nguyên Chẩn tranh thủ thời gian rót một chén nước cho Dạ Côn.
Dạ Côn cười đón lấy, vẫn không quên trêu chọc:
- Nhìn bộ dáng người như thế, xem ra đã làm việc trái với lương tâm rồi phải không.
Nguyên Chẩn xấu hổ cười cười:
- Ta sao lại làm việc trái với lương tâm.
- Được rồi, nói đi, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Dạ Côn tò mò hỏi
Phong Điền ngồi xuống chân thành nói:
- Côn ca, hay là để ta tới nói đi.
- Ừm.
- Lúc trước vào một đêm nọ, Nguyên Chẩn rời giường đi nhà xí, không cẩn thận giẫm chết một con thỏ.
- Chẳng lẽ Con thỏ này chính là dây dẫn nổ?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
Nguyên Chẩn khẽ thở dài một tiếng.
Phong Điền oán giận nói ra:
- Chín nó, con thỏ này do người bên cạnh Thái Tử nuôi nấng.
- Thái Tử còn có tâm tình đi nuôi thỏ?
Dạ Côn có hơi kinh ngạc, Dạ Tư Niên ngày ngày tập trung tinh thần nghĩ đến hoàng vị, hình như sẽ không liên quan gì đến con thỏ.
Phong Điền lắc đầu nói ra:
- Cũng không phải do Thái Tử nuôi nấng, nghe nói là một vị cô nương nuôi nấng, chẳng qua là đặt ở chỗ Thái Tử mà thôi.
- Sao lại dính dáng đến cô nương rồi?
Dạ Côn cảm thấy sự tình có chút ly kỳ.
- Trong quân có truyền ngôn, cô nương này là ý trung nhân của Thái Tử, vì nịnh nọt cô nương này nên mới như thế.
Nguyên Chẩn bất đắc dĩ nói ra.
Dạ Côn mím môi nói:
- Cho nên nói, ngươi giẫm chết con thỏ của cô nương kia, Thái Tử vì báo thù cho con thỏ, cho nên giá họa cho ngươi?
Dạ Tần giữ im lặng ngồi ở bên cạnh đột nhiên trầm giọng nói ra:
- Nếu chỉ đơn thuần là giá họa thì cũng thôi đi, nhưng người chết không phải người ở trong quân, mà là thuyết khách của tam quốc.
- Cái gì? Nguyên Chẩn, người làm như thế nào?
Dạ Côn đều bị khϊế͙p͙ sợ, thế mà xử lý được cả thuyết khách, có chút bản lãnh nha, không đi làm sát thủ thật uổng phí.
- Ta chỉ là... không cẩn thận...
Nguyên Chẩn vô cùng cay đắng, cảm giác mình rất không may.
Dạ Tần bổ sung nói ra:
- Tiểu tử này đang luyện thương, lúc sử dụng một chiều Hồi Mã Thương, liền trực tiếp đâm trúng sứ thần, mất mạng tại chỗ.
Dạ Côn: ........
Còn có thể như thế?
- Liệu có người đầy sứ thần hay không, khiến sứ thần lao vào đầu thương của Nguyên Chẩn, hoặc là dùng đạo lực?
Dạ Côn cảm thấy sự tình không có trùng hợp như vậy, khẳng định có người làm.
Nhưng mà Dạ Tần lắc đầu nói ra:
- Lúc ấy rất nhiều người đều ở, bao gồm cả Thái Tử, nếu như Thái Tử đổi chỗ với sứ thần, sợ rằng người chết sẽ là Thái Tử, nhưng mà mọi người đều không cảm thấy có người đẩy, cho nên cứ như vậy, hiện tại tin tức vẫn bị phong tỏa.
Trước đó Dạ Côn còn tưởng rằng trong quân có mâu thuẫn tranh chấp, dẫn đến tử vong ngoài ý muốn, không ngờ chuyện lại phức tạp hơn mình nghĩ.
Dựa theo đạo lý mà nói, Nguyên Chẩn là ngộ sát, thế nhưng người chết lại là sứ thần tam quốc, cho dù phán tử hình cũng là bình
thường.
Thế nhưng hắn có thể trơ mắt nhìn Nguyên Chẩn chịu chết sao?
Rõ ràng không thể có lẽ Nguyên Chẩn cũng là người bị hại trong chuyện này, mục đích của bọn họ là khiến Dạ gia nội loạn mà thôi.
- Đại ca, vì để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta liền dẫn bọn họ rời đi trước.
- Chạy trốn không thể giải quyết được vấn đề.
Dạ Côn trầm giọng nói ra.
Cảm xúc Nguyên Chẩn rất thấp:
- Côn ca, lúc ấy ta cảm thấy rất kỳ quái, tất cả mọi người đang luyện thương, y chỉ hướng về đầu thương của ta đi đến.
- Nói không chừng là trúng tà rồi.
Dạ Côn xem chừng nói.
- Đại ca, rốt cuộc nên giải quyết như thế nào?
- Đúng rồi đệ đệ, nghe nói tân binh của ngươi có người đi theo Thái Tử?
