“Nham, được không?”, Cố Nghê Y lại ôm lấy thắt lưng người đàn ông, không chịu buông tha mà nói tiếp, trước kia chỉ cần cô thế này, thế kia, vô luận cô đòi hỏi gì, hắn đều sẽ đáp ứng.
“Anh sẽ tìm một căn biệt thự khác, ngày mai là em có thể chuyển đến đó”, Mục Nham rốt cục cũng mở miệng, nhưng điều nói ra lại khiến cho cô thật vọng rồi, điều cô muốn không phải như vậy, cô biết người phụ nữ kia đang ở căn biệt thự kia, nếu cô ta không đi, thì sao có thể khiến bọn họ ly hôn được.
Mà Mục Nham cũng đã nói rõ ràng, hắn nói hắn sẽ không ly hôn, có lẽ đây là lòng tự tôn của người đàn ông, dù sao vợ hắn lại đang được người anh em tốt nhất của hắn nhớ thương, nhưng mà không ít thì nhiều, hắn cũng có trái tim. Mà có khi, ngay cả Mục Nham cũng không phát hiện ra, hắn đối với Diệp An An tuyệt đối không vô tình như hắn vẫn nghĩ.
Cho nên cô không thể để chính mình không ý thức lòng mình được, nếu không cô cái gì cũng không nhận được, bây giờ cô chỉ còn có hắn, không có hắn, như vậy, cô thật sự không biết những ngày sau này mình phải làm gì nữa.
Cô yêu một người đàn ông, nhưng là, hắn rất lạnh lùng, không biết thế nào là lãng mạn, mà điều cô thích chính là một người người đàn ông ôn nhu, mãi đến khi Jamie xuất hiện, hắn mang đến cho cô một loại tình cảm mãnh liệt chưa từng có, cô yêu Mục Nham, nhưng cùng lúc cũng bỏ không được Jamie. Đến cuối cùng, cô vẫn là lựa chọn người đàn ông khiến cô phải phí phạm kia, cô đúng là nhất thời bị choáng đầu mới cùng hắn bỏ đi, cho đến sau đó không lâu, cô mới phát hiện, thì ra, trên đời này người có thể mang đến hạnh phúc cho cô, chỉ có Mục Nham.
Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, cô cùng một lúc yêu hai người hai người đàn ông, nhưng có lẽ, người mà cô yêu nhất từ trước đến nay chỉ có chính mình cô mà thôi.
Mà lúc này trong khi cô đi khỏi, đã có một người phụ nữ chiếm mất vị trí vốn dĩ thuộc về cô, sao cô có thể cam tâm cho được, cô không muốn làm tình nhân, điều cô muốn chính là làm người vợ danh chính ngôn thuận của Mục Nham.
Cố Nghê Y lặng lẽ oán giận một chút, không chiếm được thứ mà cô muốn, cô rất không vui. Nhưng lại không thể thể hiện ra ngoài, cho nên cô phải nhẫn, đến một ngày nào đó, nhất định cô phải đạt được tất cả. Cười một cách đắc ý, cô gắt gao ôm người đàn ông này.
Mục Nham mở hai mắt, hơi hơi nhích ra khỏi người phụ nữ trong lòng một chút. Mãi đến khi người kia truyền đến tiếng hít thở đều đều, hắn mới ngồi dậy, bước xuống giường, đứng bên cửa sổ sát đất, thuận tay rút ra một điếu thuốc lá, nhưng một lúc lâu sau hắn lại để vào trong túi áo, hắn không quên, nơi này là bệnh viện.
Cố Nghê Y theo như lời nói vừa rồi, hắn nghe được, thế nhưng không hiểu sao, hắn cũng không muốn để cho Diệp An An nhìn thấy cô. Không nói nguyên nhân, chỉ là không muốn.
Cho nên, hắn mới phải tìm một căn biệt thự khác cho cô, không biết như vậy có tính là đang trốn tránh không. Hắn vẫn đứng bên cửa sổ, nhìn toàn bộ bên ngoài, mà kỳ thật bên ngoài kia ngoài ánh đèn ra cũng không còn gì hết. Đêm nay trời đầy mây, đêm đông trời vẫn rất lạnh như thế, lạnh đến không có chút độ ấm nào.
Trở lại giường, hắn nằm quay về phía ngoài, đưa lưng về phía Cố Nghê Y. Mãi đến khi hai mắt nhắm lại, hắn vẫn cảm giác có chút lạnh, tình cảm sớm đã có chút phai nhạt đi, chỉ là hắn không phát hiện ra mà thôi.
Giản Tiểu Phương về đến nhà, cầm lấy điện thoại, do dự không biết có nên gọi cho Diệp An An hay không, mãi đến một lúc lâu sau, cuối cùng cô vẫn là buông điện thoại trong tay xuống. Có một số việc thật sự rất khó nói ra, An An à, cậu bắt tôi phải làm sao bây giờ, nói thẳng cho cậu biết, người yêu mối tình đầu của chồng cậu đã trở lại, bọn họ đã muốn nhen lại lửa tình ngày xưa, không phải chỉ có cậu là bị lừa gạt sao? An An, cậu muốn tôi phải nói thế nào với cậu đây.
Cô khẽ cắn môi, cầm lấy điện thoại, không thể không gọi được, mãi đến khi bên kia truyền đến một giọng nói cực kỳ ấm áp dịu dàng, giống như con gió mùa xuân thổi qua, thực thoải mái.
” Tiểu Phương, làm sao vậy, có chuyện gì sao? Lúc này lại gọi ình”, Diệp An An nhìn đồng hồ trên tường, đã qua 12 giờ rồi, cô ấy không ngủ sao?