Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 1047: Tru Toàn Tộc

Dạ Côn còn chưa đi vào đại sảnh, trên đường đã gặp Lăng Chiến.
- Có chuyện gì thế?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi, sáng sớm đã đến tìm, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Lăng Chiến đầu tiên là hành lễ với Dạ Côn, vô cùng tôn kính, sau đó nói ra:


- Gia chủ, hôm nay ngài còn có chuyện phải làm.
- Ồ? Chuyện gì?
Lăng Chiến nhìn thoáng qua Mộc Lưu bên cạnh Dạ Côn, cô nàng hơi hơi nghiêng thân nói ra:
- Dạ Công tử, ta đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho ngươi.
- Được.


Theo Mộc Lưu rời đi, Dạ Côn đi tới cái đình nhỏ ở bên cạnh, Lăng Chiến hơi khom người đi theo sau, nghĩ thầm gia chủ không phải không gần nữ sắc sao? Sao lại qua đêm ở nhà Mộc Lưu rồi?
Thật là có chút kỳ quái.
Dạ Côn rót một chén nước, hỏi:
- Nói đi.


- Gia chủ, là như vậy, gần đây Thiên Cung phát sinh quá nhiều chuyện, lục đại gia trở thành tứ đại gia, dựa theo quy củ lúc trước, phải bổ
sung vào
Nguyên lai là bổ sung gia chủ, Dạ Côn cũng cảm thấy không có gì:
- Vậy liền bổ sung, có ứng cử viên chưa?


- Ứng cử viên đã có, nhưng chuyện này không phải nên xin ý kiến của Thần tộc sao?
Lăng Chiến thấp giọng cười nói, cho người ta một loại cảm giác gian xảo.
- Được, ta sẽ đi xin ý kiến.
- Còn có một việc.
- Hửm?
- Là chuyện xử trí Gia Cát Thanh như thế nào.


Lăng Chiến nhẹ nói ra, tựa hồ có hơi sợ Dạ Côn nổi giận.
Quả nhiên Dạ Côn nhíu mày hỏi:
- Xử trí nàng làm gì?
- Gia chủ, căn cứ quy củ Thiên Cung, Gia Cát Nhất Cách mưu hại gia chủ sẽ bị phán xử tử hình, mà gia thuộc cũng không ngoại lệ, trong đó bao gồm tất cả mọi người trong Gia Cát phủ đệ.


- Còn có quy củ như vậy? Sao ta chưa nghe nói qua.
Dạ Côn sầm mặt lại, Gia Cát Nhất Cách gây sự, còn liên lụy người khác, chẳng lẽ Gia Cát Nhất Cách không biết, khó trách đêm qua lại kéo Gia Cát Thanh tới, xem ra là muốn bảo trụ mạng sống của Gia Cát Thanh.
Lăng Chiến cười bồi nói:


- Gia chủ, ngài vừa mới nhậm chức không bao lâu, đương nhiên là không biết, ngài đi xem xét một thoáng sẽ biết ngay.
Dạ Côn đang chuẩn bị nói Chu Tuấn sao chỉ bị trục xuất, cuối cùng nghĩ lại, khi đó mình còn không phải gia chủ.
Chu Bán Sinh làm việc bất lợi mới mất chức.


So với Gia Cát Nhất Cách hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, Gia Cát Nhất Cách là trắng trợn ám sát gia chủ, tính chất vô cùng ác liệt, đây quả thực đã vi phạm quy tắc của Thần tộc, công khai khiêu khích, diệt tộc cũng là chuyện bình thường.
- Dẫn đường, ta đi xem xem.
Dạ Côn trầm giọng nói ra.
- Gia chủ, mời.


Lăng Chiến cũng biết gia chủ không muốn nhìn thấy Gia Cát Thanh chết, nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào khác, quy củ chính là quy củ.
Mấy canh giờ sau, Dạ Côn chậm rãi khép Thiên Cung pháp điển lại, khẽ thở dài một hơi, mang theo một cỗ bất đắc dĩ.


Quả thật giống như Lăng Chiến nói, mưu hại gia chủ chứng cứ vô cùng xác thực, tru toàn tộc.
Trọng điểm là Thiên Cung pháp điển không phải do người Thiên Cung bên này soạn ra, mà là Thần tộc bên kia định.
Muốn cứu Gia Cát Thanh, vậy sẽ phải phá mặt mũi Thần tộc.


Dạ Côn bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, Gia Cát Nhất Cách này. ... đến chết cũng muốn lợi dụng cháu gái mình một phen.
Ngươi đến cùng là yêu thương cháu gái của ngươi, hay chỉ xem cháu gái của ngươi là một quân cờ.
Đi ra khỏi phòng, Lăng Chiến thành thật tại ở bên ngoài chờ lấy:


- Gia chủ, hiện tại đến thần miếu xin chỉ thị, hay là?
- Ta muốn đến Gia Cát phủ đệ một chuyến.
Dạ Côn từ tốn nói.
- Vâng, gia chủ.
Có xe ngựa Lăng Chiến mở đường, hành trình cũng rất thông suốt.
Lúc Dạ Côn đi vào Gia Cát phủ đệ, bên ngoài đã có trọng binh trấn giữ, con kiến chui không lọt.


