Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 1033: Mở Mười Cánh

Cái đầu quen thuộc đến cỡ nào... chỉ cần gặp qua một lần, vậy đời này đến chết cũng sẽ không quên.
Đông Môn Mộng cùng Dạ Minh vẫn còn đang kinh ngạc, khó tin nhìn bóng lưng kia.
- Đại ca! ! !


Dạ Tần hết sức vui sướng, nguyên bản trong lòng trống rỗng, nhìn thấy đại ca xuất hiện, nhất thời yên tâm không thôi.
- Côn ca!
Lúc này Phi Tuyết thất thần hô to, đều hộ ra âm, rõ ràng xúc động đến cỡ nào.
- Lão sư...


Đát Từ nhìn thấy bóng lưng của Dạ Côn, ánh mắt lóng lánh nước mắt, cái bóng lưng này rất giống lão sư, còn có loại khí chất kia, quá giống... lão sư rốt cuộc đã đạt được tất cả truyền thừa rồi sao...
Diệp Hoa cùng Thượng Hiền cũng lộ ra ánh mắt vui mừng, nữ nhi không có nhìn nhầm người.


Đám thuộc hạ của Diệp Hoa cũng lộ ra nụ cười, con rể của lão tổn thượng rất được, rất ngưu bức, chết rồi còn có thể sống lại.
Không sai, tới người chính là Côn ca đại danh đỉnh đỉnh.


Tả Thiên Chúng nhìn thấy Dạ Côn đột nhiên xuất hiện, cũng vô cùng nghi hoặc, tôn trọc đầu này không phải đã chết rồi ư? Làm sao lại xuất hiện?
Chẳng lẽ đây là âm mưu của Dạ gia, muốn mượn cớ tới Côn Miểu diễu võ giương oai?


Chỉ là trên người Côn ca còn mặt áo trong, vừa tỉnh lại gấp cho, một mạch chạy đến đây.
- Gia gia, tới kịp lúc đi.
Dạ Côn lắc lắc Thần Kiếm của Hào Kiệt, quay đầu cười nói.
Dạ Tư Không rốt cuộc lộ ra nụ cười hiền lành, trêu chọc:
- Còn không đến, gia gia liền sẽ đi theo bồi ngươi.


- Ha ha ha, nào có khoa trương như vậy, ta xem gia gia ngài còn có thể đại chiến ba trăm hiệp.
- Tiểu tử thúi, giao cho ngươi.
Dạ Tư Không vui mừng cười một tiếng, nhẹ nhàng nhảy lên, trở lại bên cạnh đám người Dạ Minh.


Lúc này Hào Kiệt cảm thấy không ổn, muốn kéo dài khoảng cách, thế nhưng Thần Kiếm trong tay thế mà không rút ra được, bị tên đầu trọc trước mắt bóp đến sít sao.
Mà Côn ca quay đầu nhìn về phía Hào Kiệt, vẻ mặt cũng dần dần lạnh đi.


Bị Côn ca nhìn như thế, trong lòng Hào Kiệt hơi hồi hộp một chút:
- Ngươi chính là Dạ Côn?
- Đúng, ta là Dạ Côn.
- Tới thật đúng lúc! Ăn lão tử một kiếm!
Hào Kiệt căn bản không mang sợ, Thần Kiếm trong nháy mắt chặt xuống, kiếm khí bén nhọn hóa thành hàn quang.


Nhưng mà ngón tay Dạ Côn nhẹ nhàng bắn ra, thẳng hướng Thần Kiếm đang chém xuống.
Oanh!
Va chạm khiến Thần Kiếm chếch đi, kiếm mang lướt sát thân thể Dạ Côn, loại tính toán tinh chuẩn này khiến người giận sôi, dù sao nếu tính sai, bản thân sẽ chịu thiệt thòi lớn.


Thần Kiếm phát sinh va chạm chấn động đến mức hổ khẩu của Hào Kiệt tách ra, suýt nữa ngay cả kiếm cũng không cầm nổi.
- Ngươi đến cùng là ai?!
Hào Kiệt nhìn Dạ Côn thất kinh hỏi.
- Thái Kinh Dạ Côn.


Ánh mắt Hào Kiệt hiện ra tia máu, hai tay nắm thật chặt Thần Kiếm, máu tươi chảy ra từ hổ khẩu nhuộm đỏ cả chuôi kiếm.
- Tiểu tử chưa mọc đủ lông, lại dám trang bức ở trước mặt ta!
Hào Kiệt rõ ràng đã bị đả kích, cầm song Thần Kiếm trong tay điên cuồng tấn công Dạ Côn.


Mà hai chân Côn ca không di chuyển, vẻn vẹn chỉ bằng thân thể đã dễ dàng né tránh thế công của Hào Kiệt, tất cả mọi người đối đãi... mấy người thực lực hơi kém hoàn toàn không theo kịp tốc độ của hai người bọn họ.
Ma quân Bạch Dạ núp trong bóng tối cười cười:
- Đi.


- Ma quân, không xem nữa sao?
- Nếu thiếu niên kia đã tới, vậy đại cục đã định.
Nói xong Bạch Dạ liền biến mất, lưu lại Hậu Khanh vẫn còn nghi hoặc.


