Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 1009: Côn Ca Bị Tức Thổ Huyết

Hoa Sa La bất chợt biến thành nữ nhân của Côn ca.
Không chỉ Hoa Sa La, bản thân Dạ Côn cũng mơ mơ màng màng trở thành phu quân.
Cảm giác hôn sự của mình thật quá qua loa, nhưng thấy mẫu thân lo lắng như vậy, Dạ Côn cũng không tiện cự tuyệt, cho nên liền biến thành cục diện như bây giờ.


Mà rất nhiều người ở huyện Thái Tây không nghĩ ra, vì sao nữ nhân đẹp như vậy lại chọn Dạ gia lão đại, mà không phải Dạ Tần có tiền đồ sáng lạng, đây thật đúng là vấn đề không có lời giải.
- Đại ca, còn đang uống à, thời gian đã không còn sớm.


Dạ Tần uống đến đỏ bừng cả khuôn mặt đỡ Dạ Côn say khướt, trêu chọc nói ra.
Dạ Côn cười hắc hắc:
- Rượu này rất ngon.
- Đại ca, cho dù rượu có tốt, cũng không tốt bằng tẩu tẩu đâu.
Dạ Côn uống đến mơ mơ màng màng, cười lớn nói:


- Ăn ngon không gì qua sủi cảo, chơi tốt không gì qua. ..
- Chơi cái gì cơ, đại ca?
- Được rồi được rồi. .. đại ca người vẫn thích hợp độc thân hơn.
Dạ Côn ngửa đầu thở dài, phảng phất trong lòng cất giấu rất nhiều chuyện.


Dạ Tần cũng biết đại ca, từ nhỏ đã người yếu bệnh nhiều, trên con đường tu luyện cũng rất long đong...
Thấy đại ca thành hôn, trong lòng cũng vô cùng vui vẻ, loại chuyện tu luyện này giao cho mình là được. .. đại ca chỉ cần hưởng thụ sinh hoạt thật tốt.


- Đại ca, đã trễ rồi, không thể mặc kệ tẩu tẩu ở trong phòng một mình được.
Dạ Tần cười cười.
Dạ Côn thở dài một tiếng:
- Đi, trở về phòng.
Dạ Tần lung la lung lay đứng dậy, chắp tay:
- Chúc đại ca tối nay vui vẻ.
- Có vui hay không ta không biết, ta cảm thấy mình chết chắc.


- Đại ca, phải có khí thế, uống -
Dạ Tần khẽ quát một tiếng, bày một cái động tác ngây ngốc, Dạ Côn cười to vài tiếng, phất phất tay với đệ đệ.
Thấy đại ca rời đi, Dạ Tần lộ ra nụ cười vui mừng.


Đi đến ngoài phòng, một cơn gió lạnh thổi qua, khiến Dạ Côn chếnh choáng thanh tỉnh lại không ít.
Đêm tân hôn, Dạ Côn nói thầm lấy, sờ lên đầu trọc đẩy cửa ra.


Trong phòng ánh nến lóng lánh, chiếu sáng mỹ kiều nương ở trên giường, chẳng qua là khăn đỏ của vị mỹ kiều nương này rơi ở trên giường, còn nàng thì đang ăn bánh ngọt, thấy Dạ Côn vào phòng, cũng chỉ nhìn sang một cái, sau đó phủi tay nói ra: "Tìm một chỗ ngủ
đi."


Hoa Sa La chỉ muốn mượn cớ ở lại bên cạnh Dạ Côn, tìm biện pháp... cũng không phải thật muốn cùng Dạ Côn ở nơi đây diễn một hồi Cố sự tình yêu ướt át.
- Dựa vào cái gì, đây là phòng của ta!


Cho dù Côn ca không có thực lực, thế nhưng tiểu tính tình vẫn có, chỉ là mấy ngày nay bị nữ nhân này đánh không còn hình người.
- Bây giờ chính là phòng của ta, lúc nào có thực lực khiêu chiến với ta lại nói.
Hoa Sa La phất phất tay, biểu thị ngươi có thể lui xuống, tràn đầy khí thế nữ vương.


- Ngươi! Ta nhịn rất lâu rồi! Nếu không phải mẫu thân, ta sẽ không thèm thành hôn với người!
Mượn hơi men, Côn ca chỉ mũi Hoa Sa La chửi loạn.
Con người Hoa Sa La hơi co lại, chậm rãi đứng dậy, khí thế ép đến, ép tới Côn ca đổ mồ hôi lạnh.


. Đây chính là uy áp đến từ một vị Kiếm Đế, Côn ca nhỏ yếu sao có thể chịu nổi, không có trực tiếp ngồi dưới đất, đã là do ý chí hắn kiên
cường rồi.
- Người cho rằng hiện tại ta đứng ở chỗ này là vì ai, ngươi chỉ có chút tiền đồ này, ta hận không thể đập chết ngươi.


Hoa Sa La đưa ngón trỏ ra đâm lên trán Dạ Côn, mặc dù rất nhẹ, nhưng đây tuyệt đối là xem thường.
Hơn nữa không phải đâm một cái, mà là liên tiếp đâm, Dạ Côn cứ như vậy bị đâm lui lại, mặt đỏ lên, ánh mắt mang theo phẫn nộ.


