Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 1052: Thế Cục Thái Kinh

Ta thảo, xúc cảm của tinh linh cô nương thật không tệ a.
Không không không... trong đầu đang nghĩ gì thế này, Côn ca là loại người này sao.
- Hi Ngõa, sao ngươi lại ngủ ở đây?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
Hi Ngõa nhẹ nói ra:


- Phu nhân mấy ngày nay đều đang chiếu cố mẫu thân chủ nhân, dứt khoát ở lại bên kia... liền cho ta đến đây ngủ mấy ngày, không ngờ chủ nhân ngươi. ..
- Nguyên lai là như thế.
- Chủ nhân, Hi Ngõa là nữ bộc của ngươi, đương nhiên tùy người hưởng dụng... chỉ là vừa rồi có hơi không thích ứng.


Dạ Côn:
Hổ lang chi từ đều dùng ra đến, làm Côn ca cũng rất sốt ruột a.
- Ngươi ngủ tiếp đi, ta ra ngoài. ..
Dạ Côn một bộ chính nhân quân tử, niệm niệm không bỏ thối lui ra khỏi phòng, lưu lại một mình Hi Ngõa.
Đúng là không bằng cả cầm thú.


Gió lạnh thổi qua, nhiệt huyết của Côn ca nguội xuống, cũng không có ý nghĩ dạ tập nữa.
Không bằng đi dạ tập đệ đệ.
Quả nhiên, so với dạ tập thể tử, Côn ca càng thích dạ tập đệ đệ hơn.
Nhưng nếu đệ đệ đang trao đổi tình cảm với đệ muội, thôi được rồi ...


Thở hắt ra, Côn ca đột nhiên phát hiện không có chỗ để đi, Thái Kinh cũng không có bằng hữu có thể ngủ chung, hoặc là kêu đi ra ăn bữa ăn khuya nào.
Kết quả thật đúng là xuất hiện một tên ngu ngơ, gãi gãi đầu từ bên cạnh đi ra, dáng vẻ chưa tỉnh ngủ.
- Uy.


Dạ Côn vừa hộ, Phi Tuyết lập tức giật mình, kém chút nghẹn ngào gào lên.
Ai hơn nửa đêm thấy một tên đầu trọc, đều sẽ rùng mình, dù sao trước đó Dạ Côn còn chết qua.
- Dạ... Dạ... Côn ca.
- Phi Tuyết, đi... ra ngoài ăn chút.
Dạ Côn khoát lấy bả vai Phi Tuyết, đi ra bên ngoài.


Phi Tuyết còn không có kịp phản ứng đâu, lúc lấy lại tinh thần thì đã đi ra ngoài phủ đệ rồi.
Dù sao Phi Tuyết phi thường chú trọng hình tượng, hiện tại. .. trên ngực chỉ thiếu một chữ tù, nếu không sẽ giống như đúc.
- Côn ca, tốt xấu gì cũng phải để ta thay quần áo chứ.


- Phiền toái, tùy tiện vào quán nhỏ ăn chút gì rồi trở về đi ngủ.
Dạ Côn tùy tiện nói ra,
Phi Tuyết câm nín, hơn nửa đêm không ngủ, chạy ra ngoài ăn cái gì.
Rất nhanh, Dạ Côn đã tìm được một cái quán ăn đêm.
Trước kia Thái Kinh rất ít người ăn đêm, cũng không có quầy hàng gì.


Thế nhưng hiện tại thì khác, tập tục Ngũ Nhạc cùng Cổ U bên kia khác, thích hơn nửa đêm ra ngoài ăn chút gì đó, cho nên cũng kéo theo Thái Kinh bên này.
Nhưng cửa hàng lớn đều đã đóng cửa, chỉ có quầy hàng... Còn không có hình thành quy mô.


Chờ sau này, có lẽ sẽ có vài tửu quán sẽ mở cửa vào ban đêm luôn.
Đi qua mấy con phố, Dạ Côn một mặt kinh ngạc... không phải nói quầy hàng rất ít sao? Tình huống gì thế này.
Một con đường đều là quầy hàng, hơn nữa còn có rất nhiều người ăn, còn có ngồi xe ngựa tới ăn.


- Nơi này lúc nào biến thành bộ dạng này rồi?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
- Côn ca ngươi không ra khỏi cửa, ra cửa liền thẳng hướng hoàng cung, đừng nói đêm khuya...
Phi Tuyết ngược lại cảm thấy, nếu mình có thê tử xinh đẹp như vậy, đêm khuya nhất định sẽ ôm thê tử đi ngủ, có bệnh mới ra ngoài tản bộ.


Dạ Côn cười cười, cảm thấy đúng thật là như thế:
- Đi thôi, xem thử có món gì ngon không, biết thế đã gọi đệ đệ đi cùng.
- Ngươi nói Tần ca à, y đã đi Ngũ Nhạc rồi.
- Đi Ngũ Nhạc làm gì?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.


