Vốn nghĩ rằng, chỉ là loại hương vị thực bình thường, nhưng khi ăn được miếng đầu tiên rồi, mới phát hiện, mấy đồ ăn bình thường ít ỏi này không ngờ lại ăn rất ngon, mùi vị nhẹ nhàng, rất giống con người của cô.
“Là cô làm sao?”, anh vừa ăn vừa hỏi, tuy rằng rất đói bụng nhưng vẫn ăn hết sức tao nhã, một chút cũng nhìn không ra vừa rồi anh lại đau đến mức đó.
“Ân”, Diệp An An gật đầu một cái, cô nhìn hộp cơm trên bàn, ánh mắt hơi hơi hạ xuống, có lẽ hôm nay cô phải đói bụng rồi, có điều chỉ là một chút mà thôi, cũng không phải là đói quá, chịu đựng một lát là xong.
Một người đứng, một người ngồi, không khí trong phòng làm việc lúc này vô cùng im lặng, Lance đem những gì có trong hộp cơm ăn sạch không còn một mẩu. Buông đôi đũa trong tay ra, anh nhìn Diệp An An vẫn còn đang đứng ở trước mặt mình.
“Cô tên là gì?”, anh đột nhiên cảm giác có chút buồn cười, đây là người phụ nữ ngoài ý muốn làm cho anh phải ấn tượng sâu sắc, thế nhưng ngay cả cái tên của cô ấy là gì cũng không biết.
Đem hộp cơm trên bàn thu dọn lại cẩn thận, cúi đầu trả lời, “Tôi tên là Diệp An An”.
“Cô dường như rất sợ tôi sao?”, anh ngồi lại lên trên ghế xoay, nhìn người phụ nữ đang cúi đầu này, hình như ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, cô ta rất ít khi ngẩng đầu lên nhìn anh, vẻ mặt của anh có đáng sợ như vậy đáng sợ?
“Ah? Không có”, Diệp An An vội vàng lắc đầu, thế nhưng sự kích động trong mắt cô lại bán đứng cô, có lẽ trải qua rất nhiều chuyện rồi đã khiến Diệp An An trưởng thành lên rất nhiều, nhưng bản chất của cô vẫn là đơn thuần như thế, tất cả tâm tư của cô đều viết rành rành hết lên trên mặt mình… cô sợ người đàn ông này, thật sự rất sợ.
“Cô có biết không, cái gì của ngươi đều viết hết lên trên mặt cô rồi, chính là câu kia, tôi rất sợ anh!!!”, Lance nghiêm trang nói, đáy mắt cũng lóe lên ý cười, cảm giác có chút thú vị, còn có, những món mà người phụ nữ này làm, quả thật là ăn rất ngon…
Diệp An An hơi hơi quẫn bách cúi đầu, khiến Lance nhìn thấy được cái trán trơn bóng, cùng với bờ mi cong cong thật dài của cô, thỉnh thoảng chớp chớp, giống như hai cánh bướm đang muốn bay đi, rất đẹp.
“Công việc của cô là gì?”, anh ngồi thẳng người lại. Cũng không muốn đi trêu đùa cô nữa, nếu còn nói tiếp, không biết cô có trực tiếp mà chui vào xuống nền nhà mà trốn hay không đây.
Diệp An An cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, mỗi lần nhìn thấy đôi mắt màu tím này, lòng của cô lại bắt đầu trở nên bất an, cô đưa tay ra sau người, ngón tay thả lỏng một chút, để cho bản thân bình tĩnh lại.
“Tôi làm việc photocopy ở lầu ba”, cô trả lời, phần công việc này là nhờ Lăng Huyên tìm giúp cô, không đòi hỏi phải có kỹ thuật đặc biệt gì nhiều, bình thường ngoại trừ đi photo vài xấp tài liệu còn thời gian chủ yếu còn lại là đi chạy việc khắp nơi. Có thể nói là làm mấy việc lặt vặt, tính tình của cô rất tốt, cho nên cũng có rất nhiều người đem cô trở thành em gái sai vặt trong công ty.
Nhưng mà cô cũng không hề cảm giác chịu thiệt gì. Dù sao, làm nhiều hay ít cũng không có ảnh hưởng đặc biệt gì. Hơn nữa, mỗi ngày bận bận bịu bịu như vậy khiến cô cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh…
“Uhm”, Lance không nói gì nữa, giống như anh vừa tự hỏi mình chứ không phải hỏi cô.
Diệp An An đi ra ngoài, quay đầu lại nhìn cánh cửa phòng làm việc đã muốn đóng kín mít kia, nhếch miệng cười, cô cầm lấy hộp cơm lúc này đã trống không không còn gì về, bước vào thang máy.
Mãi cho đến khi tan tầm, cô ôm lấy cái bụng xẹp lép của chính mình, quả thật rất đói bụng, nhưng đã có thể trở về nhà gặp bảo bối của mình. Diệp An An đi ra khỏi cửa công ty, người qua người lại cũng bắt đầu lục tục đi ra.
cô bước đi về phía trước, bởi vì chỗ cô ở cũng không cách xa quá nơi này, cho nên bình thường cô đều là đi bộ.
