Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 1038: Người Nghĩ Nhiều Rồi

Dạ Minh giang tay ra:
- Ta cũng không biết, nhưng có thể khẳng định, sau ngày hôm nay, Đông U sẽ do Dạ gia quyết.
Dạ Côn trêu chọc hỏi:
- Vậy có phải con có thể đi ngang rồi hay không.
- Tiểu tử thúi, con nhảy đi còn được nữa là.


Dạ Minh cười to nói, nhìn bàn ăn một chút, sao lại không có rượu cơ chứ, lúc trưa còn uống chưa đã ghiền đây.
Đông Môn Mộng nghi hoặc hỏi:
- Toàn bộ Đông U đều rơi vào trong tay Dạ gia, những nơi khác không có ý kiến gì sao? Nhất là Côn Miểu.


- Côn Miểu thì làm sao, hôm nay bọn họ tập hợp cao thủ đều bị đánh tan tác.
Biểu tình kia của Minh ca, phảng phất giống như hôm nay là y đánh tan toàn bộ cao thủ Côn Miểu vậy, đắc ý a.
- Năm đó Đông U Thành cũng vì thế mà bị diệt, đừng quá tự tin.


Đông Môn Mộng cảnh cáo nói, nước ở Huyền Nguyệt đại lục vẫn rất sâu, không nên bành trướng.
Dạ Minh ai nha một tiếng:
- Nghe nàng nói như thế, ta liền mất cả hứng, nàng đúng là kẻ hủy diệt hội thoại mà.
- Ngươi nói cái gì. ..
Đông Môn Mộng liếc mắt một cái.


Dạ Minh rụt cổ, tranh thủ thời gian cầm chén lên nói ra:
- Ăn Cơm, ăn cơm... năm nay Tiết Khánh Nguyên chuẩn bị làm lớn, đến lúc đó không chỉ có người Đông U tới, mà người trên toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục đều sẽ tới.
Dạ Côn nhíu mày, tò mò hỏi:


- Cha, là ai nói muốn mời toàn bộ người trên Huyền Nguyệt đại lục?
- Còn có thể là ai, đương nhiên là Thái Tử, vốn cho rằng gia gia con sẽ khiêm tốn, nào ngờ lại phê chuẩn cho Thái Tử.
- Có phải quá huênh hoang rồi hay không?


Dạ Côn cảm thấy làm thế quá kiêu căng, vừa mới thắng được một chút ưu thế, liền mở tiệc chiêu đãi những người có mặt mũi kia, Dạ Côn cảm thấy quá sớm.
Lúc này Phi Tuyết bỗng nhiên nói ra:


- Lần này Thánh Nhân đột nhiên thể hiện thực lực của mình, sẽ không phải là chuẩn bị cho chuyện này đấy chứ?
Lời của Phi Tuyết khiến mọi người hơi dừng một chút, hình như có chút đạo lý a, trước kia lão gia tử đều giả yếu, lần này đột nhiên cường thế...


Nói muốn báo thù cho Dạ Côn hoàn toàn không có tật xấu, nhưng cũng có thể nói, Dạ Tư Không càng giống hướng mọi người thể hiện ra thực lực của mình hơn.
Có thể nói là một công đôi việc.
- Tiết Khánh Nguyên còn hơn bốn tháng nữa.


Đông Môn Mộng hơi thở hắt ra, không rõ tại sao lão gia tử lại đáp ứng chuyện như vậy.
Mà lúc này Dạ Côn nghĩ đến Quỷ Súc Thiên Tôn, bốn tháng sau Tiết Khánh Nguyên kết thúc, Quỷ Súc Thiên Tôn sẽ xuất sơn.
Cũng may thực lực của mình được tăng mạnh, bằng không thật sẽ gặp nguy hiểm.


- Than thở cái gì, hiện tại nhà chúng ta có thực lực này.
Đông Môn Mộng nhịn không được đả kích nói ra:
- Ngươi là tính luôn thực lực của thông gia vào à.
Đúng là đừng nói, Minh ca thật gộp cả vào, có thông gia trợ giúp, Dạ gia còn sợ người nào.


- Chuyện này cũng không phải ta nói, sao nàng cứ luôn nói ta.
Minh ca đột nhiên phát uy, khiến mọi người sững sờ, tình huống như thế nào.
- Nói ngươi thế nào...
Đông Môn Mộng cũng không phải dễ trêu, lập tức đỗi trở về.
Dạ Minh cứ như vậy nhìn thê tử, sau đó đôi đũa trong tay ba ba rơi trên bàn:


- Không ăn nữa!
Nói xong Minh ca liền trực tiếp đi ra ngoài, chính là loại không ngoảnh đầu lại kia.
- Cha.
Dạ Tần tranh thủ thời gian đuổi theo.
Dạ Côn ra hiệu thê tử an ủi mẫu thân một thoáng, nhìn mẫu thân tức giận đỏ ngầu cả mắt, mình liền đuổi theo đệ đệ.


Mọi người cũng không hiểu ra sao, vừa rồi còn rất tốt, làm sao đột nhiên lại đôi lên.
Dạ Côn đuổi tới, trông thấy đệ đệ sững sờ ở cửa ra vào.
- Đệ đệ, cha đâu?
- Sau khi ta đuổi tới đây đã không thấy tăm hơi.