Hoa Sa La nhìn Dạ Côn như thế, cảm thấy có thể lại kích thích một thoáng, nói không chừng sẽ thành công thì sao?


- Xem ngươi có bản lĩnh gì, tu luyện không được, tuổi còn trẻ mà đầu đã trọc, cái đầu này của ngươi, ta đã sớm muốn nói, đúng là xấu vô cùng, ta gả cho ngươi, đây là do người tu mấy kiếp, ngươi có hiểu không, còn ở trước mặt ta bất kính.
- Ngươi xứng sao?
Phù một tiếng.


Hoa Sa La trợn tròn mắt.
Trang phục tân nương màu đỏ, lúc này nhiễm lên một tầng đỏ tươi, Côn ca nhỏ yếu ở trước mặt, thế mà bị tức đến thổ huyết.
Chuyện này khiến Hoa Sa La rất sợ hãi, lập tức đỡ lấy Dạ Côn té xỉu.


Nếu hiện tại tiểu tử này mất mạng, không chỉ hắn chết, ngay cả mình cũng sẽ tăng thân ở trong thế giới này.
Tiểu vương bát đản trọc, muốn hại chết ta hay sao.


Ôm Dạ Côn lên trên giường, Hoa Sa La nhanh chóng tiến hành trị liệu, cũng may chỉ là nóng giận công tâm, không có gì trở ngại, thật đúng là ông trời phù hộ.
Hoa tỷ bị dọa đổ mồ hôi, cảm thấy sau này vẫn nên ít kích thích hắn, không chừng ngày nào đó thật sẽ bị mình chọc tức chết.


Hoa Sa La cứ như vậy ngồi ở bên cạnh Dạ Côn, chờ Dạ Côn tỉnh lại, xem hắn có "thức tỉnh" hay không.
Đại khái sau một canh giờ, Dạ Côn nằm ở trên giường dần dần mở mắt.
Hai người đối mặt với nhau một hồi, Hoa Sa La rất hy vọng nghe thấy Dạ Côn nói một câu: Nữ hoàng đại nhân, sao người lại ở đây.


Nhưng mà Hoa Sa La phải thất vọng rồi, chỉ thấy ánh mắt Dạ Côn lạnh lùng, lạnh giọng nói ra:
- Ta sang phòng bên cạnh ngủ.
Hoa Sa La nhìn Dạ Côn đi sang căn phòng bên cạnh ngủ.
Thở dài một hơi, trong lòng Hoa Sa La tuôn ra một cỗ hữu tầm vô lực, phải làm như thế nào đây...


Sáng sớm, huyện Thái Tây có hơi lạnh, Hoa Sa La đang ngủ say nghe thấy bên ngoài truyền đến trận trận tiếng quát nhẹ.
Chậm rãi mở mắt ra, Hoa Sa La phủ thêm áo bào đi ra khỏi cửa, đập vào mắt chính là Dạ Côn đang đánh cọc gỗ, mồ hôi đổ ướt sũng.
Phảng phất xem Cọc gỗ thành Hoa Sa La vậy.


Mà Hoa Sa La dứt khoát dựa vào cửa, nhìn Dạ Côn đánh cọc gỗ, vẫn không quên nói móc:
- Cho dù ngươi đánh cả đời cũng không phải đối thủ của ta.
Dạ Côn nghe thấy, nhưng không có bởi vì câu nói này mà loạn hô hấp, vẫn tiếp tục nện cọc gỗ.


- Nếu như lúc này Dạ Côn thật đánh Hoa Sa La, Hoa Sa La chắc chắn sẽ không phải đối thủ, dù sao đây là thế giới của Côn ca, Côn ca là
tồn tại vô địch.
Thế nhưng Dạ Côn lại thiết lập mình thành người yếu nhất, vô thức liền không phải đối thủ, làm sao có thể ra tay.


- Cứ từ từ đánh, nói không chừng thật có thể tăng thêm chút xúy năng lực.
Hoa Sa La bỗng nhiên chống cái lưng mệt mỏi, có lẽ bởi vì không ai nhận biết nàng, cho nên mới làm ra động tác như vậy, tư thái kia thật là mỹ diệu.


Thời gian một ngày rồi một ngày trôi qua, bảy ngày sau Dạ Tần rời khỏi huyện Thái Tây đến An Khang châu, Dạ Côn tự nhiên vẫn ở đây.
Mỗi ngày đánh cọc gỗ, Hoa Sa La hoặc là nhìn xem, hoặc là ra đả kích một thoáng.
Mà Côn ca không thèm để ý tới Hoa Sa La, hoàn toàn xem Hoa Sa La như không khí.


Xuân đi đông đến, Hoa Sa La đã đi tới thế giới của Dạ Côn một năm, một năm nay Hoa Sa La nghĩ rất nhiều biện pháp, đều không thể khiến Dạ Côn nhớ lại bất cứ chuyện gì.
Hoa Sa La kém chút đã từ bỏ, dù sao ở trong kế hoạch của nàng, nhiều nhất một tháng là có thể giải quyết Dạ Côn.


. Nhưng mà, hiện thực rất tàn khốc, căn bản không được.