Một chiếc xe phóng vụt qua người, thổi bay cả làn váy dài của cô, mơ hồ có thể nhìn thấy được một đôi chân trắng nõn. Chiếc xe rất nhanh quay vòng lại, dừng ngay trước mặt cô, tấm kính chắn thủy tinh từ từ hạ xuống, bên trong người đàn ông tháo cặp kính râm trên mặt ra, lộ ra một đôi đồng tử màu tím giống như thủy tinh.
“Cô ở nơi nào, tôi đưa cô về…”, anh mở cửa xe ra, chờ cô đi lên.
“Không cần, tôi tự trở về là được rồi”, Diệp An An lui ra phía sau từng bước, cô đang muốn cách thật xa khỏi anh ta, không muốn phải gặp mặt anh ta nhiều, lại càng không muốn để cho anh ta biết sự tồn tại của Tiểu An.
“Lên đi”, anh nói lại một lần nữa, thanh âm cũng lạnh đi vài phần. Diệp An An cắn cắn môi, cô nhìn chiếc xe đang canh trước mặt mình, không biết phải cự tuyệt như thế nào cho phải. Người đàn ông này bắt đầu lạnh mặt chính là rất đáng sợ, cuối cùng cô vẫn là ngồi lên xe, chiếc xe nhanh chống khởi động rồi đi về phía trước. Cô nói địa chỉ nhà mình xa hơn một chút.
Bên trong xe, bầu không khí đông cứng, hai người đều không nói gì, tuy rằng chỉ là hai người xa lạ gặp qua nhau vài lần, hay cũng chỉ là có quan hệ giữa cấp trên thủ trưởng dưới của mình, giữa hai người họ còn có rất nhiều những điều bất đồng. Thế giới của họ, cả bầu trời lẫn mặt đất đều khác nhau.
Xe dừng lại, Diệp An An bước xuống, hướng về phía Lance cúi người, “Cám ơn tổng tài”, cô nói thực khách khí, cũng thực xa cách.
“Không cần, tôi chỉ là cảm tạ cô vì phần cơm trưa mà thôi, xe, như tôi trả nợ cho cô vậy”, Lance nói cũng rất lạnh lùng mà kiên định, anh tuyệt sẽ không thừa nhận chính mình lúc này tỏ ra không được tự nhiên, vì thế mà khoảng cách giữa hai người, càng lúc lại càng xa hơn.
Diệp An An khẽ cười, hàng mi hạ xuống che giấu chút sầu bi. Xoay người, cô đi về phía trước, từng bước một rời xa. Có một số việc cô không muốn đến gần, càng tới gần chỉ sợ sẽ mất đi càng nhiều. Mà cô đã không còn gì để mất nữa.
Có thể là ít nhiều có chút chờ mong, dù sao, giữa cô và anh ta cũng đã có một đứa nhỏ anh không biết, nhưng cô không thể mạo hiểm được, cô sẽ mất đi Tiểu An mất, tuyệt đối không thể…
Lance lấy từ trong túi áo mình ra một điếu thuốc châm lên, kẹp giữa hai ngón tay, chậm rãi phun ra từng ngụm khói. Đèn đường chiếu xuống, gương mặt người đàn ông ẩn trong bóng đêm, chỉ có điếu thuốc giữa đầu ngón tay là lóe sáng, rõ rệt rồi lại vụt tắt, có chút đạm mạc.
Dương như anh đã quá mức quan tâm đến người phụ nữ này, hai tay đặt trên vô lăng, xe nhanh chóng khởi động, anh quay đầu lại, cuối đường, rốt cuộc đã không còn thấy thân ảnh tiêm gầy kia nữa. Vòng đầu xe lại sang hướng khác, xe rất nhanh biến mất trong màn đêm, chỉ còn một mảnh bụi mù.
Diệp An An chạy chậm, cô dừng lại, cái miệng nhỏ không ngừng thở phì phò, quay đầu lại đằng sau đã không còn nhìn thấy người đàn ông kia nữa, không chút liên quan gì đến cô, nhưng lại luôn phải ở cùng một chỗ với anh ta.
Dùng sức lắc đầu, cô đi về phía nhà mình. Cô qua nhà dì Lí đón Tiểu An. Diệp Tiểu An vừa thấy cô, ánh mắt cười nheo nheo lại, màu tím xinh đẹp thỉnh thoảng chớp chớp, mặt trời lóa mắt qua đi thì lúc này nơi chân trời đã xuất hiện những ngôi sao trong sáng không chút bụi trần.
cô ôm lấy Diệp Tiểu An trở về căn phòng nhỏ của hai mẹ con, dạo này nhóc Tiểu An này rõ ràng lại béo thêm một chút, cái chân cái tay nhỏ bé tròn trịa, sờ vào vô cùng mềm mại…