Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 1017: Vẫn Không Chết?

Hiện tại Võ Thành Bảo vẫn chưa biết trên mặt biển xảy ra chuyện gì, thậm chí cảm thấy Dạ gia còn đánh không lại những người thủ ở
phía trên.
Nhưng mà chỉ có Tả Thiên Chúng biết, hiện tại cho dù cứu viện, không không có chút tác dụng nào, còn không bằng đợi chút nữa liều mạng chiến một trận.


- Dịch Tôn, hay là chúng ta đầu hàng đi.
Kiếm Đế đứng sau lưng Dịch Tôn nhịn không được nói ra, chuyện vừa mới xảy ra, đã sắp thành cơn ác mộng đời này của y.


Tử Viêm Kiếm trong tay Dịch Tôn tựa hồ vẫn còn mang theo một tia chiến ý, nhưng từ sắc mặt Dịch Tôn có thể thấy được, lão có hơi mệt mỏi. .. đây không phải mệt mỏi trên thân thể, mà là tâm mệt mỏi.
Nếu như Dạ gia bỏ ra đại giới còn dễ nói, thế nhưng hiện tại nhìn xem, Dạ gia bỏ ra đại giới gì?


Hơn hai mươi tên kim giáp chiến sĩ một chút việc cũng không có, tay chân chém đứt còn có thể một lần nữa nối liền lại, chọc thủng đầu cũng không có việc gì, đây còn là người sao...
- Dịch Tôn...


Một tên Kiếm Đế khác lên tiếng hô, thật không muốn tiếp tục chiến đấu, thật hối hận vì đã tới đây. ..
Dịch Tôn hít một hơi thật sâu, hướng phía Dạ gia bên này hô:
- Ta nhận thua!
Để một vị Kiếm Tôn nhận thua, không đến tuyệt cảnh, chắc chắn sẽ không như thế.


Chẳng qua là Tuyệt Thiên từ tốn nói:
- Không tiếp thụ đầu hàng.
Một câu kia hoàn toàn phong bế đường lui của bốn người, mặt xám như tro chính là khắc hoạ chính xác nhất nỗi lòng của ba vị Kiếm Đế
hiện tại.
- Dạ gia! Các ngươi đừng hϊế͙p͙ người quá đáng!


Dịch Tôn phẫn nộ quát, ta vẫn còn chưa sử dụng lá bài tẩy đâu!
Tuyệt Thiên vừa muốn nói gì, Diệp Hoa đã từ tốn nói:
- Nếu các ngươi có thể đánh thắng tên hắc giáp chiến sĩ này, liền có thể rời đi.


Nguyên bản tuyệt lộ nhất thời xuất hiện sinh lộ, khiến ba vị Kiếm Đế vô cùng vui vẻ, cuối cùng có hy vọng sống sót, giống như từ địa ngục lên thẳng thiên đường.
- Dịch Tôn, chúng ta cùng nhau giết chết tên hắc giáp kia.
- Đúng, chúng ta cùng liên thủ, chẳng lẽ còn không giết được y?


Dịch Tôn nhẹ gật đầu, hiện tại đã không còn con đường nào khác, liên thủ phần thắng sẽ tăng cao hơn.
Thượng Hiền cười nhẹ hỏi:
- Hắc giáp chiến sĩ của ngươi có được không đấy, chớ để bọn chúng giết ngược.
- Hắc giáp của bản tôn không yếu hơn kim giáp của ngươi.


Diệp Hoa hết sức tự tin, mang ra trăm vạn hắc giáp, đều là người nổi bật. .. tinh anh trong tinh anh.
- Vậy ta liền rửa mắt chờ đợi, thực sự không được thì để ta đến đi.
- Vậy hãy nhìn cho thật kỹ.


Diệp Hoa cảm thấy phải cho Thượng Hiên một cái hạ mã uy, cái tên này có chút tài hoa khí phách, nhưng không thể không nói, binh tướng của Thượng Hiên quả thật quỷ dị.
Thượng Hiên cười khẽ một tiếng, chắp tay nhìn cách đó không xa, nhìn xem hắc giáp của Hoa ca đến cùng có tuyệt kỹ gì.


Lúc này hắc giáp trong nháy mắt bị bốn người bao vây.
Một tên Kiếm Tôn, ba tên Kiếm Đế vây công một người, dựa theo đạo lý tới nói đã đủ rồi, nhưng ai bảo đây là hắc giáp của Diệp Hoa, khẳng định không thể xem thường.


Hắc giáp đứng không nhúc nhích rút ra bội đao bên hông, thoạt nhìn bình thường, không có ánh sáng loè loẹt gì.
Mà kiếm trong tay bốn người, đều đủ mọi màu sắc.


Ba vị Kiếm Đế liếc nhau, tại ba phương hướng tiến hành giáp Công... mà Dịch Tôn lưu thủ, ở lúc mấu chốt nhất kích lấy mạng. Cho dù cao thủ gặp phải thế công như thế, cũng vô phương sống sót.
Thế nhưng đây là hắc giáp!
Phốc!
Ba thanh Thần Kiếm trực tiếp xuyên phá hắc giáp, lạnh thấu tim...


Thấy tình huống như vậy, ba vị Kiếm Đế nhịn không được lộ ra nụ cười thắng lợi, hắc giáp còn dễ đối phó hơn kim giáp kia nhiều, còn tưởng rằng lợi hại đến cỡ nào.
- Cẩn thận!
Dịch Tôn gầm thét một tiếng.


