Tê Phượng Hàng Long

Chương 8

“Vương gia, người ở kinh đô tới tìm ngài.” Lôi Hoành Nhất ở ngoài cửa nhỏ giọng thông báo, sợ quấy nhiễu  thời gian hai người ở chung.

Buông Tư Đồ Vị Ương ra, khi Sầm Liệt Phong  đi ra ngoài thuận tayđóng của.

“Là ai?”

“Hắn nói ngài thấy sẽ biết.” Vốn loại chuyện nhàm chán này Lôi Hoành Nhất là không để ý tới, nhưng là……“ trên tay người kia có lệnh bài Hoàng Thượng ngự ban cho.”

kim bài Ngự ban, gặp như gặp vua cho nên hắn mới có thể vội vàng mang mang chạy tới thông báo.

── thấy sẽ? Nếu hắn thấy vẫn là không biết người kia là ai thì sao?

Sầm Liệt Phong  nhíu mày nhìn thiếu niên có chút co quắp bất an đứng  giữa sảnh chính, cho dù hắn cẩn thận hồi tưởng cũng không nhớ rõ chính mình biết người này. Hay là trò xiếc do hoàng huynh nhàm chán nên bày ra?

“Ngươi là ai, tìm bổn vương có chuyện gì?” Không có kiên nhẫn phụng bồi, hắn nói thẳng.

Thiếu niên có chút khẩn trương thấp đầu, chậm chạp không chịu mở miệng.

Lôi Hoành Nhất ở một bên nhìn sắc mặt chủ tử âm thầm kêu.

“Vị này, ngươi muốn nói cái gì nói nhanh đi ……” Bằng không một hồi Vương gia sinh khí sẽ không kịp ── một bên thay đối phương lau một phen mồ hôi lạnh, một bên Lôi Hoành Nhất hạ giọng nhắc nhở.

Thiếu niên vẫn là lặng yên.

Sầm Liệt Phong  buông nắm tay không kiên nhẫn đứng lên.

Lúc này thiếu niên bỗng nhiên ngẩng đầu nói một câu với hắn ──

“Thật có lỗi……”

Vừa nghe lời này, trực giác Sầm Liệt Phong  giống như biết đã xảy ra chuyện gì, một câu cũng chưa nói đột nhiên hướng đông phong chạy đến.

Vị Ương!!

Sự tìnhcần quay về lúc, Sầm Liệt Phong  vừa mới rời đi.

Cửa mới đóng, Tư Đồ Vị Ương cầm khăn   che miệng, khi bỏ ra, cả chiếc khưn toàn là máu!

Không nhìn thoáng qua, Tư Đồ Vị Ương  đem khăn bạch quyên nhu thành một đoàn ném vào chậu than, động tác thuần thục cùng thái độ trầm tĩnh chứng tỏ không phải lần đầu tiên phát sinh chuyện này.

“Bị như vậy từ khi nào?”

trong phòng chỉ có mình hắn đột nhiên vang lên thanh âm không có phập phồng, động tác của Tư Đồ Vị Ương  hơi hơi dừng một chút, rồi mới chậm rãi thở dài một hơi.

“Sư huynh……cửa dùng để đi vào, ngươi luôn đột nhiên lui tới như vậy không tốt lắm a……”

Hắn nói xong quay đầu, quả nhiên thấy Nguyên Hạo Dươngmấy tháng trước đã đến mượn thần ngọc  “Hỏa dương”.

“Hôm nay đến có chuyện gì?”

“Đừng nói sang chuyện khác.” Nguyên Hạo Dương lạnh như băng đánh gãy lời đối phương trong nói.“Ngươi nên biết hỏa dương cùng của ngươi sinh mệnh là hô ứng lẫn nhau, ngươi lừa không được ta.”

“Cho nên khi ngươi cảm thấy nó dao động dị thường sẽ tìm ta?” Tư Đồ Vị Ương  mỉm cười.“Không giấu diếm, ước chừng theo nửa tháng trước  bắt đầu chính là như vậy. thân thể này, cách chết không xa đâu……”


Nguyên Hạo Dươngđối hắn vươn tay, bàn tay có ánh sáng mỏng manh.

“Ngươi cứu không được của ta……” Nâng tày  ngăn cản đối phương hành động, Tư Đồ Vị Ương  cười đến vân đạm phong thanh.