Lúc này một người quen nhanh chóng chạy tới, cung kính hộ:
- Gia chủ, Lăng gia chủ.
Lăng Chiến nghiêm khắc nói ra:
- Hào đội trưởng, không có vấn đề gì chứ.
Hào Lợi chắp tay nói ra:
- Lăng gia chủ yên tâm, không có xảy ra chuyện gì, người Gia Cát phủ đệ toàn bộ ở bên trong, chỉ cho gia chủ hạ lệnh.


Dạ Côn phát hiện chỗ sâu trong ánh mắt Hào Lợi mang theo một tia dị thường, ngẫm lại cũng đúng... người trước kia tôn kính nhất biến thành kẻ mưu hại gia chủ, loại chênh lệch này người bình thường thật đúng là khó mà tiếp nhận.
- Vào xem.
Dạ Côn nhảy xuống xe ngựa, đi thẳng tới đại môn.


Hào Lợi tranh thủ thời gian theo sau lưng, ra hiệu tất cả mọi người tránh ra.
Lăng Chiến cũng lập tức đi theo, nghĩ thầm không biết gia chủ có nổi giận vì hồng nhan hay không.


Vừa đi qua cửa lớn, trong sân treo vải trắng, hành lang cách mỗi một trường treo lấy một chiếc đèn lồng trắng, ở giữa đại sảnh đặt một chiếc quan tài, Gia Cát Thanh ngồi quỳ ở bên cạnh linh đường, vẻ mặt hốt hoảng, thỉnh thoảng cầm giấy trắng bỏ vào chậu than, thế nhưng động tác rất cứng đờ.


Đôi mắt gia phó bên cạnh cũng sưng đỏ, không biết là vì bị ai cho vận mệnh của mình, hay là cho Gia Cát Nhất Cách.


Mặc dù hiện tại Dạ Côn không thích Gia Cát Nhất Cách, thế nhưng lão dù sao cũng là người đối tốt với mình lúc mới lên Thiên Cung, người chết đèn tắt... Dạ Côn vẫn đứng ở trước linh đường cúi đầu, để bày tỏ thương tiếc.


Lăng Chiến cùng Hào Lợi đứng ở phía sau không có cách, chỉ có thể theo gia chủ cùng một chỗ cúi đầu.
- Gia thuộc người nhà tạ lễ.
Gia Cát Thanh chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Côn, trong con ngươi không còn loại yêu thương kia, như một đầm nước đọng... không có chút sinh khí nào.


Gia Cát Thanh biến thành bộ dáng này, Dạ Côn cũng khó chịu, cô nương tốt như thế lại có kết cục như thế này.
- Có thể nói chuyện riêng một chút không?
Dạ Côn thấp giọng hỏi, muốn giúp Gia Cát Thanh.
Nhưng mà Gia Cát Thanh nhẹ nói ra:


- Gia chủ, ta đều biết, ngươi không cần làm gì cả, đây đều là Gia Cát gia tư chuốc lấy.
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, lập tức nhỏ giọng nói ra:
- Thanh Thanh, người bình tĩnh lại, ta vẫn có thể tìm cơ hội bảo đảm ngươi.
- Trên đời này đã không còn gì để ta lưu niệm, mời gia chủ về cho.


Gia Cát Thanh thanh tịnh đẹp đẽ nói ra, hoàn toàn giống như biến thành người khác.
Đối mặt với Gia Cát Thanh chấp nhất, Dạ Côn đột nhiên có chút thúc thủ vô sách, hoàn toàn không khác gì nữ hoàng, Cố chấp đến đáng
Lăng Chiến ở bên cạnh thấp giọng nói ra:
- Gia chủ, đã đến lúc.


Dạ Côn bất đắc dĩ, hiện tại biện pháp duy nhất chính là nói chuyện với Hải Chi, xem có thể giữ được Gia Cát Thanh hay không, mặt mũi này hẳn sẽ cho mình đi.


Không nói gì, Dạ Côn quay người rời đi, mà thân thể gầy yếu của Gia Cát Thanh vẫn quỳ gối ở bên cạnh linh đường, vẫn điềm đạm đáng yêu như vậy.
Một bên khác, Lăng Chiến dẫn Dạ Côn đến thần miếu.
- Gia chủ, dọc theo cầu thang đi lên, liền có thể trông thấy thần miếu.
Lăng Chiến cung kính nói ra.


Dạ Côn nhìn thấy y không có đi theo, liền tò mò hỏi:
- Sao thế? Ngươi không đi cùng sao?
- Gia chủ, loại chuyện này không phải ta có thể làm chủ, gia chủ đi là được.
Dạ Côn nghĩ cũng đúng:
- Được rồi.
Bước lên bậc thang ngẩn đầu nhìn, thật đúng là không nhìn thấy phần cuối.


Sau nửa canh giờ, Dạ Côn rốt cuộc nhìn thấy một cái miếu nhỏ ở trong mây mù, nghĩ thầm thật đúng là điệu thấp.
Đứng trước thần miếu, Dạ Côn cảm thấy cũng không có chỗ gì đặc biệt, thậm chí còn kém hơn cả mấy ngôi miếu bình thường.