Nhưng đã quá muộn, chỉ thấy đầu của một tên Kiếm Đế đã bay cao, máu tươi văng khắp nơi. ..
Hai tên Kiếm Đế khác nhìn mà choáng váng.
Rõ ràng đã đâm xuyên y, sao lại không có việc gì?!
Chẳng lẽ y hắc giáp giống như kim giáp sao? ? ?
Thượng Hiên thấy cảnh này, cũng có nghi vấn như vậy:


- Hắc giáp của người giống như ta?
- Dĩ nhiên không giống.
Diệp Hoa lạnh nhạt trả lời, rất thích nhìn Thượng Hiền lột ra vẻ mặt kinh ngạc.
Hắc giáp chiến sĩ của Diệp Hoa, đều là Bất Tử tộc... khô lâu biến thành... chẳng qua là ở phía trên đóng thêm một lớp da người mà
thôi.


Thi nhân cùng khô lâu, đương nhiên vẫn có chỗ khác nhau, thế nhưng muốn nói bên nào lợi hại hơn, chỉ sợ thi nhân đại quân của Thượng Hiên lợi hại hơn một chút.


Nhưng Bất Tử tộc cũng có ưu thế của mình, mặc dù không cách nào lây nhiễm kẻ địch, thế nhưng tác chiến đơn thể lại cao hơn tại thị nhân... quan trọng là, thi nhân không lây nhiễm cho Bất Tử tộc được.
Lúc này Dịch Tôn đã biết... chỉ có chính mình mới có thể giải quyết tên hắc giáp chiến sĩ kia.


Kiếm Tôn oai lập tức tản ra, mặt biển đột nhiên dần dần cuồn cuộn, nhấc lên sóng lớn cao trăm trượng.
Kiếm Tôn cuối cùng vẫn là Kiếm Tôn, một khi khí tức bùng nổ, tràng diện vẫn khiến người khϊế͙p͙ sợ không thôi.
Dạ Tư Không yên lặng nhìn vị Kiếm Tôn này, cảm thấy có chút tiếc hận.
- Cha, làm sao vậy?


Dạ Minh nghi hoặc hỏi.
- Nếu như người này ngộ được tam đoạn, có lẽ sẽ không chật vật như thế.
Lời của Dạ Tư Không khiến Dạ Minh có chút nghi hoặc, sao có thể tiếc hận cho địch nhân... nếu địch nhân nắm giữ ba đoạn, đối chúng ta mà nói cũng không phải chuyện tốt nha.


- Cha, có thể ngộ được ba đoạn, chỉ sợ đều đang ở trong Võ Thành Bảo.
Dạ Minh nhẹ nói ra.
Dạ Tư Không than nhẹ:
- Nếu như đám cao thủ Côn Miểu thông minh hơn một chút, cũng không đến mức có kết quả như vậy.
- Cha, nếu bọn họ làm như thế, vậy phải trả giá đắt.


Đông Môn Mộng lạnh giọng nói ra.
Dạ Tư Không giải thích nói:
- Ta chỉ tiếc hận cao thủ ở trên Huyền Nguyệt đại lục lại mất đi một đám.
Mọi người lập tức hiểu ra, từ toàn cục đến xem, hôm nay chẳng qua là Nhân tộc nội chiến mà thôi.


Thần Ma hai tộc rất vui vẻ nhìn tình huống như vậy, nếu như sau đó phát sinh đại chiến, như vậy thua thiệt chỉ có Nhân tộc bên này.
Bỗng nhiên, hào quang màu tím bao phủ thương khung, kiếm trong tay Dịch Tôn tan biến hóa thành vô số Tử Viêm bồi hồi ở trong hư không.
- Tử Quỳnh Phần Thiên!


Dịch Tôn gầm thét một tiếng, tất cả Tử Viêm ngưng tụ tại đỉnh đầu hắc giáp, tựa hồ tạo thành một cái ao nước Tử Viêm...
Oanh một tiếng:
Tử Viễm trút xuống như thác nước, trực tiếp nuốt chửng hắc giáp, mà Tử Viêm cũng không có tan biến, rơi trên mặt biển.


Trong nháy mắt mặt biển sôi trào lên, thi thể cá tôm nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
- Thoạt nhìn hắc giáp của ngươi không chống nổi.
Thượng Hiền thấp giọng nói ra, trong giọng nói mang theo lo lắng, dù sao cũng sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí.
- Không cần người quan tâm.
Diệp Hoa rất có tự tin, nhìn chiến trường.


Xái trán Dịch Tôn toát ra một chút mồ hôi. .. nếu như mình lĩnh ngộ tam đoạn, cũng không cần e ngại những người này.
May mắn... một chiêu này có thể giải quyết hắc giáp chiến sĩ.
Kiếm Đế còn sống ở bên cạnh cũng yên tâm, Dịch Tôn đã phóng đại chiêu, hẳn có thể đánh chết người kia.


Dần dần, thác nước màu tím tan biến... làm lộ ra một bóng người ở bên trong.
Khóe miệng Dịch Tôn giật một cái, thầm hố làm sao có thể?!
Hai vị Kiếm Đế cũng sợ choáng váng, thế này cũng không chết sao? Cho dù là thi nhân cũng sẽ bị hòa tan đi.