Tẩy Oan Tập Lục 《Sai Gả Tàn Nhan Hệ Liệt》

Chương 47: Chân tướng chỉ có một

Người trên cao kia uy nghi mười phần mang theo khí tức bá đạo hướng Trác Tình đi tới, Trác Tình đón nhận hắn đen tối tròng mắt cũng không né tránh, hắn là hướng về phía Thanh Phong mà tới đi? Hắn nếu như thích, Thanh gia tỷ muội đều giữ lại dùng không phải xong sao, còn muốn tặng người, hiện tại liền giống như người khác thiếu hắn hai mươi lăm vạn dường như, có ý gì ??

Nàng cư nhiên dám trừng hắn ? Tốt, ba năm không gặp, lá gan dài ra!

Đi tới trước mặt Trác Tình, Yến Hoằng Thiêm bỗng nhiên nói:”Giải phẫu là ngươi đưa ra, liền do ngươi tới giải phẫu, Đan ái khanh theo bên cạnh giúp đỡ”. Hắn còn muốn nhìn một chút, mấy năm nay nàng còn có cái gì tiến bộ !

Đan Ngự Lam lo lắng liếc mắt nhìn Trác Tình, chỉ thấy nàng một bộ dáng không sao cả, Đan Ngự Lam đáp :”Vâng”.

Yến Hoằng Thiêm cùng Trác Tình đọ ánh mắt, Lâu Tịch Nhan thanh âm ôn hòa hợp thời vang lên:”Hoàng thượng, thần lo lắng nàng sẽ khẩn trương, chẳng biết có thể cho phép thần cũng đi vào hay không ?”

Yến Hoằng Thiêm trong mắt hiện lên một tia không vui, thế nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, một đạo trầm thấp lành lạnh vang lên :”Thần cũng chưa thấy qua như thế nào giải phẫu thi thể, cũng muốn kiến thức, chẳng biết có được hay không?” Lời vừa nói ra, mọi người lần nữa kinh ngạc, này hôm nay đây là làm sao vậy? Ngay cả luôn luôn lãnh khốc trầm mặc Túc tướng quân cũng theo vô giúp vui a?

Bị Túc Lăng một đôi mắt ưng lãnh nhìn qua, Húc Tầm Tư cảm thấy vô cùng áp lực, tướng quân trên chiến trường luôn luôn thắng lợi, khí thế quả nhiên bất phàm, đang nghĩ nên thế nào từ chối, Hồ Hi Ngang phía sau đã dẫn đầu mở miệng, giải trừ xấu hổ của hắn:”Túc tướng quân nói quá, chỉ là công chúa mặc dù đã ly thế, nhưng dù sao vẫn là nữ tử, chỉ sợ không quá hợp lễ đi”.


Trác Tình đổ một cái bạch nhãn, khám nghiệm tử thi cũng không phải triển lãm, nhìn cái gì chứ!! Chỉ vào hai nam nhân vẻ mặt hứng thú nóng lòng muốn nhìn, lạnh lùng bỏ lại một câu :”Các ngươi hai người đều không cho phép vào, muốn xem ở ngoài trướng xem”.

“Nắm chắc thời gian bắt đầu”. Nói xong, Trác Tình dẫn đầu tiến vào lụa mỏng, đi vào.

Đan Ngự Lam khẽ vén lên lụa mỏng, Yến Hoằng Thiêm bước vào, sau đó Húc Tầm Tư, Hồ Hi Ngang cũng muốn đi vào lại bị Đan Ngự Lam ngăn lại, bĩu môi, Hồ Hi Ngang dán mắt vào màn trướng, mơ hồ có thể thấy thi thể trên mặt đất.

Lâu Tịch Nhan liếc mắt nhìn Túc Lăng bên người, cho rằng hắn sẽ quay về chỗ ngồi, ai biết, hắn cư nhiên cùng chính mình giống nhau, đứng ở ngoài tấm lụa mỏng, hăng hái bừng bừng nhìn tình huống bên trong.