“Ngươi đang đợichết?” Nếu không, thái độ có thể nào thong dong như thế?

“Không.” Tư Đồ Vị Ương  đáp thật sự nhẹ, nhưng ta rất kiên định.“ hiện tại quy strong sinh mệnh của mình hơn bất cứ ai, bởi vì…… Ta nếu đã chết, hắn một người không ai bầu bạn? nếu ta chết, lưu hắn  trên đời chẳng phải là tịch mịch vạn phần ư? Ta……không thể nhẫn tâm? Cho nên vì hắn, ta là tuyệt đối không thể chết được, cũng không muốn chết ……”

Tư Đồ Vị Ương  chưa nói “Hắn” Là ai, hắn chính là lẳng lặng nhìn than nóng đang thiêu đốt, hồng quang mỏng manh kia tựa như ngọn đèn sinh mệnh của hắn, không thấy được, nhưng cũng cố chấp thiêu đốt để giữ lại chút ánh sáng.

“Ngươi thay đổi.” Nguyên Hạo Dương thản nhiên nói một câu ── từ trước Tư Đồ Vị Ương  chưa bao giờ để ý chính mình, bộ dáng giống như  chết đi đều không sao cả.“Là vì tìm được người mệnh định rồi?”

Năm đó khi ở cùng hắn, Tư Đồ Vị Ương  từng nói qua trong, đến nay hắn vẫn nhớ rõ như cũ.

“Đúng vậy……” Nhắm mắt dưỡng thần, trên mặt Tư Đồ Vị Ương là nụ cười thỏa mãn làm cho người ta hoàn toàn nhìn không ra giờ phút này hắn thừa nhận trứ thống khổ rất lớn ── hắn chỉ là muốn  duy trì ý thức thanh tỉnh cũng đã rất khó.

“Ngươi tính thời điểm nào nói cho Liệt Phong  tình hình thực tế?” Nguyên Hạo Dương vốn không phải người cảm tình phong phú, nhưng là Sầm Liệt Phong  là hảo hữu của  hắn, Tư Đồ Vị Ương  là sư đệ hắn, về tình về lí  hắn cũng không thể không quản chuyện này.“Hắn vẫn là cái gì cũng không biết đi?”

Tư Đồ Vị Ương  thực lặng yên, khi hắn lặng yên tự hình  thành một loại  tĩnh mĩ, đẹp đến  thê lương.

“Ta…… Cũng không xác định hắn có biết hay không.” Có đôi khi ánh mắt nhìn Sầm Liệt Phong , hắn sẽ cảm thấy đối phương mơ hồ  đã nhận thấy được cái gì, nhưng là Sầm Liệt Phong  lại một câu cũng chưa nói. Nếu hắn đã nhìn ra, lấy tính cách hắn hẳn là sẽ không thể  không hỏi.

“Bất quá, ta không muốn nói cho hắn.” khi Tư Đồ Vị Ương  nói ra một chữ cuối cùng, ánh mắt bỗng dưng mở, trong đó có quang hoa kiên định ngay tại giờ khắc này đột nhiên hiển lộ ra làm nổi bật khí thế quyết tuyệt giấu trên người.“Nếu có thể, ta có thể chống đỡ bao lâu liền chống đỡ bấy lâu. Nói cho hắn cũng chỉ có thể là tăng lo lắng mà thôi, bệnh của ta không chữa được ── ta không nghĩ hắn khổ sở. Cho nên, ta sẽ không nói, ngươi cũng không cần nói.”

Hắn nói xong, còn thật sự nhìn vào mắt Nguyên Hạo Dương.

trong ánh mắt Hắn không có khẩn cầu, mà là một loại khí thế gần như  mệnh lệnh.

Nguyên Hạo Dươngnhất thời không nói gì ── đó là phương thức yêu  một ngườ củai Tư Đồ Vị Ương  sao? Hắn ở dùng phương pháp của hắn, dùng toàn bộ hết thảy ở  của hắn để yêu trứ Sầm Liệt Phong  a! Đối mặt với  cố chấp như vậy, ngay cả Nguyên Hạo Dương luôn luôn lãnh tình cũng nhịn không được động dung. Huống chi, chính hắn cũng vừa mới gặp qua, cái gì gọi là khắc, cốt, minh, tâm.