- Nói ra rất dài dòng, chúng ta vẫn nên tìm một chỗ nào đó ngồi xuống đi, ta quả thật cũng có hơi đói bụng.
- Vịt quay Trương ký.
Dạ Côn nhìn lão bản bên cạnh gào to, có không ít người ngồi ăn, đoán chừng phẩm vị không tệ.
- Nơi này đi.
Dạ Côn nhẹ nói ra.


Ông chủ tranh thủ thời gian chạy tới cười nói:
- Khách quan, nơi này vừa vặn còn một bàn, bằng không lại phải chờ thêm mấy khắc.
- Nơi này kinh doanh thuận lợi đấy nhỉ.
Dạ Côn ngồi xuống cười nói.
Ông chủ cười hắc hắc:


- Cũng được, có thể giúp nhà chúng ta kiếm chút cơm, chi phí thuê cửa hàng Thái Kinh quá đắt, không thuê nổi, ban ngày cũng không cho phép bày quầy bán hàng.
- Sao ban đêm cho phép bày quầy bán hàng rồi?
- May mắn mà có Thái Tử gia, giải quyết vấn đề bày quầy bán hàng của chúng ta.


Dạ Côn liếc mắt nhìn Phi Tuyết, là tên Dạ Tư Niên kia làm?
Chuyện này y thật làm đúng rồi, hưởng ứng dân tâm.
- Khách quan ngài nhìn con đường này một chút, mỗi một cái nội thành đều CÓ, đêm khuya vẫn rất náo nhiệt.


Dạ Côn nhìn một chút, nơi này cách khu dân cư một khoảng, cũng sẽ không ảnh hưởng, phân chia không tệ.
- Rất tốt, cho một con vịt nướng, chút đồ nhắm, rượu ngon cũng phải có.
- Có ngay khách quan, lập tức tới.
Dạ Côn rót một chén nước nhẹ nói ra:


- Xem ra đệ đệ đi Ngũ Nhạc, hắn có quan hệ với vị Thái Tử này rồi?
- Đúng vậy, trước đó Tần ca mang binh trú đóng ở Ngũ Nhạc cùng Cổ U, trước đó vì phòng ngừa tam quốc tiến Công, quân ở Cổ U cũng điều động đi Ngũ Nhạc... bảy tám phần đều thuộc Thái Tử quản lý.


- Nghe người nói thế, Thái Tử muốn giành binh quyền với đệ đệ ta?
Phi Tuyết khẽ thở dài một tiếng:
- Là người đều sẽ có nhược điểm, huống chi là một đám người, tổng sẽ có một ít người lựa chọn Thái Tử.
- Xem ra đệ đệ luyện binh, bị Thái Tử đào đi không ít.


Dạ Côn xem như hiểu rõ, nhưng cũng không đến mức khiến đệ đệ trực tiếp chạy đến Ngũ Nhạc chứ.
- Nghe nói hôm trước nổi lên xung đột, xảy ra nhân mạng Thánh Nhân bảo Tần ca đi hoà giải.


Nghe Phi Tuyết nói như thế, Dạ Côn nhíu mày lại, thái độ của gia gia đối với đệ đệ hình như có thay đổi, mà thái độ đối với Dạ Tư Niên tựa hồ cũng có biến hóa.
Nếu như việc này đặt ở trước kia, trực tiếp triệu hồi Dạ Tư Niên, chửi loạn đối phương một chầu, sau đó tháo chức vị.


Mà bây giờ, thế mà gọi Dạ Tần qua hoà giải, không tầm thường a.
- Côn ca, ta cảm thấy Tần ca ở trước mặt Thánh Nhân không được sủng ái.
Phi Tuyết nhỏ giọng nói ra.
Dạ Côn không tin được, thế nhưng gia gia đã làm như vậy, chẳng lẽ còn có nguyên do? Đột nhiên nhìn trúng Thái Tử?


- Gần đây Dạ Tư Niên đều ở Ngũ Nhạc ư?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Đúng vậy, bằng không sao có thể đào binh của Tần ca đi nhiều như vậy.
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng:


- Trước đó đệ đệ nắm giữ hết thảy binh quyền, bây giờ vẫn là đầu lĩnh Dạ gia quân, nếu như lại thêm đám tân quân kia, quả thật có chút khoa trương, có lẽ gia gia thầm chấp nhận, kéo cân đối.


- Nào chỉ là kéo cân đối, trong triều đã có không ít âm thanh nói muốn bãi miễn chức vị của Tần ca.
- Còn có chuyện này?
- Cũng không phải, nhị thúc Côn ca ngươi không có nhàn rỗi, còn có đám bàng chi Dạ gia vừa mới tiến vào trong triều, mặc dù chức vị thấp, nhưng cũng gây không ít động tĩnh.


- Gia gia của ta không có quản?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Không biết.
Dạ Côn cười cười, không sai biệt lắm hiểu ý của gia gia, lúc này người nào náo người đó xong đời.
- Côn ca, ngươi còn cười được, Tần ca đều sắp bị kéo xuống ngựa.


- Không có việc gì, kéo không xuống, đệ đệ ta cũng không phải quả hồng mềm.
Dạ Côn rất có tự tin, đệ đệ là loại người có thể tùy tiện bị kéo xuống ngựa sao?