"A Thuyên, ý của cậu là...Nham sao?", Ti Hạo dù sao cũng là cùng cậu ta lớn lên, "người kia" trong lời của cậu ta, lúc này đây anh cũng có một dự cảm kỳ lạ giống như thế.
Trừ người kia ra, không ai có thể khiến cho Thượng Quan Thuyên lộ ra biểu tình như vậy.
Thượng Quan Thuyên gật đầu một cái, cậu ta yêu Diệp An An, một tình yêu mà ngay cả cậu ta cũng không biết đến, thực muộn màng về sau mới phát hiện ra được.
Thượng Quan Thuyên nói xong, Lance không nói gì, trong đôi mắt màu tím loé lên một tia thâm trầm, hai cánh môi anh mím chặt, toàn thân từ trên xuống dưới tựa như đang kéo căng ra, anh xoay người liền hướng ra phía ngoài cửa mà đi tới, Ti Hạo cũng sít sao bám theo phía sau, nhiều người như vậy vẫn điều tra ra được manh mối gì, xem ra, quan hệ của Mục Nham cũng không hề đơn giản chút nào.
Thượng Quan Thuyên đưa tay đút vào túi quần, anh thật hy vọng chính mình đã đoán sai, Ti Hạo là bạn thân của anh mà Mục Nham cũng thế. Anh đứng dậy rồi đi ra ngoài, Diệp Tiểu An đem hai nắm tay be bé của mình đặt bên miệng, bình nước biển treo trên đầu giường tí tách từng giọt nhỏ xuống, đi vào trong tĩnh mạch nho nhỏ của thằng bé.
"Mẹ, đói bụng....", thằng bé thỉnh thoảng lại nói mê, nhưng tất cả đều là gọi Diệp An An. Bàn tay nhỏ bé như muốn bắt lấy thứ gì đó, cuối cùng lại chỉ bắt được áo trước ngực mình.
"Tiểu An", Diệp An An đang trong cơn mê gọi lớn, cô nghe được tiếng Tiểu An gọi mình, cô nhấc đôi chân như đang nhũn ra bước đi về phía cửa, bàn tay đã muốn sưng lên.
"Mở cửa, van cầu anh mở cửa, Mục Nham", cô không ngừng đập cửa, từng tiếng lại từng tiếng, Mục Nham chỉ ngồi đối diện, nghe từng tiếng đập cửa rõ ràng, lại giống như đang đánh lên ngực hắn, tay hắn vẫn đặt ở trên bàn, con ngươi đen huyền gắt gao nhìn chằm chằm phía trước.
Diệp An An ngưng đập cửa, cô nhìn về phía cửa sổ, chậm rãi đi qua, nơi này là tầng hai, cô đã không còn cách nào khác. Tiểu An nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi. Cô không thể ở đây thêm chút nào nữa.
Mở cánh cửa sổ ra, ánh mắt cô chăm chăm nhìn xuống phía dưới, trong nháy mắt bỗng nhiên thấy choáng váng, cơm người hầu đều đưa tới đều đặn nhưng cô chưa hề chạm qua, không muốn ăn, cũng là nuốt không trôi, thế cho nên, cô hiện tại căn bản là không có chút khí lực nào.
Ti Hạo lái xe một mạch chạy tới căn biệt thự kia của Mục Nham, bọn họ đoán là nơi này là vì đây là nơi mà Mục Nham yêu thích nhất, cũng là vì Diệp An An từng ở đây. Bởi vì bình thường Mục Nham vẫn đi làm, nên họ căn bản là không hề ngờ đến Mục Nham lại yêu Diệp An An thật, trước kia họ cũng chỉ nghĩ là vì cậu ta biết Diệp An An có con của mình, đúng lúc biết Mục Khả Tâm không phải con gái ruột của mình nên muốn đi đoạt lại đứa nhỏ, thế nhưng không ai biết, thì ra, cậu ta ấy vậy mà là yêu Diệp An An.
Lance chợt mở bừng đôi mắt màu tím của mình ra, bên trong là một mảnh lạnh lẽo đến cực điểm, Ti Hạo quay đầu nhìn về phía anh, môi mím chặt, tốc độ xe cũng nhanh hơn rất nhiều.
Diệp An An đã trèo được ra bên ngoài cửa sổ, cô nhìn xuống phía dưới, thân thể không khỏi rùng mình một cái, khẽ cắn môi, cô muốn thử trèo lên ban công kia.
Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, "Diệp An An, em đang làm cái gì vậy", Mục Nham có chút kinh hồn bạt vía nhìn người phụ nữ mà nửa thân mình đã trèo ra khỏi cửa sổ, thân thể kinh hãi túa ra từng đợt mồ hôi lạnh.
"An An, đừng làm càn làm ẩu như vậy, mau trở lại đi", hắn cẩn thận từng bước đến gần, bước chân di chuyển từng chút một, cô cứ như vậy mà muốn rời khỏi hắn sao, chẳng sợ dùng đến cách cực đoan như thế.
Ngón tay Diệp An An bám chặt lấy ban công, nín nhịn từng cơn choáng váng đang ập tới, cô quay đầu lại, mơ hồ nhìn thấy người đàn ông đang đi tới, sắc mặt hắn nhất thời trở nên trắng bệch.
Thì ra, hắn cũng có lúc bị doạ cho sợ như vậy.
