Thì ra, ánh mắt của anh ta lại đẹp như vậy, hơn nữa còn là một màu mắt rất hiếm thấy. Cô có thể nhìn ra đứa nhỏ này về sau tuyệt không giống mình nhiều, kỳ thật cô cũng không biết diện mạo của người đàn ông kia như thế nào nữa. Nhưng là, dựa vào ngũ quan rõ ràng của cục cưng, cô có thể tưởng tượng ra đó chắc là một người đàn ông cực kỳ xuất sắc.
Cô thật sự rất cảm tạ anh ta, cảm tạ anh ta vì đã cho cô một bảo bối xinh đẹp thế này.
Đứa bé vươn cánh tay nhỏ bé bắt lấy ngón tay của cô, bàn tay be bé mà mềm mại, vô cùng non mềm, mang theo ấm áp vô cùng. Đứa bé đột nhiên mỉm cười, đôi mắt tím hơi hơi nheo lại một chút, trong suốt không chút bụi trần.
Cục cưng của mẹ, Diệp An An nghiêng đầu, ở ngay trên khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ nhẹ nhàng hôn một cái, hương sữa nhàn nhạt khiến cô cuối cùng cũng không nhịn được mà khóc, nước mắt trong hốc mắt không ngừng đảo quanh, từ khóe mắt mà rơi xuống ngay trên mặt của cục cưng, cục cưng tựa như là cảm giác được, vươn cánh tay tay nhỏ bé khẽ vuốt gương mặt của Diệp An An, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại giống như đang lau sạch nước mắt giúp cô vậy.
“Thực xin lỗi, cục cưng, là mẹ không tốt, mẹ không khóc, không khóc nữa”, cô cẩn thận đem bàn tay nhỏ bé của cục cưng đặt vào trong lòng bàn tay của mình, không dám dùng sức, chỉ sợ làm đau cánh tay non nớt kia, còn tay còn lại của cô thì dịu dàng xoa lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con, làn da mềm mại tinh tế, cánh môi phấn nộn hơi chu lên, ánh mắt thì mở to, hai con ngươi bên trong xinh đẹp tựa như hai viên mã não tím, thỉnh thoảng lại đảo đảo, ánh mắt đung đưa màu tím sâu thẳm ngây thơ mà sạch sẽ, bên trong giống như có một loại nước tinh khiết vậy. Cục cưng lâu lâu lại khẽ chớp đôi mi thật dài của mình, giống như cánh bướm đang múa, thanh thoát in bóng lên khuôn mặt phấn nộn, ánh ra một đường cong hoàn mỹ. Một bảo bối bé nhỏ quý giá.
******
Trang viên của nhà Corrine rộng lớn như một tòa thành vậy, tọa lạc tại một khu vực xa hoa nhất Anh quốc, ước chừng cũng phải rộng hơn cả trăm mẫu (1 mẫu = 3600 mét vuông), người hầu thì phải có đến hơn ngàn người, bên trong lại còn có một vườn trái cây thật lớn, một bãi cỏ lớn vô cùng xinh đẹp, mang theo hơi thở của thôn quê, nơi này giống như một thế thới thu nhỏ vậy, không hề chịu một chút quấy rầy nào từ bên ngoài.
Lúc này, trong phòng khách, không khí vô cùng tĩnh lặng, uyển chuyển chuyển động, vợ chồng Corrine ngồi trên ghế sô pha bằng da thật, hai người ngược lại không nói gì, tuy rằng bọn họ đã có một đứa con hơn ba mươi tuổi rồi, thế nhưng, Dean Corrine, cũng chính là cha của Lance, cũng không hề kém người con trai của mình về dáng người cao lớn, tuy rằng tuổi cũng đã hơn năm mươi rồi, nhưng nhìn qua cũng phải trẻ hơn cả mười tuổi, mà ông và Lance có bề ngoài phải giống nhau đến tám phần, so ra lại càng tuấn mỹ hơn một chút. Cũng như Lance, ông cũng có một đôi mắt màu tím, mà màu tím này chính là di truyền của gia tộc Corrine, một màu sắc vô cùng cao quý.
“Dean, anh nói chuyện này phải làm sao bây giờ, anh xem, trong bụng Claires nhà chúng tôi đã mang cốt nhục nhà các người, chẳng lẽ anh lại muốn người của gia tộc Corrine lưu lạc bên ngoài sao?”.
Claires và cha cô ta hiển nhiên là vô cùng tức giận, hai nhà quả thật đã qua lại với nhau đến mấy đời, ở Anh quốc cũng có chút thấp kém, mà việc hôn nhân hai nhà cũng coi như là đã bằng lòng với nhau.
Vợ chồng Corrine tuy rằng không phải là thích Claires cho lắm, nhưng nếu con trai cũng bằng lòng thì họ cũng không phản đối gì nữa. Thế nhưng, rõ ràng đây là một chuyện lớn, Lance chưa từng nói một lời nào là nó thích cô nàng Claires này.
“Dean…”, Hứa Lam Thanh kéo kéo tay chồng, mẹ của Lance là một người phụ nữ Đông phương, bà có một sự yêu kiều đặc trưng của người phụ nữ phương Đông, tóc đen mắt đen, vô cùng xinh đẹp.
“Ân, em không cần lo lắng”, Dean vỗ vỗ tay vợ mình, an ủi bà, bên trong con ngươi buông xuống lóe lên một tia mờ mịt.