Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 1031: Tám Cánh

Đối mặt với Dạ Tư Không mạnh mẽ đến phi lý, Tả Thiên Chúng bên này cảm thấy choáng mắt, nhấc tay, trong miệng nói vài chữ liền có thể nhốt người, thế thì còn đánh thế nào, căn bản đánh không lại.
- Giao ra hung thủ, ta có thể thay không chết.
Dạ Tư Không hướng phía Tả Thiên Chúng bên này hộ.


Tả Thiên Chúng bên này tập thể yên lặng, sau nửa ngày Tả Thiên Chúng nói ra:
- Da gia chủ, người luôn miệng nói Dạ Côn bị hại tại Võ Thành Bảo, ngươi có chứng cớ gì không?
- Đại ca ta bị người ở trong Võ Thành Bảo hãm hại, chẳng lẽ ngươi không biết sao.


Dạ Tần nghiêm tiếng chất vấn, cũng không tin Tà Thiên Chúng không biết.
Tả Thiên Chúng nhíu chặt lông mày nói ra:
- Vị Dạ gia công tử này, chuyện các ngươi làm tại Võ Thành Bảo, ta đều biết đến, đến cùng là gieo gió gặt bão, hay là gì khác, trong lòng
mọi người đều nắm chắc.


- Tả trang chủ, đầu đuôi sự tình ta Cơ bản hiểu rõ, hoặc là giao ra hung thủ, hoặc là đền mạng.
Dạ Tư Không cường thể khiến Tả Thiên Chúng ảo não không thôi, đây là không nói đạo lý a.
- Tả trang chủ, huynh đệ chúng ta vẫn chưa xong.
Hào Nhân một mực tương đối yên lặng từ tốn nói.
- Hửm?


Hào Nhân không có giải thích quá nhiều, trực tiếp nhanh chân đi ra, tay trái giơ lên cao cao.
Lúc này, toàn bộ thương khung dần dần bị mây đen bao phủ, ánh nắng tan biến, không khí tràn ngập sát ý nhàn nhạt.
Chỉ thấy trong tầng mây bỗng nhiên thoát ra một thanh trường kiếm, mang theo thần uy rơi vào trong tay Hào Nhân.


Hình dạng thanh kiếm này không khác kiếm của Hào Kiệt, duy nhất khác là màu sắc, kiếm trong tay Hào Kiệt là màu trắng, thế nhưng kiếm trong tay Hào Nhân lại có màu đen.
Cùng lúc đó, hắc quan mãnh liệt run run.
Liệt Hồn Liên đồng thời lắc lư lên.


Dạ Tư Không thấy thế lông mày hơi nhíu chặt, cảm giác hắc quan rất không ổn định.
Còn không đợi Dạ Tư Không gia trì, oanh một tiếng, hắc quan đã chia năm xẻ bảy, mà cái kia Liệt Hồn Liên biến thành mảnh vụn rơi xuống mặt biển, tạo thành bọt nước trắng xóa.


Thân ảnh Hào Kiệt xuất hiện lần nữa, nhưng mà khiến mọi người không nghĩ tới chính là, lúc này làn da Hào Kiệt xuất hiện thối rữa, nguyên bản khuôn mặt anh tuấn không còn tồn tại, giống như bị đốt cháy khét.
Toàn bộ thân thể tràn ngập một cỗ mùi hôi thối, khiến người ta cảm thấy buồn nôn.


Chỉ cần Hào Kiệt lại ở trong đó thêm một lúc, liền sẽ hóa thành dòng máu, cũng may Hào Nhân kịp ra tay.
Nhưng mà Hào Kiệt lạnh giọng quát:
- Ai bảo ngươi ra tay! Chẳng lẽ ta đánh không lại sao!
Xem ra Hào Nhân ra tay, Hào Kiệt căn bản cũng không cảm kích.
- Ca, chúng ta nên hợp lại.
Hào Nhân nghiêm túc nói ra.


Hào Kiệt xì một tiếng khinh miệt, chỉ chỉ Dạ Tư Không, tựa hồ muốn nói, chờ cho lão tử. .. một chút để ngươi đẹp mặt.
Lúc này Thượng Hiên chợt nhớ tới cái gì, nói thầm một tiếng không ổn.
- Làm sao?
Diệp Hoa lẩm bẩm một tiếng.


- Trước đây thật lâu ta từng nhìn thấy trong cổ tịch có một loại công pháp, tên là hợp thể...
- Hợp thể?
- Không sai, loại công pháp này rất mạnh mẽ, người tu luyện đều là người thân nhất, chính là loại máu mủ tình thâm kia... một khi hợp thể thành công, thực lực sẽ tăng lên gấp mười lần,


Diệp Hoa nghe xong lông mày nhíu lại:
- Thú vị, nhìn Thần Kiếm trong tay bọn họ, hẳn là một bộ, cộng thêm hợp thể, thực lực sẽ đến đỉnh phong, chỉ sợ Dạ gia lão gia tử không phải đối thủ.
- Đúng thế.
Dạ Minh cũng nghe thấy thông gia nói chuyện, trong lòng nhất thời nóng nảy:


- Sao cha vẫn chưa động thủ, còn muốn đợi bọn họ hợp thể sao?
- Cha có tự tin này.
Đông Môn Mộng nhẹ nói ra.
- Thế nhưng cũng không thể như vậy.
- Yên tâm, thông gia sẽ không ngồi yên.
- Ài. .. sao cha cũng thích trang bức.
Dạ Minh gãi đầu một cái, thở dài.