"Mục Nham, thả tôi ra ngoài đi, tôi muốn đi gặp con trai tôi", thanh âm của cô mang theo mỏi mệt đến cùng cực, "Mục Nham, buông tha tôi đi...".
"Buông tha cho em, còn ai buông tha cho tôi đây?", thanh âm Mục Nham có chút nặng trĩu, bước chân dùng lại, thấy cô tâm tình ổn định lại mới từng bước đi về phía trước, hắn thật sự rất sợ, sợ cô cứ như vậy mà ngã xuống phía dưới.
"An An, đừng rời khỏi tôi được không, tôi sẽ đối xử với em thật tốt, tôi biết, trước kia em đã rất yêu tôi, bây giờ dù em không còn thương tôi nữa, vậy thì hãy để tôi đến yêu em, được không?". Mục Nham hắn cho tới bây giờ chưa từng cầu xin ai điều gì, lần này, hắn đang cầu xin một người phụ nữ, cầu xin tình yêu của cô ấy. Là hắn làm sai, sai nhiều lắm, sai đến mức không thể tha thứ được nữa.
Diệp An An lắc đầu, từng cơn gió ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lại thổi bay những sợi tóc của cô, dừng lại trên khuôn mặt tái nhợt, thân thể của cô lung lay một chút, "Anh không cần nói thêm gì nữa, tôi đã không còn yêu anh".
Không ai có thể ép hắn không yêu được, giống như trước kia cô yêu hắn, cũng không hề buộc hắn phải yêu mình, tựa như hiện tại giữa hai người.
Hai nắm tay Mục Nham nắm chặt, thống khổ nhắm chặt hai mắt lại, thì ra, nói không yêu thì sự thật chính là không yêu, hắn thực sự không còn cơ hội nào sao?
Bàn tay đang bám vào ban công của Diệp An An hơi buông lỏng một chút, cô dùng sức lắc đầu, lại không thể thoát khỏi cảm giác choáng váng mãnh liệt này.
"An An, cẩn thận", Mục Nham đột nhiên trừng lớn hai mắt, chứng kiến thân thể Diệp An An nháy mắt rơi xuống phía dưới, Diệp An An miễn cưỡng mở hai mắt, cô nghe thấy tiếng hắn gọi, nhưng cô lại không thể nào giữ vững được thân thể mình.
Mục Nham chạy nhanh đến, cánh tay bắt xuống phía dưới, thế nhưng chỉ chút nữa thôi là có thể bắt được tay cô. Trong lòng bàn tay trống không không có gì, hai mắt hắn trợn to nhìn thân thể đang rơi xuống dưới, quần áo của cô bị gió thổi bay, giống như cánh bướm vậy.
"Không....", hắn thống khổ gào lên trên ban công, chỉ có thể nhìn cô rơi xuống.
"An...", Lance không dám nhìn thân ảnh đang bám trên ban công, An của anh, anh nắm chặt tay chạy về phía trước, hy vọng anh vẫn kịp.
Diệp An An chỉ cảm giác chính mình đang rơi xuống dưới, rất nhanh, có lẽ sẽ rơi ngay xuống đất kia, Lance, Tiểu An, cánh môi của cô hơi hơi động, cảm nhận dòng lệ đang chảy xuống, bị gió mang đi, cuốn lấy rồi biến mất.
Đến khi cô đụng phải thứ gì đó, hai hàng mi cô run rẩy, thậm chí không còn chút khí lực nào để mở ra. Nhưng ý thức cuối cùng lại bị rơi vào trong bóng đêm sau khi nghe được một tiếng kêu rên rỉ của người đàn ông. *cái đệm của cô chứ gì nữa ^^
Lance cau mày, sắc mặt không tốt hơn Diệp An An chút nào, anh chỉ nhìn người phụ nữ trong lòng mình, thực may mắn, rốt cục thì anh cũng đã đỡ được An của anh. Anh nắm chặt cánh tay trái của mình, tay phải truyền đến một trận đau đớn còn nhức nhối hơn nữa, thế nhưng anh lại ngay cả hừ một tiếng cũng không hề.
"Lance, anh thế nào rồi?", Ti Hạo cùng Thượng Quan Thuyên chạy đến, một màn vừa rồi kia, bọn họ cả đời này có lẽ sẽ không thể quên được, người đàn ông này, quả thực là nhanh như tên bắn, đỡ được Diệp An An đang rớt xuống, thậm chí còn dùng cả thân thể của mình để làm đệm tiếp dất cho cô, bọn họ có thể nhìn ra, anh ta nhất định đã bị thương, thậm chí còn là bị thương rất nặng.
Lance lắc đầu, một tay ôm lấy Diệp An An không chút mảy may thương tổn nào vào lòng, Ti Hạo quan sát xem cô có chuyện gì không, như thế nào lại hôn mê bất tỉnh, có phải đã bị thương gì rồi. Anh có thể cam đoan cô không hề bị thương, nhưng không phải anh không lo lắng.
Ti Hạo sờ vào chán Diệp An An, một lúc lâu sau mới buông xuống, "không sao, cô chỉ là tinh thần có chút căng thẳng nên ngất đi thôi, còn anh?", Ti Hạo lo lắng nhìn Lance, trên trán anh mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, môi mím chặt, ánh mắt đang nhìn vào cánh tay phải bị bẻ oặt kỳ quái.
"Lance, tay anh...", Ti Hạo vội vàng đỡ lấy tay phải Lance kiểm tra...