“Đã quá muộn.” khi Nguyên Hạo Dương nói những lời này, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra.

Sầm Liệt Phong  xông vào.

Không khí thập phần lặng yên, tràn ngập cảm giác hoảng hốt làm cho người ta áp bách.

mặt Nguyên Hạo Dương như trước không chút thay đổi, khi Sầm Liệt Phong  mới đến hắn đã biết, chính là vẫn cũng không nói gì.

“Ta không nghĩ tới ngươi lại tạo giả lệnh bài gạt ta.” Sầm Liệt Phong  nhìn hảo hữu thủy chung xuất quỷ nhập thần này, cảm thấy hắn bây giờ đột nhiên xa lạ hẳn.

“Vị Ương giống như thân sinh huynh đệ của ta.” Cho nên hắn biết Tư Đồ Vị Ương  không nghĩ muốn cho Sầm Liệt Phong  biết, liền cố ý lập kế để đối phương biết.

Sầm Liệt Phong  không có trả lời.

“Người kéo dài thời gian đâu? Ngươi đem y vứt chỗ nào?” trong mắt Nguyên Hạo Dương có lo lắng thản nhiên.

“Không có.”rít kẽ răng nói ra những lời này, Sầm Liệt Phong  toàn tâm giằng co cùng Tư Đồ Vị Ương .

“Ta còn lưu lại vài ngày, chuyện Vị Ương, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp.”

Hiểu được hai người kia có lời muốn nói, nguyên Hạo Dương thực rõ ràng nêm đi khỏi cửa.

Cửa phòng vừa mới khép lại, tức giận của Sầm Liệt Phong  đã muốn lan tràn toàn bộ phòng.

Tư Đồ Vị Ương  vốn đã mệt không chống đỡ nổi, cho dù hắn nhắm hai mắt lại cũng vô pháp bỏ qua cặp mắt giận dữ của Sầm Liệt Phong , chỉ có thể  ngồi dậy một lần nữa.

“Ngươi…… Nghe được bao nhiêu?” Cùng với việc miễn cưỡng trốn tránh, chẳng bằng nói thẳng.

“Toàn bộ.” hắn nói “Thân thể này cách chết không xa ” từ thời điểm đó, hắn đứng ở ngoài cửa, cái gì cũng nghe thấy, cũng cũng hiểu được.

Vì cái gì mấy ngày nay thân thể Tư Đồ Vị Ương  hội càng ngày càng kém, vì cái gì hắn thường thường  dùng ánh mắt  muốn khóc nhìn chính mình…… Hết thảy đáp án, hôm nay hắn đã tìm được.

“Vì cái gì muốn lừa ta?” Vốn là  muốn nghiêm khắc trách cứ, lại nhìn đến thần sắc mỏi mệt của đối phương, lời nói hung ác xuất khẩu đều thành thở dài.“Chẳng lẽ ta không đáng ngươi dựa vào như vậy?”

Sầm Liệt Phong  vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt Tư Đồ Vị Ương , trong mắt tràn đầy thương tiếc.

Người hắn yêu nhất, hắn nguyện ý cho y hết thảy,lại cứng đầu đến mức cái gì cũng không cần.


Y  thậm chí chuẩn bị…… Ngay cả chết  cũng không nói cho hắn, chỉ vì không uốn cho hắn thương tâm.

“Nói cho ngươi cũng vô dụng, sinh tử tuần hoàn, đây là đạo lý thế gian, ai cũng thay đổi không được……” Tư Đồ Vị Ương  chậm rãi đè lại bàn tay  đối phương dừng lại ở trên gương mặt mình, khinh ngữ mỉm cười.

“Ngay cả như vậy, ta cũng có thể nghịch thiên cho ngươi!”

ánh mắt Sầm Liệt Phong  kiên định, nhấn rõ từng chữ rõ ràng.

trong nháy mắt kia, thật sự suýt nữa Tư Đồ Vị Ương  liền cảm thấy có lẽ chỉ cần Sầm Liệt Phong  muốn, hắn là có thể nghịch thiên là chuyện  bình thường.

nam nhân càn rỡ bá đạo như vậy a…… hắn cường thế như vậy, trong ánh mắt lại có  ít có bối rối cũng chỉ vì mình. Thấy rõ ràng điểm này,hắn làm sao có thể để cho đối phương thất vọng?

