Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 1007: Một Dạ Côn Khác

Bình phong tách mấy người ra, Hoa Sa La nhìn Dạ Côn nằm ở trên giường, ánh mắt bình tĩnh, dần dần Hoa Sa La nhắm mắt lại.
Chỉ thấy trong thân thể Hoa Sa La toát ra một Hoa Sa La khác, tựa như là linh hồn của nàng.
Không sai. . . kia chính là linh hồn của Hoa Sa La.


Chỉ thấy linh hồn Hoa Sa La trực tiếp chui vào mi tâm Dạ Côn, biến mất không thấy đâu nữa.
Loại phương pháp này có thể nói là cực kỳ nguy hiểm, lúc này người bình thường cũng có thể giết chết Hoa Sa La.


Mà người biết sử dụng linh hồn xuất khiếu cực ít, chỉ sợ Hoa Sa La là một trong số ít đó, cũng chỉ có nàng mới nguyện ý làm ra chuyện như vậy.
Mà linh hồn xuất khiếu, cũng không được toàn bộ thực lực, tối thiểu hao tổn một nửa, nếu như tiến vào thế giới của người khác, mạo hiểm sẽ rất lớn.


Đám người Diệp Ly đứng ở sau tấm bình phong, vô cùng khẩn trương, không ai nói chuyện, nắm thật chặt hai tay chờ đợi, đồng thời còn đề phòng lấy.
Lúc này trước mắt Hoa Sa La là một màu đen kịt, nhưng nàng vẫn còn duy trì ý thức, trong lòng có điểm nghi hoặc. . .


Thế giới Dạ Côn hắc ám như thế sao? Phải đi đâu tìm Dạ Côn?
Đây là vấn đề khó khăn nhất.
Nhưng vào đúng lúc này, nguyên bản thế giới hắc ám đột nhiên sáng ngời, Hoa Sa La phát hiện bên cạnh xuất hiện bóng người, xung quanh xuất hiện kiến trúc, còn có ánh nắng. . .


Chuyện này khiến Hoa Sa La càng nghi ngờ, thế giới của Dạ Côn đến cùng như thế nào?
Hơn nữa đây là đâu?
Nếu như Dạ Tần có ở đây, nhất định biết nơi này là đâu.
Đây là quê hương của bọn họ, huyện Thái Tây.
Hoa Sa La đang đứng giữa phiên chợ, xung quanh đều là bách tính tới lui.


Tất cả những thứ này đối với Hoa Sa La tới nói, toàn bộ đều rất xa lạ, không có đầu mối.
Đi tại phiên chợ, Hoa Sa La tìm kiếm thân ảnh Dạ Côn, nếu mình xuất hiện ở đây, Dạ Côn cũng cách không xa.
Trong lúc Hoa Sa La không có đầu mối, xung quanh bỗng nhiên vang lên tiếng hô vui sướng.


- Dạ gia Dạ Tần trở về rồi. . .
- A? Dạ Tần trở về sao? Mau đi xem một chút.
- Rất thích Dạ Tần, y thật là lợi hại.
Nghe thấy xung quanh ầm ĩ, Hoa Sa La nhíu chặt mày ngài, Dạ Côn không có tìm được, ngược lại tìm được Dạ Tần trước?
Đây không phải thế giới do Dạ Côn làm chủ sao?


Bất quá tìm được Dạ Tần, liền sẽ tìm được Dạ Côn.
Đi theo đám người, Hoa Sa La đi tới đường cái. . . đám người hai bên đều đang nghênh đón Dạ Tần, còn có rất nhiều hài tử, mang theo vẻ sùng bái.
Lúc này Hoa Sa La nhịn không được hỏi một vị phu nhân ở bên cạnh:


- Sao vị Dạ Tần này lại được hoan nghênh như thế?
- Chắc cô nương từ bên ngoài mới đến, xinh đẹp như vậy, có phải muốn gả cho Dạ Tần hay không. . .
Hoa Sa La: ......


- Ha ha ha, cô nương đừng thẹn thùng, cửa nhà Dạ gia đã sắp bị bả mối đạp vỡ, dù sao người trẻ tuổi ưu tú giống như Dạ Tần, tại Thái Kinh không có mấy người.
- Ồ? Ưu tú như thế nào?
Hoa Sa La tò mò hỏi.


- Chuyện này cũng không biết à, Dạ Tần từ nhỏ tư chất kinh người, là người nổi bật trong cùng thế hệ, tuổi còn nhỏ đã được mang đến Học Viện An Kinh, trở thành đệ nhất cao thủ Học Viện An Kinh, trong lúc luận võ, đã chiến thắng tất cả cao thủ Thái Kinh, trở thành cao thủ trẻ tuổi nhất, tiền đồ vô lượng.