Lúc này, gió lớn nổi lên... bầu trời tăm tối còn kèm theo lối minh.
Hào Nhân giơ Thần Kiếm trong tay lên, một đạo hắc mang bắn xuống... giống như đúc với Hào Kiệt, khói đen hóa thành hai đôi cánh
chim.
Loại tình huống này trước đó đã từng thấy qua.


Hai huynh đệ một trắng một đen đứng ở trong hư không, bỗng nhiên nâng cao Thần Kiếm trong tay, mũi kiếm chậm rãi hạ xuống.
Hai mũi kiếm đụng vào nhau.
Một đạo quang mang chói mắt từ mũi kiếm bắn ra, mọi người không khỏi đưa tay che chắn, bầu trời tăm tối trong nháy mắt giống như ban ngày.


Theo hào quang dần dần tan biến, lúc này mọi người đã mở mắt nhìn lại.
Nguyên bản hai huynh đệ đã biến mất, lúc này đứng trên hư không chỉ có một người.
Người này mặc một bộ khôi giáp, uy phong lẫm liệt... đằng sau còn có áo choàng.


Nhưng mà màu sắc bên trái là màu trắng, tựa hồ đại biểu cho quang minh, bên phải là màu đen, đại biểu cho hắc ám.
Hai thanh kiếm cũng như thế, dĩ nhiên không loại trừ đôi cánh ở sau lưng.
Bên trái bốn cái, bên phải bốn cái.
Thiên sứ tám cánh.


- Lão đầu, tử kỳ của ngươi đến, khặc khặc khặc. ..
Lúc này âm thanh Hào Kiệt phát sinh một chút cải biến, trong đó còn mang theo một chút khẩu âm của Hào Nhân, bất quá từ hiện tại xem ra, ý thức là do Hào Kiệt chủ đạo.
Dạ Tư Không thấp giọng nói ra:
- Quả thực rất mạnh, nhưng còn không chí tử.


- Lão đầu, ngươi còn nói nhảm!
Lời vừa mới dứt, Hào Kiệt cầm song Thần Kiếm trong tay trực tiếp bổ tới, hư ảnh Thần Kiếm to lớn đồng thời xuất hiện.
Cả đám đứng phía sau Dạ Tư Không tranh thủ thời gian tản ra, một kiếm này rất khó lường.
- Thương Khung Tí Hữu.


Đối mặt phương thức Công kích có tính áp đảo của Hào Kiệt, Dạ Tư Không cũng không có né tránh, mà là dùng ra một trong những đạo pháp phòng ngự tối cường, Thương Khung Tí Hữu.
Một vệt kim quang ầm ầm hạ xuống, bao phu Dạ Tư Không ở bên trong.


Trong chốc lát, song Thần Kiếm hung hăng đánh vào bình chướng.
Oanh!
Sóng khí kinh khủng tản ra bốn phương tám hướng, thậm chí đứng ở trên hư không, cũng có thể cảm giác được chấn động.
Một tiếng kẽo kẹt.


Dạ Tư Không trông thấy Thương Khung Tí Hữu xuất hiện vết nứt, hơn nữa còn đang không ngừng lan ra.
Dạ Tư Không thầm nghĩ không ổn, cả người tan biến ở bên trong Thương Khung Tí Hữu.


Vừa biến mất, hai thanh Thần Kiếm trực tiếp nghiền ép Thương Khung Tí Hữu, rơi xuống mặt biển, nước biển sao có thể chịu được công kích như vậy. Lập tức nhấc lên sóng lớn cao ngàn trượng.
- Lão đầu, không phải vừa rồi rất cứng sao! Chạy cái gì! ! !


Hào Kiệt nhe răng cười nhìn bốn phía, vẻ mặt gần như điên cuồng, cầm song Thần Kiếm trong tay, tựa như một người điên, khiến Tả Thiên Chúng bên này vừa vui lại sợ.


Vui chính là Dạ gia chật vật, sợ là tên kia trở mặt, mình liền phải xui xẻo, huynh đệ họ Hào quả thật quá mạnh, không biết mạnh hơn tên Sát Đan kia bao nhiêu lần.
Thân ảnh Dạ Tư Không rất nhanh liền xuất hiện ở một bên, vẻ mặt thoạt nhìn không tệ, vẫn bình tĩnh giống như trước đó.


Xem ra một chiêu vừa rồi, Dạ Tư Không hoàn mỹ tránh qua.
- Hoắc, vận khí không tệ.
Tám cái cánh sau lưng Hào Kiệt nhẹ nhàng vung lên, song Thần Kiếm xoay tròn ở trong lòng bàn tay, vô cùng hung hăng càn quấy, đồng thời cũng cho người ta cảm giác áp bách mãnh liệt.
Dạ Tư Không nhẹ nói ra:


- Ta ngược lại phải cải biến cách nhìn trước đó.