Nhìn ba người đã đứng lại, Trác Tình vừa đeo bao tay kiểm tra dụng cụ , vừa nói:”Có thể bắt đầu rồi chứ?”

Thi thể trên mặt đất, nằm cứng ngắc, da lộ ra màu xanh đen, con mặt lồi ra, hoàn toàn đã không thể nói xinh đẹp, không ai nhìn thấy thi thể như vậy còn có suy nghĩ gì khác, chỉ cảm thấy kinh khủng cùng dữ tợn, nàng còn có thể một bộ đương nhiên, bình tĩnh như thường hỏi, Yến Hoằng Thiêm trong lòng ngược lại có chút bội phục nàng.

Chậm rãi gật đầu, Yến Hoằng Thiêm trả lời :”Bắt đầu đi”.

Trác Tình trước hướng yết hầu người chết hạ đao, từ từ kéo dài đến lồng ngực, lượng máu chảy ra đều không phải quá lớn, thế nhưng mùi máu tươi vẫn nháy mắt tràn ngập toàn bộ đại điện, nhìn một người lồng ngực ngay ở trước mắt bị xé ra, Húc Tầm Tư cảm thấy cổ khó có thể áp chế cảm giác muốn nôn, mà trên mặt đất cũng không phải người khác chính là muội muội hắn, vài lần tránh né ánh mắt, hắn có chút nhìn không được.

Nhưng Trác Tình từ đầu tới cuối đều chuyên chú bắt tay vào làm việc, một bên vừa giải phẫu một bên trật tự rõ ràng giải thích , để ghi lại. Thật giống như trước đây đã làm vô số lần thi kiểm như nhau.

“Người chết lồng ngực có một chút ít dịch tích lại màu đỏ, hai màng phổi cùng vách ngực dính liền, tuyến ngực sưng.Vị trí lồng ngực các bộ máy đều bình thường. Trái tim bành trướng rõ rệt, cơ tim màu đen sẫm, tồn tại hiện tượng ngạnh hóa, động mạch chủ trơn trượt, động mạch vành cứng đờ, nội màng tim có chút ít điểm xuất huyết, cơ tim cứng ngắc, cơ hai bên tâm thất phì đại . Thận màu xanh đen, bao mô bị tróc ra. Hai phổi cũng hiện ra tàn lụi, mặt ngoài nhiều chỗ xuất hiện máu màu nâu đỏ, mặt cắt nhan sắc hồng sắc”.

Thanh thanh lạnh lùng giọng nữ vang lên trên đại điện, cùng mùi máu tươi lại có chút kinh khủng, không có bất ngờ, Trác Tình nghe được vài tiếng nôn mửa rõ ràng, rất bình thường, cũng không phải mỗi người đều có thể thừa nhận.

Nếu như có thể làm xét nghiệm tế bào tủy sống, nhìn lự phao cùng hồng tủy mức độ biến hóa liền rất tốt, Trác Tình lần nữa cảm thán, không có thiết bị thực sự không quá thuận tiện mà. Trác Tình trong lòng oán thầm, đang chuẩn bị kiểm tra đường hô hấp, một đôi bao tay trắng noãn đưa tới bên cạnh nàng:”Đổi một đôi, cẩn thận trong máu chứa độc”.

Trác Tình giương mắt nhìn lại, là Đan Ngự Lam đưa bao tay cho nàng , hắn ánh mắt cũng là thẳng tắp nhìn chằm chằm thi thể trên mặt đất, trong mắt là cực nóng màTrác Tình quen thuộc , nàng lúc vừa mới bắt đầu công tác cũng là như thế, đối với mỗi một lần học tập đều rất phấn khởi, xem ra hắn cơ hội giải phẫu cũng là không nhiều.

Đan Ngự Lam tim đập rất nhanh, chính hắn cũng làm qua không ít giải phẫu thi kiểm, thế nhưng lần này kiểm nghiệm cẩn thận như vậy, hắn cũng là lần đầu tiên, hơn nữa tay nàng cùng thủ pháp đối thi thể rất hiểu rõ, tuyệt đối ở trên hắn, hắn nhất định phải hỏi ra sư phụ nàng rốt cục là ai !!