Hoa Sa La xem như hiểu rõ, ở bên trong thế giới của Dạ Côn, đệ đệ của hắn mới là vô địch.
- Dạ Tần không phải còn có một người đại ca sao?
Hoa Sa La tò mò hỏi.
- Ngươi nói là Dạ Côn?
- Đúng, chính là Dạ Côn.
Hưng phấn trong mắt phu nhân một thoáng liền biến mất, cười nói:


- Kỳ thật theo đạo lý mà nói, làm đại ca, Dạ Côn hẳn cũng rất ưu tú mới phải, thế nhưng không có, thực lực bình thường, thậm chí ngay cả Học Viện An Kinh cũng không vào nổi.
Hoa Sa La rất là khϊế͙p͙ sợ, Dạ Côn thế mà chế tạo mình thành vô dụng nhất người.


Chẳng lẽ đây là ý nghĩ chân thực trong lòng Dạ Côn sao?
Hoa Sa La cũng không quá hiểu Dạ Côn, chẳng qua là cảm thấy có lẽ do Dạ Côn bị đả kích.
Nhưng mà Dạ Côn vẫn luôn cảm thấy, mình cái gì cũng không biết, thực lực đều là người khác cho, đệ đệ mới là người ưu tú. . .


Có lẽ đây mới là ý nghĩ chân thật trong lòng Dạ Côn, chẳng qua là ngay cả bản thân hắn cũng không biết mà thôi.
- Hơn nữa Dạ Côn tuổi còn nhỏ đã bị hói đầu... không có cô nương nào thích, đúng là nghiệp chướng.
Phu nhân lại bổ sung một câu, bổ cho Côn ca một đao.


- Dạ Côn còn chưa thành hôn?
Hoa Sa La nghi hoặc hỏi.
- Cô nương nhà ai nguyện ý gả cho đầu trọc chứ. . . tuy nói Dạ gia vốn liếng không tệ, nhưng Dạ Côn thực quá yếu, còn có bệnh. . . đoán chừng sống không lâu.
Hoa Sa La: ......


Dạ Côn ở thế giới của mình, thế mà rủa mình mệnh không dài, cái tên này nghĩ như thế nào.
Nếu chết đi ở trong thế giới của mình, vậy không ai có thể cứu nổi.
Còn nữa, Dạ Côn thế mà không có lập gia đình, chẳng lẽ Dạ Côn còn muốn phủ định hôn sự của mình? Thật kỳ quái.


Than nhẹ một tiếng, Hoa Sa La phải đi khuyên nhủ Dạ Côn, phải tỉnh lại, bên ngoài còn có rất nhiều người đang chờ. . .
Hoa Sa La đi theo xe ngựa Dạ Tần tới Dạ phủ, cuối cùng tìm được nhà Dạ Côn.


Dạ Tần đi ra xe ngựa, Hoa Sa La nhìn thấy cô nương xung quanh đều đang thét lên, mà giờ khắc này Dạ Tần hăng hái, trên mặt cũng không có vết sẹo, suất khí bức người, mang theo nụ cười mê người đi vào phủ đệ.


Hoa Sa La đã nhìn thấy rất nhiều bà mối theo sát phía sau, bất quá bị gác cổng ngăn cản, tiến hành đăng ký.
Hoa Sa La dĩ nhiên sẽ không đi vào từ cửa chính, đương nhiên là. . .
Leo tường.
Tìm tới tường hậu viện Dạ gia, Hoa Sa La nhẹ nhàng nhảy lên tiến vào Dạ gia.


Cho dù thực lực giảm nửa, Kiếm Đế trông thấy Hoa Sa La cũng phải cẩn thận một chút, chỉ cần không tình cờ gặp Kiếm Tôn, Hoa Sa La sẽ rất an toàn.
- Ai?
Hoa Sa La vừa mới nhảy vào Dạ gia còn chưa kịp quan sát, chỉ nghe thấy một tiếng quát cảnh giác vang lên.
Âm thanh này sao quen thuộc như vậy?


Một tia sáng chiếu vào mắt Hoa Sa La, thật chướng mắt. . .
Đây là đầu trọc phản quang. . . quá quen thuộc.
Chỉ thấy một đạo thân ảnh đơn bạc đứng ở bên cạnh cọc gỗ, toàn thân bị mồ hôi thấm ướt, trên nắm đấm phảng phất tràn ra điểm điểm vết máu.
Đây không phải là Dạ Côn sao? ? ?


Bất quá, Hoa Sa La rất nghi ngờ, đây thật là Dạ Côn sao?
Đây là Dạ Côn tự tin kia sao? Cảm thấy Dạ Côn đứng ở trước mặt có chút tầm thường, không đủ tự tin.
Hoàn toàn tương phản.
- Ngươi không biết ta?
Hoa Sa La nhẹ giọng hỏi, dù sao đây là lần đầu tiên tiến hành phương thức trao đổi như vậy.


Dạ Côn nhìn nữ nhân mỹ lệ trước mặt. . . cảm giác. . . đời này chưa từng thấy người xinh đẹp như vậy. . . dĩ nhiên ngoại trừ mẫu thân ra.
- Không biết.
Dạ Côn nhẹ nói ra, cảnh giác tựa hồ dần dần buông xuống.
Cô nương xinh đẹp như vậy, không phải tới giết chính mình. . .


Hoa Sa La nhíu mày ngài, có chút khó. . . nếu như nhận ra còn có thể khai đạo, không biết. . . làm sao làm. . .