“Ngươi không cần kích động, ta còn sống mà? Ta sẽ không cam tâm đi tìm chết.”

Tư Đồ Vị Ương  cười, trong nháy mắt này Sầm Liệt Phong  cảm thấy hắn cách mình rất xa, giờ phút này hắn nhìn không thấu ý tưởng của  Tư Đồ Vị Ương , cũng trảo không được quang hoa lưu chuyển trong mắt đối phương.

Cuối cùng nhịn không được một tay ôm  lấy đối phương kéo vào trong lòng, gắt gao ôm lấy, không muốn buông tay.

Tư Đồ Vị Ương  bị hắn ôm vào trong ngực, ánh mắt bỗng nhiên trợn to.

Hắn đanh khoc? Hắn khóc vì mình?

Sầm Liệt Phong  vùi đầu vào hõm vai Tư Đồ Vị Ương từng giọt nước mắt rơi xuông  cần cổ y ── là ai nói qua nước mắt của nam nhân vô cùng nặng nề?đó là khi hắn chưa đủ thương tâm mà thôi..

“Ta thực hận chính mình vô năng, ta ngay cả một ngườ cũng bảo hộ không được, ta còn nghĩ đến chính mình không có cái gì không chiếm được……”

Tư Đồ Vị Ương  nghe kia nam nhân thủy chung cao cao tại thượng kia lộ ra một mặt yếu ớt   , nước mắt vẫn áp lực ở trong lòng cũng nhịn không được vỡ đê.

Nếu có thể, hắn cũng hy vọng dùng hết hết thảy biện pháp, hướng thiên mệnh, sống tạm bợ.

….

Đột nhiên nghe được tin tức không lâu quốc xuất binh, Sầm Liệt Phong  đang ở chỗ  Nguyên Hạo Dương thương lượng chuyện liên quan đến bệnh tình của Tư Đồ Vị Ương . Hắn nhận được tin tức có chút sững sờ ── hoàng đế không lâu quốc đúng là ngu như Vị Ương nói,nhân thời gian không thích hợp xuất binh để xuất binh?

“Ha ha, cho nên ta đã sớm nói qua, ngươi tuy rằng biết rõ binh pháp, cũng không nhìn thấu lòng người như ta.” bệnh tình Tư Đồ Vị Ương  ngày càng sa sút, suy nghĩ  lại phá lệ thanh tỉnh.“Bao nhiêu quốc gia, đó là bởi vì người tham lam thế này mà tan biến…… Dịch quốc, không lâu cũng không ngoại lệ.”

“Vị Ương──” Hắn không phải lại  nhớ chuyện Dịch quốc mất nước đi?

“Ta không sao…… Chính là có cảm không thực.” Tư Đồ Vị Ương  cười hắn lo lắng hỏi.“ khi nào ngươi chuẩn bị xuất binh?”

một vấn đề đơn giản lại hỏi ngã Sầm Liệt Phong.

Nếu là dĩ vãng, hắn đương nhiên sẽ nhân lúc đối phương động binh đáp lại. Nhưng là lần này không giống, lần này Tư Đồ Vị Ương  còn bệnh trung, tâm tư hạng nặng của  hắn đều ở lo lắng vì đối phương, phía sau lại  nghĩ cách sao Tư Đồ Vị Ương bệnh năng thế mà để y lại  rồi ra chiến trường.

Tư Đồ Vị Ương   sao không rõ tâm tư hắn?

“Không cần cố kỵ ta…… Bằng không, ta sẽ cảm thấy chính mình liên lụy ngươi…… Ngươi có biết, ta tuyệt đối không hy vọng mình trở thành gánh nặng của ngươi.”

“……ngày mai ta  xuất binh.”

Hiểu được thân mình có trách nhiệm là võ tướng, Sầm Liệt Phong  đã vakch đường xuất binh trong đầu.

Có chút do dự nhìn đối phương, hắn muốn nói lại thôi.

“Ta không thể đi cùng ngươi, ta sẽ liên lụy tốc độ hành quân, còn có thể hại ngươi…… Phân tâm.” Biết hắn muốn nói cái gì, Tư Đồ Vị Ương  cự tuyệt trước một bước.