Dạ Tần bất đắc dĩ nói ra, ban đầu con rất vui vẻ một, sao đột nhiên phụ mẫu lại rùm beng lên, trước kia chưa từng có.
Dạ Côn thở dài một tiếng, cũng không biết cha đi đâu.
- Để cha ra ngoài giải sầu một chút cũng tốt.
Dạ Côn nhẹ nói ra, cũng biết hôm nay cha thua, bị mất mặt.
Dạ Tần nhẹ gật đầu:


- Hôm nay mẫu thân thật không nên kích thích cha.
Dựa theo đạo lý, hôm nay mẫu thân quả thật làm sai, chỉ là lúc trước cha đều sẽ cười tủm tỉm cho qua.
Trở lại trong phòng, Đông Môn Mộng đã không thấy đâu, đoán chừng thê tử đã đi an ủi mẫu thân.


- Côn ca, nói thật, nếu như ta là cha ngươi, cũng chạy mất dép.
Phi Tuyết nhỏ giọng thầm thì nói, những người khác cũng nhẹ gật đầu.
Xem ra việc hôm nay, là Đông Môn Mộng sai.
- Dạ Côn thở dài một tiếng:
- Không có việc gì, phụ mẫu ta cũng không phải chưa từng cãi nhau, qua mấy ngày là tốt.
- Đúng vậy.


Dạ Tần cũng cảm thấy như thế, nói không chừng cha Cố ý cãi nhau, chạy ra ngoài đi dạo hoa lâu.
Hai huynh đệ hơi ăn một chút liền chuẩn bị đi xem mẫu thân thế nào.
Kết quả cửa còn chưa bước vào, liền bị Trưởng Tôn Nhị ngăn cản.


Lý do khiến hai huynh đệ trợn mắt hốc mồm, biểu thị các ngươi đều hướng về cha, mẫu thân không muốn nhìn thấy các ngươi.
Nguyên lai phát sinh cãi nhau, hai huynh đệ đều chạy đi tìm cha, mặc kệ mẫu thân ở một bên, Đông Môn Mộng rất thương tâm.


Dạ Côn cùng Dạ Tần cũng dở khóc dở cười, chuyện này là sao thế.
Không có cách, hai người chỉ có thể tạm thời né tránh, chờ ngày mai đi dỗ dành.
- Đại ca, đi ngủ sớm một chút, mẫu thân đang phát tiểu tính tình, ngày mai chúng ta dỗ dành là sẽ ổn thôi.


- Ừm, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai cùng đi Băng Thành tìm Thực Cốt.
- Được.
Hai huynh đệ phân biệt trở lại biệt viện của mình, mà Dạ Côn đi vào biệt viện, liền sửng sốt một chút... trong phòng sao lại có ánh sáng?
Thê tử vẫn còn đang bồi tiếp mẫu thân.
Chẳng lẽ Có người?


Vẻ mặt Dạ Côn xiết chặt, cũng cảm giác được một cỗ khí tức không tầm thường.
Tới gần cửa phòng, Dạ Côn trông thấy trong phòng có một bóng người.
Khá lắm!
Lại muốn đánh lén Côn ca, thật tưởng Côn ca ăn Cỏ lớn lên đó à.


Chỉ thấy Dạ Côn lóe lên, trong nháy mắt vào phòng, không chế hắc ảnh trong phòng lại, nhưng mà Dạ Côn cảm thấy một tia không ổn, thân thể này làm sao quen thuộc như vậy?
Làm sao có thể không quen thuộc, đều ngủ chung hơn trăm năm, còn quen thuộc hơn cả thế tử của mình.
- Ngươi đến rồi.


Dạ Côn lập tức buông lỏng Hoa Sa La ra.
Hoa Sa La không có hành vi cực đoan, tiếp tục ngồi xuống.
Dạ Côn thấy thế ngượng ngùng nói ra:
- Ta còn tưởng rằng là sát thủ.
- Hôm nay tới là muốn nói chuyện chính sự, đừng hiểu lầm.
Hoa Sa La từ tốn nói, tựa như nàng không biết chuyện gì vậy.


Nhưng mà Côn ca thấy Hoa Sa La, thật không muốn nói chính sự gì đó, trực tiếp ngồi ở bên cạnh Hoa Sa La hỏi:
- Ngươi đến cùng làm sao vậy? Không phải rất tốt sao?


- Trước đó ta hỏi người có muốn hợp tác với Điện Hoàng hay không, ngươi nói muốn cân nhắc, tại Võ Thành Bảo ngươi đã tỏ thái độ, ta cứu người cũng là một loại lợi ích.
Hoa Sa La từ tốn nói.
- Ta không tin, ngay từ đầu ngươi là lợi ích, thế nhưng sau đó nói thế nào...


- Chỉ là ta nhàm chán mà thôi, tìm thú vui, dù sao ta đã không có hứng thú với nam nhân.
Dạ Côn khẽ nở nụ cười:
- Nữ hoàng, đã nhiều năm như vậy, người cho rằng ta vẫn không hiểu ngươi sao? Ngươi chỉ muốn mượn cớ đến đây gặp ta có đúng không.
- Dạ công tử, ngươi nghĩ nhiều rồi.