Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 1028: Ta Cũng Nhận Thua

Đây cũng quá có thể giả đi! ! !
Quả thật chính là Dạ gia lão BOSS.
Lúc này Thượng Hiên vụng trộm hỏi:
- Ngươi cảm thấy lão đầu mạnh bao nhiêu?
Diệp Hoa lắc đầu:
- Không biết.
- Ngươi có thể bắt lấy cổ tay Dạ Minh không?
Thượng Hiền hỏi lần nữa.
- Ngươi có thể sao?


Thượng Hiên cười khan vài tiếng, Dạ Minh tam đoạn rất mạnh, căn bản không phát hiện được hành tung, muốn tóm lấy cổ tay của y, khó
như lên trời.
Giống như Bạch Cốt, năm đó Diệp Hoa cũng ăn một chút thua thiệt mới đánh bại Bạch Cốt, mà hình dáng Bạch Cốt rất giống với tam đoạn của Dạ Minh.


Lúc này Tả Thiên Chúng có chút không vui, mắt thấy có thể giải quyết một người Dạ gia, Dạ gia lão già thế mà chạy đến cứu nhi tử.
- Da gia chủ, ngươi làm như vậy, đã phạm quy rồi.
Tả Thiên Chúng hướng phía Dạ Tư Không hỗ to, làm sao cũng phải đánh sạch mặt mũi Dạ gia các ngươi.


Dạ Tư Không buông lỏng ra Dạ Minh thủ đoạn, chắp tay nói ra:
- Hắn đã nhận thua.
- Ta...
Dạ Minh vừa định phủ định, nhưn tiếp xúc với ánh mắt của Dạ Tư Không, mấy chữ phía sau chỉ có thể nuốt xuống.
- Ai nha, trận đầu Dạ gia nhận thua, thật khiến người không nghĩ tới, ha ha ha.


Tả Thiên Chúng đạt được đáp án hài lòng, vui vẻ phá lên cười.
Chế giễu như thế khiến Diệp Hoa cùng Thượng Hiên rất khó chịu, thật muốn phất tay đập chết y, nhìn bờ môi kia dày giống như lạp
xưởng kìa.
Dạ Tư Không cũng không để ý Tả Thiên Chúng cười to, từ tốn nói:


- Con đã tận lực, sau này hãy tu luyện thật tốt.
Dạ Minh nhìn Sát Đan một chút, âm u nói ra:
- Có cơ hội lại đánh.
- Tốt, lần sau gặp mặt ta kể cho ngươi chuyện xưa.
Sát Đan cười cười, giống như vừa mới thi đấu hữu nghị vậy.


Chuyện này khiến Tả Thiên Chúng rất khó chịu, nói dọa, chế giễu đối phương có biết hay không... cái tên ngu ngốc này...
Mang theo không cam lòng, Dạ Minh trở lại bên cạnh Đông Môn Mộng.
Đông Môn Mộng nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay của Dạ Minh:


- Cha cũng là vì tốt cho ngươi, nếu người còn tiếp tục tiêu hao, như vậy sẽ rất nguy hiểm.
- Ừm, ta biết.
Dạ Minh bất đắc dĩ, còn tưởng rằng mình tam đoạn đã vô địch, trận đầu liền thua triệt để đối phương ngay cả tam đoạn vẫn còn chưa xuất ra, thế mà bại bởi nhị đoạn, thổ huyết.


- Cha, cố gắng lên.
Lúc này Dạ Tần cũng đến cổ vũ cho Dạ Minh cố gắng lên, kỳ thật Dạ Tần đang nghĩ, nếu như vừa rồi có thể, thật muốn lên đánh với tên
Sát Đan kia một trận.
Dù sao ở chỗ cha vợ đại ca bên kia, đạt được không ít chỗ tốt, thực lực cao hơn trước rất nhiều.


Bất quá Dạ Tần biết, thật đối đầu với tam đoạn, chỉ sợ mình không phải đối thủ, trừ phi lĩnh ngộ được tam đoạn.
Thượng Hiên đi tới vỗ vỗ bả vai Dạ Minh:
- Thông gia, đừng nản chí, lần này sau khi trở về, đến chỗ ta một hồi, ta sẽ bổ túc cho ngươi.


- Được, ta nhất định phải tu luyện thật tốt.
Dạ Minh làm dáng quyết tâm sửa chữa, tu luyện đàng hoàng.
Chẳng qua là Diệp Hoa liếc mắt nhìn hai người, tu luyện thật tốt? Chỉ sợ các ngươi vào hoa lâu tu luyện thì CÓ.


Mà lúc này không khí hiện trường khá là quái dị, nguyên bản Sát Đan lộ ra nhẹ nhõm trở nên ngưng trọng, trái lại bộ dáng Dạ Tư Không rất bình tĩnh, trên người cũng không nhìn thấy kiếm.
Mọi người hoài nghi Dạ Tư Không cũng có sở thích giấu kiếm trong đũng quần.
- Được rồi, ta nhận thua.


Sát Đan vừa dứt lời, Tả Thiên Chúng bên này lập tức nổ tung.
Hạng Thiên Lăng hô to:
- Sát Đan, người đang đại biểu Côn Miếu, nói thế nào nhận thua liền nhận thua?