“Nhưng là vạn nhất ──” Vạn nhất ta khi trở về ngươi đã “Không ở đây nữa ”.

Sầm Liệt Phong  nắm chặt tay, như thế nào cũng không thể  đem câu nói kia nói ra miệng.

“Ta sẽ không, ta nói rồi ta sẽ  làm bạn với ngươi cả đời, tuyệt đối sẽ không nuốt lời.” Hơi hơi nhắm mắt lại, Tư Đồ Vị Ương  cười cho hắn yên tâm.

Sầm Liệt Phong  lặng yên, thẳng đến khi  hắn  cầm chặt tay Tư Đồ Vị Ương  không buông  .

“Ta sẽ không khiến cho ngươi khó xử, ngươi an tâm đứng ở nơi này, chờ ta trở lại.”

Kéo tay đối phương, giống như truyền lại một loại tín niệm.

Lần này xuất binh không riêng gì việc chặn lui tiến công của  không lâu quốc mà thôi. Để tránh cho đêm dài lắm mộng, hắn cần một lần bắt hai mươi thành còn thừa của Đông Phương. Cứ như vậy,  nhanh nhất cũng phải mấy tháng, Tư Đồ Vị Ương  chống đỡ được lâu như thế sao?


“Liệt Phong mà ta biết  không phải người mặc kệ trách nhiệm a.” để  cho hắn hạ quyết tâm, Tư Đồ Vị Ương  nửa đùa nửa thật nói.

“……” Đáp lại cho một cái tươi cười bất đắc dĩ, cuối Sầm Liệt Phong  cùng không hề do dự.

Tư Đồ Vị Ương  bỗng nhiên nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhìn xuất thần như vậy, chuyên chú như vậy.

“Xảy ra chuyện gì?”

“…… Tuyết rơi……” Chuyển xe lăn đi vào trong sân, thân thủ tiếp một mảnh tuyết trắng từ trên trời giáng xuống, Tư Đồ Vị Ương  trả lời.“Có thể đáp ứng ta một chuyện không?”

“Ngươi nói.”

“Ở trước khi anh đào nở hoa, bình an trở về.” Hắn, làm sao lại không muốn bồi Sầm Liệt Phong  rong ruổi sa trường? Nhưng lý trí nói cho hắn, ở lại Đông Hải mới không làm cho Sầm Liệt Phong  thêm phiền toái ── mang theo hắn, không riêng Sầm Liệt Phong  lúc nào cũng phải  chiếu cố hắn không ngừng nôn ra máu, còn phân tâm không cho hắn bị thương,  phân tâm như vậy, cho dù là Sầm Liệt Phong  cũng khó tránh nguy hiểm. Bởi vậy hắn chỉ có thể ở tại chỗ này, cũng chỉ ở tại chỗ này.

“Bình an trở về, đừng làm cho ta lo lắng.”

Lại một lần nữa, lặp lại nguyện vọng của chính mình. Thật sâu, cúi đầu, giống như muốn đem những lời này khắc vào trong đầu đối phương.

“Ta sẽ.”

hôn trấn an hắn, Sầm Liệt Phong  cam đoan.

Hôm sau, hơi thở sáng sớm còn chưa hoàn toàn tán đi, ngoại đô thành Đông Hải đã muốn tụ tập đầy đủ binh lính thiết giáp của Ảnh Ngọc. Sầm Liệt Phong mặc áo giáp xám, uy phong lẫm lẫm cưỡi sí diễm, nổi bật giữa đám người,

Bí mật liếc nhìn về phía đô thành, Sầm Liệt Phong  chỉ cảm thấy chính mình chinh chiến sa trường nhiều năm như thế, lần đầu cảm nhận được tâm tình lưu luyến không rời khi lính rời nhà kia ── nguyên lai bọn họ lưu luyến không rời không phải nhà, mà là người trong nhà đang chờ mình bình an trở về!

Nhắm mắt,lại mở mắt.

Áp chế rối loạn mãnh liệt trong lòng, Sầm Liệt Phong  rút kiếm hạ lệnh:“Xuất phát!”