Dạ Tần khẽ gật đầu, lạnh nhạt nói ra:
- Đây đều là do bọn họ lựa chọn, ta cũng không có quyền can dự, hơn nữa, hiện tại tân quân cũng không do ta hoàn toàn thống lĩnh.
- Thế nhưng ta thấy trong tân quân có rất nhiều người chỉ nhận ngươi.
- Ta cũng không có cách, đây đều là ý của gia gia.
Dạ Tần bất đắc dĩ nói ra.
- Ài, cũng không biết gia gia đến cùng đang nghĩ gì, đêm qua phát sinh một chút chuyện, liền nói ta không cần quản, hôm nay đi gặp gia gia, cũng không cho gặp.
Dạ Côn hơi rầu, chuyện ở Thiên Cung vừa mới chuyển biến tốt đẹp một chút, Thái Kinh lại đột nhiên xảy ra chuyện.
Thứ kinh khủng nhất vĩnh viễn không phải là thực lực, mà là lòng người.
- Đại ca, chuyện của Nguyên Chẩn nên giải quyết như thế nào?
- Nếu như dựa theo ý gia gia hiện tại, hẳn là sẽ giải quyết theo quy củ, trừ phi chúng ta cưỡng ép can thiệp, đến lúc đó nhất định sẽ lưu lại điểm yếu.
Nếu như Dạ Côn không có trải qua chuyện tối ngày hôm qua, hẳn sẽ không kết luận như thế, thế nhưng đụng phải, liền có phán đoán này.
Nguyên Chẩn y nghiêm túc nói:
- Côn ca, Tần ca, Nguyên Chẩn ta cũng không sợ chết, nhưng nếu như đến lúc đó liên lụy đến các ngươi, vậy thì không được.
- Đúng vậy, không thể bởi vì mạng sống mà liên lụy các ngươi.
Phong Điền cũng nghiêm túc nói ra, mặc dù y không biết đã phát sinh chuyện gì, nhưng cảm thấy nhất định sẽ xảy ra chuyện.
- Như vậy hiện tại chỉ còn một biện pháp.
- Biện pháp gì?
- Tiếp tục chạy trốn.
Dạ Côn nghiêm túc nói.
Dạ Tần nghĩ lại, đây đúng là biện pháp duy nhất, đến lúc đó mình giả ngu là được rồi, bọn họ còn dám làm thế nào?
- Đại ca, đây là biện pháp tốt, thế nhưng tốt nhất là đừng ở lại Đông U.
Dạ Côn cũng nghĩ như vậy:
- Đây là biện pháp duy nhất, chúng ta cũng sẽ không có việc gì.
- Côn ca, nếu như chỉ có như thế, ta liền nghe theo sự sắp xếp của ngươi.
Nguyên Chẩn khẩn thiết nói ra.
Dạ Côn cười cười:
- Được rồi, đừng có bày cái mặt sầu thảm đó nữa, cũng không phải là không trở lại, chẳng qua là tránh đầu gió, chờ làm rõ mọi chuyện liền có thể trở về
- Muốn làm rõ mọi chuyện, chỉ sợ phải mất mấy ngày.
Dạ Tần thì thào nói ra.
Mà ánh mắt Dạ Côn kiên định:
- Sẽ không quá lâu, Tiết Khánh Nguyên sẽ được công bố.
- Côn ca, có phải có chuyện gì hay không?
Phong Điền lo lắng hỏi.
- Có Côn ca các ngươi tại sao có thể có chuyện, cho dù có, cũng là phát triển theo hướng tốt, đúng không đại ca.
Dạ Tần trêu chọc nói, lộ ra nụ cười vui đùa.
Dạ Côn phụ họa nói ra:
- Đệ đệ, ngươi lại vuốt mông ngựa, đại ca liền sẽ bay lên.
- Ha ha ha...
Bốn người nhất thời cười ha hả, chơi chung từ nhỏ đến lớn, sao có thể mặc kệ, mặc dù hai tiểu tử này khi còn bé muốn chỉnh Côn ca, nhưng bây giờ là tuyệt đối tôn kính.
- Đệ đệ, ta dự định dẫn bọn họ đến nhà mẫu thân tránh một hồi.
- Ồ, cũng tốt. .. ông ngoại chúng ta cũng rất mạnh.
Dạ Tần vẫn còn chưa gặp qua ông ngoại đây.
- Ngươi có muốn cùng đi gặp ông ngoại không?
- Được.
Dạ Tần lập tức đáp ứng.
Không nói hai lời, Dạ Côn trực tiếp mang ba người rời khỏi Ngũ Nhạc, đi tới Kiếm Sơn ở ngoài ngàn vạn dặm.
Đứng trên hư không, Dạ Tần nhìn Kiếm Sơn tò mò hỏi:
- Đại ca, đây là nhà của mẫu thân ư?
- Đúng vậy. .. đi thôi.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra.
Nhìn thấy Kiếm Sơn quen thuộc, Dạ Côn cười cười đi vào, người ở Kiếm Sơn trông thấy Côn trọc lại tới, đều dồn dập trốn vào trong phòng, xem ra chuyện lần trước đã lưu lại bóng mờ.