Giữa sân, Hào Kiệt rốt cuộc đình chỉ điên cuồng tấn công, ngụm lớn thở dốc, liên tục tiến công tiêu hao quá lớn, nhưng căn bản không có hiệu quả, thiếu niên thế mà đứng tại chỗ tránh né.
- Có bản lĩnh ngươi đừng né!
Hào Kiệt tức giận quát.
- Được.


Dạ Côn thế mà sảng khoái đáp ứng, gương mặt của Hào Kiệt đã bắt đầu vặn vẹo, phảng phất nhìn thấy Dạ Côn treo.
Mà Côn ca phong khinh vân đạm đứng đấy, loại tự tin kia tựa hồ còn mãnh liệt hơn lúc trước.
- Thập Dực Hàng Lâm!
Hào Kiệt gầm thét một tiếng, ném Thần Kiếm trong tay ra ngoài.


Chỉ thấy Thần Kiếm một trắng một đen thế mà hóa thành hai cái cánh, bay đến sau lưng Hào Kiệt, hợp thành mười cánh.
Mười cánh xuất hiện, toàn bộ thương khung bắt đầu run rẩy, đây không phải một loại cảm giác, mà là thật.


Bầu trời tăm tối xuất hiện ánh sáng đo tía tương giao, cho người ta một loại cảm giác giống như tận thế.
Theo mười cánh xuất hiện, tốc độ thân thể Hào Kiệt bành trướng, tựa hồ tăng lên rất nhiều.


Nhưng người sáng suốt đều biết, loại chiêu thức này là đang dùng sinh mệnh thiêu đốt, thế nhưng không thể phủ nhận, hiện tại Hào Kiệt không chỉ lợi hại hơn vừa rồi gấp mười lần.


Còn tưởng rằng vừa rồi đã là cực hạn của Hào Kiệt, không biết Dạ Tư Không có thể trụ vững Hào Kiệt mười cánh hay không.
- Dạ Côn! Ngươi hẳn nên cảm thấy vinh hạnh vì có thể nhìn thấy ta mở ra mười cánh!


Hào Kiệt trên cao nhìn xuống Dạ Côn, mười chiếc cánh kia mang đến cho người ta một loại cảm giác áp bách mạnh mẽ.
Mà Dạ Côn vẫn như thế, bình tĩnh nói ra:
- Về mặt hiệu ứng quả thật không tệ.


Thấy Dạ Côn bình tĩnh như thế, không có một tia e ngại, nộ khí của Hào Kiệt lại tăng lên, già bình tĩnh, nhỏ cũng giống như vậy!
- Vậy ta sẽ cho ngươi nếm thử uy lực nắm đấm mười cánh, một quyền này nhất định sẽ lấy mạng của ngươi!


Lúc đầu Hào Kiệt đã đối quyền với Dạ Tư Không, y tu luyện quyền pháp kia là vì để phối hợp với trạng thái mười cánh.
Khóe miệng Dạ Côn hơi hơi giương lên:
- Nói đến nắm đấm, ngươi cũng cần phải nếm thử của ta.


- Tới đi Dạ Côn, để ta xem thực lực của ngươi có cứng giống như miệng ngươi hay không!
Hào Kiệt lựa chọn chủ động tiến công, không có thân pháp loè loẹt gì, chỉ có sử dụng nắm đấm bình thường nhất.


Một quyền này của Hào Kiệt vô cùng bình tĩnh, nhưng đây là yên tĩnh trước bão táp, một khi có thứ nào đụng phải, đều sẽ không chịu nổi biến thành bụi phấn.
Đáng tiếc.
Lần này gặp phải Côn ca.
Dạ Côn chỉ chậm rãi giơ tay lên, xuất chưởng.
Âm!


Một tiếng vang trầm xuất hiện, thương khung nổ vang, nước biển bốc hơi, uy áp bạo pháp khiến đám người Tả Thiên Chúng bên kia khổ không thể tả.
Lúc này Đông Môn Mộng nắm thật chặt hai tay, cho dù nhi tử lợi hại hơn nữa, nàng làm mẫu thân vẫn lo lắng không thôi.


- Thông gia, không cần khẩn trương, hiện tại Dạ Côn mạnh hơn trước kia rất nhiều.
Thượng Hiên một bên khẽ cười nói, an ủi.
- Cũng không phải con của ngươi, ngươi nhất định không lo lắng.
Thượng Hiên: ..
Khó trách Dạ Minh sợ thê tử như vậy, không phải không có đạo lý.


- Đại ca cũng quá mạnh đi... nguyên bản sắp bắt kịp đại ca, hiện tại thực lực lại kéo ra.
Dạ Tần nhìn tình cảnh cách đó không xa thì thào nói.
Phi Tuyết cảm thán một tiếng:
- Côn ca thật đúng là Côn ca, cố gắng lên!
Theo Phi Tuyết hộ như thế, một trong Thất Tông Tội, Bố Lai Đặc cũng khẽ kêu:


- Côn ca Cố gắng lên.
Tuyệt Thiên đều choáng váng, thê tử thế mà hô Côn ca...
Tiết tấu đều bị mang đi lên, lúc này Khai Vân cũng cười to hộ:
- Côn ca Cố gắng lên.
Dạ Côn dĩ nhiên nghe thấy được, sau lưng có một đám bằng hữu, mình đã không còn là Dạ Côn lúc trước.