đạo mệnh lệnh kia hạ rõ ràng như thế, giống thiết huyết tác phong trong quá khứ của hắn. Nhưng lại chỉ có Sầm Liệt Phong  tự mình biết, hắn sở dĩ huy động nhanh chóng như vậy thúc giục đội ngũ đi tới, chính là bởi vì sợ  ở lại lâu hơn, đều đã làm cho hắn luyến tiếc rời đi. Đại trượng phu, vốn nên quả quyết, nhất là người  làm gương mẫu  cho mọi người càng nên như thế.

Cho nên hắn chỉ có thể lấy tốc độ rời đi đến che dấu tình cảm của mình thiệt tình, đến nỗi không kịp phát hiện tại sườn núi không xa ra thân ảnh kia áo trắng tung bay.

Người nọ đương nhiên là Tư Đồ Vị Ương.

Hắn không làm như lời nói hôm trước không đến tiễn đưa ── hắn đến đây, chính là Sầm Liệt Phong  không phát hiện. Hắn cũng không muốn cho người kia  phát hiện.

Hắn thực hiểu được Sầm Liệt Phong , hiện tại trong lòng hắn cũng có tâm tình không nỡ như mình, cho nên hắn không dám xuất hiện trước mặt đối phương.

Hắn sợ chính mình nếu như đi đến bên người Sầm Liệt Phong   sẽ  liều lĩnh  giữ đối phương lại  , chậm trễ quân xa.

Cho nên xa xa như vậy nhìn theo đối phương là đủ rồi. Hắn sẽ không đòi hỏi nhiều.

“Các ngươi đều bình tĩnh quá mức.” Nguyên Hạo Dương nhìn Tư Đồ Vị Ương  trông về phương hướng phía xa có kết luận.“Thẳng thắn chút có vẻ tốt hơn.”

Người bình tĩnh dễ dàng gặpbất hạnh, cho nên thế gian mới có hồ đồ như người ta nói.

Tư Đồ Vị Ương  lơ đễnh mỉm cười.

“Đó là bởi vì, chúng ta đều có nhiều lắm trách nhiệm không thể không tẫn trách, nhiều việc không thể không làm……” Rốt cuộc thấy không rõ kia thân ảnh cao lớn kia. cuối cùng Tư Đồ Vị Ương  thu hồi tầm mắt, trêu chọc địa hỏi lại.“Ngươi đối với bản thân mình có thẳng thắn hay không?”

Nguyên Hạo Dương có chút xấu hổ  nhìn người đang đợi mình dưới núi “Có một số việc hiện tại không cần cho hắn biết.”

“vậy ạ …… Nhưng là rất nhiều chuyện là không làm bằng ý nghĩ……” Tư Đồ Vị Ương  thấp giọng nói lời nói câu Nguyên Hạo Dương nghe không rõ.

Đôi mắt đạmmạc thấy rõ ràng vấn đề chính mình còn không có giải quyết, lại vẫn như cũ phân tâm lo lắng  người khác, cuối cùng Nguyên Hạo Dương cũng hiểu vì sao Sầm Liệt Phong cần quan tâm đến hắn   .

“hôm nay ta xuất phát đi Vân Sơn. Ngươi chờ ta đem lấy thủy nguyệt đến.” Hỏa dương thủy nguyệt, Tư Đồ Vị Ương  cùng Sầm Liệt Phong  sư phó lưu cho bọn họ một đôi ngọc bội. Hỏa dương có thể phá trận pháp, thủy nguyệt tắc có thể làm người tục mệnh ── nguyên Hạo Dương nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn là cho rằng chỉ có thủy nguyệt có thể cứu Tư Đồ Vị Ương.

“Làm phiền.” Gật đầu xem như tiễn đưa, bọn họ cũng không phải người quá quyết đoán.

thân ảnh Nguyên Hạo Dương hơi hơi chớp động, đảo mắt đã đến chân núi, cùng  người chờ đã lâu đi khỏi Đông Hải.

“Nhưng ta nghĩ, cho dù là ‘Thủy nguyệt’ cũng không có tác dụng……” Tư Đồ Vị Ương  nhìn người đi xa, cúi đầu nói một câu.

“Công tử,gió  lớn, trở về đi.”

thị vệ cùng đi sau khi thấy Nguyên Hạo Dương đi rồi, mới đi lên thúc giục.


“Ân……”

Nếu thật sự không có này biện pháp nào, hắn chỉ có thể  ── Tư Đồ Vị Ương  nâng mắt lên, trong đó có quang mang kiên quyết.