Sát Đan nắm chặt tay trái, Trường Thanh xuất hiện trong tay, trực tiếp nhét vào trong đũng quần, động tác kia khiến người nhìn có chút kinh hãi, nếu không cẩn thận bì biết làm sao.
- Đánh không lại, không nhận thua còn có thể thế nào?
Sát Đan nhẹ nhàng trả lời.
Tả Thiên Chúng trầm giọng nói ra:


- Sát Đan, người đã thu chỗ tốt của Tiền Trang.
- Yên tâm đi Tả trang chủ, đồ vật ta sẽ trả lại cho các ngươi.
- Ngươi! ! !
Trong lòng Tả Thiên Chúng hận, vừa rồi còn vui vẻ, hiện tại trực tiếp đảo ngược.
- Tả trang chủ không cần lo lắng, Sát Đan y không được, huynh đệ chúng ta không thành vấn đề.


Hào Kiệt đứng ở phía sau khinh thường nói ra, vốn tưởng rằng Sát Đan là đại nhân vật, không ngờ tốc độ nhận thua lại nhanh như vậy.
Tả Thiên Chúng còn có thể làm gì, xông lên đánh với Sát Đan sao? Đánh không lại a...
Lúc này Sát Đan hướng phía Dạ Tư Không nói ra:
- Nhận thua không giết chứ.


- Sẽ không, vừa rồi ngươi cũng không hạ sát thủ với con ta.
- Xem ra suy đoán của ta là đúng.
Sát Đan cười khẽ một tiếng.
- Không sai.
Người thông minh nói chuyện, thật khiến người khác không nghĩ ra.
- Dạ Minh, có rãnh sẽ đến Đông U tìm người ôn chuyện, tạm biệt.


Nói xong, Sát Đan liền tan biến ngay tại chỗ.
Đông Môn Mộng dịu dàng nói ra:
- Có nghe hay không, tu luyện thật tốt, đến lúc đó lấy lại danh dự.
- Yên tâm đi, lần sau nhất định thắng!
- Ừm.
- Chẳng qua là, cha từ lúc nào lợi hại như vậy.
Dạ Minh không nghĩ ra.


Đông Môn Mộng cũng nghi hoặc, cảm thấy lão đầu tử càng ngày càng thần bí.
- Lão đầu, đối thủ của ngươi là ta!
Lúc này Hào Kiệt nhảy ra, đứng ở đối diện Dạ Tư Không.
Dạ Tư Không lạnh nhạt nói ra:
- Không biết tôn xưng sao?


- Ha ha ha, thật ngại quá, đối với cừu gia, bình thường ta đều miệng phun hương thơm.
Hào Kiệt hất tóc, muốn bày ra tạo hình xuất nhất.
- Người trẻ tuổi, quả thật không biết giữ mồm giữ miệng.
Hào Kiệt bẻ bẻ CỔ, nhún vai, lắc lắc Cổ tay:
- Lão già, ta đến thử xem công phu quyền cước của ngươi.


Dạ Tư Không đưa tay trái ra, nhẹ nói:
- Đối phó người trẻ tuổi, tay trái đã đủ.
- Ta sẽ vặn gãy tay trái của ngươi!
Nói xong, Hào Kiệt bay thẳng đến Dạ Tư Không, cả người giống như hóa thành một quả cầu lửa.


Cương phong mãnh liệt đập vào người Dạ Tư Không, áo bào bay lượn, mà Dạ Tư Không khí định thần nhàn, máy may không hoảng hốt.
- Bạo Phong Quyền!
Hào Kiệt gầm thét một tiếng, nắm đấm liên tục gào thét hướng phía Dạ Tư Không.


Lúc này tay trái Dạ Tư Không động, dùng một cái phương thức quỷ dị chạm đến nắm tay Hào Kiệt, lòng bàn tay ép xuống, Hào Kiệt cảm giác cả người bị kéo xuống.
Hào Kiệt chưa kịp suy nghĩ, mu bàn tay Dạ Tư Không đã đập vào ngực Hào Kiệt.
Àm!


Một cái khí lãng khổng lồ nổ tung, thân thể Hào Kiệt bay ngược ra sau, bất quá rất nhanh đã ổn định tốt thân hình.
Diệp Hoa nhìn thủ pháp của Dạ Tư Không, cảm thấy khá quen thuộc, chương pháp này sao giống Thái Cực nhỉ?
Chiêu kia rõ ràng là một loại tá lực đã lực.
- Đây là công pháp gì?!


Hào Kiệt vỗ ngực nghi hoặc hỏi.
- Người trẻ tuổi không hiểu hỏi là chuyện tốt, nhưng lão phu không muốn nói cho ngươi biết.
Hào Kiệt: ......
- Lão đầu, người rất tinh nghịch a.
Hào Kiệt cười gần một tiếng, lần nữa vọt tới Dạ Tư Không.


Bầu trời lập tức vang lên tiếng oanh minh, hai vị cao thủ chiến đấu, mỗi một lần đụng vào đều sẽ khiến sóng cả dâng trào.
Mà Hào Kiệt tại tạo nghệ quyền pháp rõ ràng cũng rất cao, mỗi một chiêu đều vô cùng hoàn mỹ.


Bất quá chương pháp của Dạ Tư Không càng nghịch thiên, chỉ bằng vào cánh tay trái đã có thể vững vàng hóa giải nắm đấm của Hào
Kiệt.