“ Ngoan nào, công việc thực sự rất quan trọng. Tối anh sẽ quay lại với em” Anh nhẹ giọng dỗ ngọt. Cô gái này, ngày hôm qua đã cứu mạng anh. Bất luận trước đây cô ta đã phạm phải lỗi lầm lớn đến nhường nào, thì qua giây phút ấy, tất cả đều đã tan biến hết.
“ Nham, anh đừng gạt em. Nếu không có anh, em thực sự không sống nổi” Cố Nghê Y khẽ cười, khuôn mặt vẫn vùi trong ngực anh. Đôi mắt đẫm nước cùng với nụ cười ấy của cô khiến anh cảm thấy bất an.
“ Em lại đau ở đâu sao?” Mục Nham nhẹ nhàng xoa lên đầu cô, nhưng tâm tư lại tựa hồ như đang ở để ở đâu?
Anh thực sự yêu cô sao? Liệu đây có đúng là sự thật không?
Vì sao, một chuyện tưởng chừng như hiển nhiên lại làm anh phải suy nghĩ nhiều như vậy?
“ Anh phải đi đến công ty, em ở đây chờ anh, có chuyện gì thì nhớ gọi y tá” Anh bế cô trở lại giường. Trên đời này, ngoài cô ra thì không có người thứ hai được nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng này của anh.
Anh vừa bước đi, chưa kịp ra khỏi cửa đã lại nghe thấy tiếng cô hỏi
“Nham, có phải thực sự là anh đã kết hôn rồi không?” Bàn tay Cố Y Y để dưới chăn nắm chặt lại. Quả thực, cô vẫn chưa quên những điều mà anh nói. Cô biết anh không phải là người thích đùa hơn nữa, anh cũng sẽ không đem chuyện kết hôn ra để đùa giỡn. Nếu sự thật là như vậy, cô phải làm sao đây? Chẳng lẽ chỉ có thể là tình nhân của anh thôi sao? Cô không cam tâm.
Mục Nham hơi sững người lại, quay đầu nhìn Cố Nghê Y, ánh mắt phức tạp khiến cô nhất thời không thế hiểu nổi.
Đôi môi mím chặt lại, nhìn ánh mắt sợ hãi của Y Y mà anh từng yêu quý. Ba năm, ba năm đã làm thay đổi rất nhiều chuyện. Mà việc anh kết hôn là một ví dụ.
Một hồi lâu, môi anh hơi mấp máy, lãnh đạm nói “Đúng vậy, anh đã kết hôn”. Anh không cần phải nói dối cô. Không cần biết, người vợ kia có phải là người anh muốn hay không, nhưng nàng vẫn là người vợ hợp pháp của anh.
Cố Nghê Y cúi đầu, quay mặt đi “ Em xin lỗi”. Tiếng nói ấy rất nhỏ, nghe như sắp khóc. Thế nhưng, ánh mắt của cô ta lại chứa đầy sự độc ác, đối lập hoàn toàn với thứ âm thanh vừa phát ra.
“ Anh sẽ không bạc đãi em đâu” Mục Nham nhìn dáng vẻ tiều tụy của cô. Anh không thể bỏ mặc người phụ nữ này. Thế nhưng, anh cũng chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn với Diệp An An.
Nói rồi, anh bước ra ngoài, không phát hiện vẻ mặt vô cùng đắc ý phía sau của Cố Nghê Y. Kỳ thực, tai nạn lần này là do cô ta cố ý thuê người thực hiện, như vậy thương tích của cô ta sẽ không nặng lắm. Hơn nữa, để dành lại người đàn ông này, cô có thể bất chấp mọi thủ đoạn.
Ti Hạo vẫn đứng bên ngoài đợi Mục Nham, ánh mắt lạnh lùng “Nham, vậy Diệp An An cậu định tính sao?” giọng nói của anh nghe như đang than thở “ rốt cuộc trong hai người ấy, cậu chọn ai?”
“Không ai hết”.Anh thản nhiên trả lời. Diệp An An là người vợ mà anh đã chính thức cưới về. Anh đã hứa với bà nội sẽ không ly hôn với nàng. Còn Cố Nghê Y là người mà anh yêu say đắm. Lần này, anh nhất định sẽ không để nàng rời xa anh nữa.
“ Nham, làm người không nên quá ích kỷ. Nếu cậu không yêu cô ấy. Thì hãy để ình” Ti Hạo đột nhiên đưa ra một đề nghị. Giọng nói của anh rất chân thành
Đôi mắt Mục Nham hơi nheo lại “ Hạo, đó là vợ mình” Anh không thích người khác nhớ thương người đàn bà của mình. Dù là bạn bè thân thiết cũng không ngoại lệ.
“ Cậu thực sự coi cô ấy là vợ mình sao?” Lông mày Ti Hạo hơi nhíu lại, giọng nói trào phúng. Làm vợ một người chồng như thế này, quả thực là một loại thống khổ.
“ Dù sao, cô ta cũng là vợ của mình” Anh bỏ lại một câu rồi nhanh chóng rời đi. Từ lâu anh đã biết, Ti Hạo dành cho Diệp An An một sự quan tâm đặc biệt. Mặc dù anh không tin tưởng Diệp An An, nhưng lại tin tưởng người bạn này của mình. Tuy vây, không hiểu sao, lúc nghe những lời này, anh lại cảm thấy rất bực bội.
Tựa lưng vào tường, Ti Hạo đưa tay lên di di huyệt thái dương, bất đắc dĩ cười. Mục Nham, cho tới bây giờ chưa bao giờ chịu nghe lời khuyên của người khác. Anh là người rất cố chấp, một khi đã không thích thì càng cứng rắn, anh lại càng không bao giờ thỏa hiệp.
Nhưng chuyện này, Anh lại không thể không quản. Anh thực sự rất quan tâm đến Diệp An An. Nếu có thể anh mong Mục Nham có thể yêu nàng hơn một chút. Nếu không, với tính cách của nàng, nhất định sẽ bị càng nhiều tổn thương.
Lắc đầu, anh hiểu rằng chuyện tương lai không ai có thể nói trước được. Nhưng cứ nghĩ đến cô gái đơn thuần ấy lại khiến anh cảm thấy đau lòng.
Chuyện tình cảm xưa nay đều rất khó nắm bắt. Mục Nham, Thượng Quan Thuyên và có lẽ là cả anh nữa đều giống nhau. Anh đem lòng yêu mến vợ của bạn mình. Thế nhưng, cô gái ấy một chút cũng không thèm để mắt đến anh.