Xuất binh quá nữa tháng, quân Đông Hải đóng quân ở địa phương tên là Lộc Lĩnh ôm cây đợi thỏ.

Lôi Hoành Nhất tuần tra tình huống bốn phía, nhàm chán nại ách xì 1 cái oán giận nói:“ quân đội Không lâu sao chậm như thế, chúng ta đều ở chỗ này chờ ba ngày, bọn họ cho dù là  đi với tốc độ con rùa cũng sớm đến đi?” Hảo nhàm chán, sớm biết rằng quân đội không lâu không bằng quân huấn luyện  của bọn họ, nhưng là tốc độ một ngày đi ba ngày còn không có đi đến loại tốc độ này cũng quá khoa trương một chút ── nếu không phải thám tử nói quân không lâu quả thật là đi hướng này, hắn đang hoài nghi bọn họ có chấn thủ nhầm chỗ không.

Sầm Liệt Phong  hé ra khuôn mặt tuấn tú yên lặng chà lau phối kiếm.

Kiếm quang sáng như tuyết, chiếu ngược lại hình ảnh hắn, Lôi Hoành Nhất rụt lui cổ, không dám nữa nói chuyện.

tâm tình Vương gia không tốt, nhóm quân sĩ đi theo ai cũng biết, cho nên mọi người cũng đều có ăn ý địa tận lực không gây xúc động cho Sầm Liệt Phong, miễn cho mình chết thế nào cũng không biết.

Nhưng là chờ đợi như vậy, thật là chuyện bào mòn ý chí của con người……

thời điểm Lôi Hoành Nhất  buồn ngủ, bỗng nhiên thấy xa ra cát vàng cuồn cuộn, hắn cuống quít  khơi dậy tinh thần nhìn chăm chú ── đúng vậy, không phải hắn hoa mắt, xa xa quả thật có đại đội nhân mã hướng bên này hướng lại đây.

“Vương gia! Không lâu quân đến đây!”

Lôi Hoành Nhất vội vàng hồi đầu bẩm báo, chỉ thấy Sầm Liệt Phong  lặng yên đứng lên, thu kiếm vào vỏ, quang mang trong mắt giống như băng sương ngưng kết.

“Truyền lệnh đi xuống, tiền quân năm trăm người đi đem bọn họ, chuẩn bị tốt hỏa tiễn, lạc thạch; Chờ quân đội không lâu tiến vào trong cốc, cử hoàng kì lăn thạch, cử hồng kỳ bắn tên!” Ánh mắt như băng, đọc nhấn rõ từng chữ cũng như băng, Sầm Liệt Phong  không lưu tình chút nào hạ lệnh.

Vâng!”

“Còn có, nếu phát hiện tướng quân không lâu, đem đối phương bắt sống đến nơi này.”

“Vâng!”

Lôi Hoành Nhất lĩnh mệnh rời đi, chỉ lưu lại Sầm Liệt Phong đứng như bàn thạch trên đỉnh núi.

Cuối cùng cũng tới …… Nếu không phải muốn cho thiên hạ biết là không lâu động binh trước, để tránh người dân hoảng sợ, hắn đã sớm trực tiếp lãnh binh đánh đi qua!bắt hắn chờ ba ngày bọn người này phải có sức chuẩn bị thật tốt.

Đem môi mân thành một  đường thẳng tắp, Sầm Liệt Phong  quan sát thế cục dưới chân.

Nửa canh giờ sau này, quân đội không lâu thuận lợi tiến vào trong cốc.

Nhìn đám kia vẫn không biết chính mình đã trúng kế, chỉ lo trứ đuổi theo binh lính Đông Hải đang làm bộ đào tẩu, Sầm Liệt Phong  thật sự cảm thấy trận chiến đấu này nhàm chán, một chút tính khiêu chiến đều không có. Cố tình hắn còn phải đợi đối phương mấy ngày. Trong lòng vô cùng phiền táo, Sầm Liệt Phong  có một loại xúc động muốn phá hủy hết thảy.

“Lượng hoàng kì.”

