Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 1050: Đơn Thuần Muốn Giúp Ngươi

- Khẳng định sẽ chiếu Cố người nhiều hơn, yên tâm đi.
- Gia chủ có chuyện không vui ư? Là bởi vì ta sao?
Chu Hoài Nhân tò mò hỏi.
- Ngươi nghĩ nhiều.
- Là bởi vì Gia Cát Thanh phải không? Dù sao cô nương đáng thương như thế ngày mai liền phải hương tiêu ngọc tổn.


Lúc này Dạ Côn mặt không đổi sắc, lạnh nhạt nói ra:
- Đúng vậy, Thanh Thanh quả thật là một cô nương không tệ.
- Nếu như gia chủ muốn, ta có thể giúp người làm.
Dạ Côn dừng một chút, trầm giọng nói ra:


- Chu gia chủ, hiện tại ngươi là gia chủ dự bị, làm ra chuyện như vậy, sợ rằng sẽ vô duyên với vị trí gia chủ này đấy.
- Vị trí gia chủ cũng không phải thứ ta muốn, có làm hay không cũng không quan trọng, ta chỉ đơn thuần muốn giúp gia chủ ngài mà thôi.
Dạ Côn cảm thấy lời này sao có thể dối trá như vậy.


- Chu gia chủ quá lo.
- Xem ra gia chủ đã có biện pháp của mình, là Chu mỗ quá lo lắng.
Trong lòng Dạ Côn hơi chấn động một chút, tên Chu Hoài Nhân này... lão tư còn chưa đi làm, ngươi đã ném nồi lên, không biết còn tưởng rằng người mới là gia chủ đây.
Thật nghĩ mượn cớ tiêu diệt ngươi.


- Hồng phấn giai nhân, Thanh Thanh cô nương đáng giá, năm đó ta cũng có một cô nương tình đầu ý hợp, chúng ta rất ân ái. .. đáng
tiếc a...
Cô nương tình đầu ý hợp?
Dạ Côn đột nhiên nhớ tới một chuyện, Chu Hoài Nhân cùng Hoa Sa La không phải có một đoạn quá khứ sao ...


Mặc dù nói là độ kiếp, nhưng cũng xem như có một đoạn a.
Dạ Côn trong nháy mắt cảm thấy khó chịu, thậm chí cảm thấy lại có thêm một cái cớ để thủ tiêu y.
- Nói không chừng mỹ nhân đã thành nương tử của người khác rồi.
Dạ Côn khẽ cười một tiếng, nhanh chân bước về phía trước.


Mà Chu Hoài Nhân hơi hơi híp mắt nhìn theo bóng lưng Dạ Côn, tên đầu trọc này thật đúng là ngoài ý muốn, có lẽ trước đó không nên dẫn hắn tới Thiên Cung, tuy đã lật đổ đại ca, thế nhưng vẫn luôn có cảm giác bê đá đập chân mình.


Than nhẹ một tiếng, bất quá trong lòng Chu Hoài Nhân vẫn cảm thấy rất kinh ngạc, không ngờ hôm qua lão đầu kia nói xong, hôm nay đã thành sự thật.
Xem ra bên trong Thần tộc cũng là không quá chặt chẽ, thật khiến người ta không thể tưởng tượng được.
- Lão gia, đã trở về rồi?


Kéo xe vẫn là người hầu Chu Hoài Nhân, Tiểu Hắc.
- Vốn là muốn nhìn xem Dạ Côn đi cứu Gia Cát Thanh như thế nào, thế nhưng hiện tại không có hứng thú, trở về đi.
- Vâng, lão gia.


Mà hiện tại Dạ Côn không thể không cẩn thận, Chu Hoài Nhân rõ ràng đoán được ban đêm mình sẽ động thủ, nếu như bị Chu Hoài Nhân bắt được cái chuôi, danh vọng của mình tại Thiên Cung cùng Thần tộc xem như không còn.
Nhưng chuyện như vậy trừ mình ra, còn có ai có thể đi làm?


Cũng may thực lực của mình không giống với trước kia, chỉ cần không bị người khác phát hiện là được rồi.
Chẳng qua là còn cần một nhân chứng mới được, không cần nghĩ cũng biết là ai.
- Dạ Công tử, đã ăn tối chưa?


Mộc Lưu thấy Dạ Côn trở về, trong lòng phi thường cao hứng, tranh thủ thời gian hỏi thăm.
- Ừm, đã ăn, ăn quá no rồi.
Dạ Côn sờ lên cái bụng cười nói.
Mộc Lưu nghe xong nở nụ cười, ôn nhu nói:
- Ta đi chuẩn bị trà cho ngươi.
- Vậy làm phiền Mộc Lưu.


Mộc Lưu ôn hòa cười một tiếng, quay người đi chuẩn bị, mà Dạ Côn đi vào trong tiểu đình ngồi xuống, lẳng lặng chờ lấy.
Buổi tối hôm nay mặc kệ Gia Cát Thanh phản kháng như thế nào, cũng phải bắt nàng rời khỏi Thiên Cung.


Rất nhanh, Mộc Lưu liền bưng trà đến, Dạ Côn dứt khoát hàn huyên cùng Mộc Lưu, đêm dần dần khuya.
Nhìn thời gian không sai biệt lắm, Dạ Côn định trụ Mộc Lưu, đồng thời bố trí một đạo kết giới, người khác căn bản không nhìn thấy Mộc
Lưu.