Trác Tình thay bao tay khác, tiếp tục làm chuyện trên tay, chỉ là lần này động tác của nàng tương đối chậm, mỗi một bước(đi) đều tranh thủ để Đan Ngự Lam thấy rõ:”Người chết niêm màng thực quản không có hiện tượng ăn mòn cùng xuất huyết, bên trong dạ dày chứa vật rất ít, chút đỉnh niêm màng dính liền, dạ dày không xuất huyết, hoại tử, thủng chờ biến hóa, không giống mùi bình thường”.

Thay đổi một cây dao, Trác Tình liền hướng bên cạnh xoang sọ hạ đao, tiếp tục nói:”Bên trong xoang sọ sưng tấy, lỗ châm vị trí ở giữa huyết sắc vẩn đục, chứa mùi tanh”.

Kiểm tra cơ bản hoàn thành, Trác Tình rốt cục ngẩng đầu, nhìn về ba nam nhân sắc mặt khác nhau, nói:”Người chết tim, phổi, thận độc tố ăn mòn rõ ràng, có thể phán định người chết vì trúng độc tử vong. Thực quản, dạ dày, các bộ phận khác không thấy vết tích độc vật ăn mòn, nàng uống rượu là không độc. Nguyên nhân dẫn đến tử vong là vết thương sau đầu, chất độc đi qua kim châm, trực tiếp tiến vào mạch máu, trong khoảng thời gian ngắn làm cho cơ tim bị tê liệt, thận công năng suy kiệt mà chết. Mấy vị có ý kiến gì khác không?”

“Không có”. Đan Ngự Lam trả lời trước, Yến Hoằng Thiêm chỉ là lạnh lùng gật đàu, đối với biểu hiện của nàng hắn thật sự là khiếp sợ, thời gian ba năm, nàng, thật sự thay đổi. Húc Tầm Tư vội vã gật đầu cũng không chịu nổi nữa liền xông ra ngoài.

Không có ý kiến vậy nàng có thể kết thúc công việc!


Lần nữa bỏ qua bọn họ, Trác Tình bắt đầu chăm chú khâu lại vết thương , Yến Hoằng Thiêm ánh mắt phức tạp nhìn nàng một cái, không nói gì bước ra ngoài màn trướng, Đan Ngự Lam cũng theo sát phía sau .

Yến Hoằng Thiêm trở lại long ỷ, hoàng hậu đã sợ hãi đến cắn chặt môi, hơi thở bất ổn, Yến Hoằng Thiêm giữa đôi lông mày cau lại, hừ nhẹ nói:”Sợ thì trở về cung”.

Hoàng hậu thật vất vả phục hồi lại tinh thần, run run trả lời:”Thần thiếp…thần thiếp không có việc gì”.

Trong lòng sinh chán ghét chuyển đường nhìn, Yến Hoằng Thiêm nhìn về phía Húc Tầm Tư sắc mặt tái nhợt như trước, lạnh giọng hỏi:”Tam hoàng tử, nếu công chúa không phải là uống rượu Khung Nhạc ta mà chết, mà là bị người dùng kim đâm trúng ót mà chết, ngươi có cái gì muốn nói?”

Trải qua một màn vừa rồi, Húc Tầm Tư nội tâm còn chưa bình phục, Yến Hoằng Thiêm này vừa hỏi, khiến hắn cũng nhịn không được lạnh giọng hỏi lại:”Ý tứ của Khung đế là nhận định tiểu vương giết chết thân muội muội !?”

“Có đúng tam hoàng tử hay không đương nhiên còn phải tiếp tục tra xét, thế nhưng bây giờ tam vương tử là người có khả năng gây án nhất…”

Yến Hoằng Thiêm nói còn chưa xong, trong màn trướng, Trác Tình nhìn mình vừa tìm được gì đó, mang theo mấy phần kinh ngạc mấy phần cảm thán thanh âm nhẹ vang lên :”Hắn, hẳn là người không có khả năng gây án nhất…”