Nhìn thời cơ không sai biệt lắm, hắn đối phía sau truyền lệnh phân phó.

một khắc sau đá lớn không ngừng rơi xuống vách núi, nhất thời trong cốc có tiếng  khóc thét khắp nơi. Sầm Liệt Phong  lại như cũ mặt không chút thay đổi nhìn đám người giãy dụa dưới chân, trong lòng tính ra  tình hình chiến đấu.

“Lượng hồng kỳ, thông tri các bộ chuẩn bị xung phong.”

Nói xong, hắn ném áo choàng vướng bận xuống, cũng nhảy lên chiến mã.

Không lâu sau khi, bên trong sơn cốc chỉ nghe thấy bọn lính chiến bại quỷ khóc. thủ chiến Lộc lĩnh, đại quân Đông Hải lấy được toàn thắng!

“sao lại như vậy?!” Phẫn nộ đem chiến báo tiền tuyến vứt xuống hung hăng đá mấy đá, thái tử nhìn phụ trách đang quỳ gôi vừa tức vừa vội, mặt đều trở nên vặn vẹo.

“trọng binh Đông Hải quân đang  gác ở ba địa phương kia mà?! Vì cái gì có phục binh ở Lộc Lĩnh? A?!” chỉ các tướng lãnh trước kia tràn ngập tự tin,lửa giận toàn thân không biết phải làm sao.

“Là, là thuộc hạ sơ sẩy…… Thái tử tha mạng…… Thuộc hạ……”

“Thôi! Ngươi đi xuống!” Phất tay cho đám  phế vật lui xuống, Hạ Trực Nhất phiền lòng tới cực điểm.“Cũng may còn có một bên từ Thủy Vân cung tiến công chiến trường, hiện tại chỉ hy vọng bên kia có thể có kết quả…. tốt..”

“Báo!!”

Hạ Trực Nhất lời còn chưa dứt, lính liên lạc đã  vọt tiến vào.

“Nói.”uống một ngụm trà lớn, Hạ Trực Nhất ngồi ở soái vị.

“Kia, cái kia……” Lính liên lạc toàn thân run run nhìn chủ tướng rõ ràng tâm tình không tốt.“Vừa rồi tiền phương truyền đến chiến báo…… Thủy Vân cung Vốn đáp ứng hiệp trợ quân ta trước trận, trước trận phản chiến, hữu quân quân ta chết vô số kể……”


Nói vừa xong, cái binh lính kia ngay cả dũng khí nhìn về phía Hạ Trực Nhất đều không có.

Toàn thân cương cứng  địa tiêu hóa tin tức vừa mới nghe được này, Hạ Trực Nhất chỉ cảm thấy đầu đến chân đều trở nên lạnh lẽo.

Xong rồi. Vốn đang trông cậy vào lực lượng Thủy Vân cung, lại hoàn toàn không nghĩ tới đối phương sẽ thay đổi.

“Vũ Văn Tư Không……” Nghiến răng nghiến lợi địa nói ra cái tên  kia làm cho mình hiện tại phẫn nộ oán hận tới cực điểm tên, Hạ Trực Nhất vội vàng tìm kế ứng biến ── nguyên bản hắn sẽ không tán thành đề nghị mà phụ hoàng nghe Hoa Hạ Xuân nói, hiện tại, chính mình làm chủ soái nếu vừa mới khai chiến  đã thất bại,  về sau trách nhiệm đều bị đổ lên trên đầu mình.

“Hoa Hạ Xuân!” Lớn tiếng gọi muội muội xuất chinh cùng mình, Hạ Trực Nhất quyết định được ăn cả ngã về không.“Ngươi tối nay liền khởi hành, âm thầm đến đô thành Đông Hải đi, ta muốn ngươi làm một chuyện……”

mưu kế này nếu  thành công, bọn họ liền còn có cơ hội giãy dụa; Nếu thất bại…… toàn quân Không lâu cũng chỉ có ngập đầu vào vận mệnh chờ.

Hạ Trực Nhất oán hận nhìn lại lạc tuyết thương khung, giờ phút này người  hắn muốn giết không phải là Sầm Liệt Phong ; Cũng không phải Hoa Hạ Xuân. Mà là kẻ kia …… Vũ Văn Tư Không dám phản bội chính mình!

Nếu lần này ta may mắn còn sống……

trong mắt Hạ Trực Nhất hiện lên ánh sáng nguy hiểm.