Sau khi giải quyết, Dạ Côn trực tiếp tan biến tại chỗ, vụng trộm đi vào Gia Cát gia.
Nhưng mà khiến Dạ Côn không nghĩ tới chính là, Gia Cát Thanh thế mà còn quỳ gối ở bên cạnh linh đường, nhìn bộ dạng tựa hồ đã mấy ngày không nghỉ ngơi.


Cũng may linh đường chỉ có mấy người, dáng vẻ đều hỗn loạn, bằng vào tốc độ đôn ca, tuyệt không thành vấn đề.
Lắc mình một cái xuất hiện ở bên cạnh Gia Cát Thanh, trong nháy mắt liền ôm Gia Cát Thanh đi, ngay cả cái bóng cũng không lưu lại, Côn có chính là nhanh như vậy.


Mà Gia Cát Thanh cũng cảm thấy trước mắt thoáng qua, tình cảnh thay đổi, khi nhìn thấy Dạ Côn ở bên cạnh liền nghĩ tới chuyện gì.
Không đợi Dạ Côn nói chuyện, Gia Cát Thanh đã xoay người rời đi.
Dạ Côn kéo lại, trầm giọng nói ra:
- Người nào đủ chưa, trở về chịu chết sao?
- Đúng.


- Ngươi quên gia gia người trước khi chết đã nói gì à, ông ấy bảo người phải sống thật tốt.
- Hiện tại ta sống không còn ý nghĩa gì nữa.
Gia Cát Thanh cố chấp nằm ngoài dự tính của Dạ Côn, đúng là một lòng muốn chết.
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng:


- Sống sót mới có hy vọng, đường của ngươi còn dài.
Gia Cát Thanh lộ ra nụ cười thê lương, phảng phất đang nói, ta sống không bằng chết.
- Côn ca ...
Đúng lúc này, Mộ Dung Khang cẩn thận từng li từng tí từ bên cạnh chạy tới, thấp giọng hộ.


Nếu muốn mang Gia Cát Thanh đi, đương nhiên phải dùng tới Mộ Dung Khang, Dạ Côn cũng đành cược một lần. .. Mộ Dung Khang sẽ không bán đứng mình.
Mà Gia Cát Thanh thấy Mộ Dung Khang xuất hiện, trong nháy mắt liền biết... còn chưa kịp chạy, Côn ca đã trực tiếp đánh ngất đi, phong bế tu vi, sau đó giao cho Mộ Dung Khang.


- Mang nàng đi Thái Kinh trước, nhìn cho thật kỹ, chờ ta trở lại rồi nói.
- Được rồi Côn ca, cứ giao cho ta.
Mộ Dung Khang cũng biết bây giờ được Dạ Côn tín nhiệm, bằng không sẽ không gọi mình tới.


Nhìn Mộ Dung Khang rời đi, Dạ Côn thăm dò chung quanh, không có cảm giác được khí tức gì mới yên lòng, lần nữa trở về phủ đệ Mộc
Lưu.
- Mộc Lưu, mắt người đã sắp mở không lên.
Dạ Côn khẽ cười một tiếng.
Mộc Lưu ngáp nghi hoặc hỏi:
- Dạ công tử, vừa rồi ta mới ngủ gật ư?


- Không có, chỉ là có hơi mơ hồ, hẳn là mệt mỏi rồi, nhanh về nghỉ ngơi đi.
- Là mệt mỏi, ta đi ngủ đây, Dạ Công tử cũng đi nghỉ ngơi sớm đi.
Dạ Côn gật đầu cười, xem như có nhân chứng.
Ngày thứ hai, Dạ Côn cũng không có ra ngoài , chờ người tới báo tin tức xấu.


Quả nhiên, Hào Lợi vội vàng chạy tới.
- Gia chủ, đại sự không tốt, Gia Cát gia Gia Cát Thanh biến mất!
Dạ Côn làm bộ kinh hô một tiếng:
- Cái gì? Không phải các ngươi canh gác rất kỹ ư? Sao người lại biến mất được?
- Ta... ta cũng không biết... cứ như vậy không còn.


Hào Lợi bị dọa cho toát mồ hôi, phạm nhân chạy mất, đây là làm việc thất trách a.
Dạ Côn lạnh giọng nói ra:
- Dẫn ta đi xem thử...
- Vâng!
Lúc Dạ Côn đi tới hiện trường, mấy vị gia chủ khác đều đã tới, trong đó bao gồm cả Chu Hoài Nhân.


Ánh mắt Chu Hoài Nhân nhìn Dạ Côn, đều cảm thấy là đang tán dương.
- Người đâu? !
Dạ Côn chất vấn.
Lăng Chiến cung kính nói ra:
- Gia chủ, người đêm qua biến mất, đám tôi tớ sợ hãi, không có kịp thời bẩm báo, buổi sáng hôm nay chúng ta mới phát hiện.


- Lục soát, cho dù lật tung Thiên Cung cũng phải tìm ra!
- Vâng!
Dạ Côn hy vọng có người hỏi mình một chút, đêm qua mình ở chỗ nào, thế nhưng lại không có.