Tây Lam Yêu Ca

Quyển 4 - Chương 12: Hoa Quý Phi (2)

Điện ngoài Thương Lam điện.
“Tỷ tỷ, thật là trùng hợp quá a. Muội muội không ngờ lại gặp hoàng hậu điệu hạ ở Thương Lam điện của bệ hạ a. Xem ra muội muội tới không đúng lúc rồi.”


Nữ nhân giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ cao ngạo ngồi trong Thương Lam điện, nhìn nữ nhân ngồi ở vị trí càng gần vương tọa hơn mình, tuy lời nói có vẻ khiêm tốn nhưng ánh mắt mị nhân kia lại tràn đầy không cam lòng cùng ghen tỵ mãnh liệt.


Địa vị nữ nhân tôn quý nhất Tây Lam chính là giấc mộng của tất cả nữ nhân trên Thương Lam đại lục lại bị một nữ nhân cả ngày giả vờ thanh cao chiếm lấy, điều này bảo nàng làm sao cam tâm.


Thánh nữ cao quý thuần khiết mà người người ca tụng? Hừ, nàng không tin sống trong hoàng cung này nhiều năm như vậy, có ai không bị quyền lực xâm nhiễm. Cả ngày luôn giả vờ mỉm cười rộng lượng cho ai xem chứ!


Nữ nhân bề ngoài thoạt nhìn yếu ớt này, ai dám nói nàng ta không có thủ đoạn. Không chỉ vậy mà còn rất cao minh. Bằng không, sao nàng ta có thể trở thành hoàng hậu Tây Lam, vững vàng ngồi trên vị trí mà tất cả nữ nhân trong hậu cung dùng hết thủ đoạt để đoạt lấy? Được nhận vài phần kính trọng từ vị đế vương lạnh lùng vô tình kia?


Thậm chí, nghe nói vị Cửu hoàng tử chín năm trước được bệ hạ đón ra khỏi lãnh cung, trước giờ chưa từng mở miệng nói chuyện nhiều cũng đối xử với nàng ta khác hẳn với các cung phi khác. Liên hệ tới mấy năm qua bệ hạ ngày càng sủng hạnh, thậm chí còn không thèm tới tẩm cung hay thị tẩm bất kì phi tử nào khác, chỉ độc sủng vị hoàng hậu ung dung rộng lượng kia.


Điều này làm nàng sao không ghen tị, không hận tới nghiến răng nghiến lợi.
“Hoa phi đến tìm bệ hạ có việc sao? Nếu không có gì quan trọng thì bản cung có thể làm chủ thay Hoa phi muội muội, muội muội không cần tới quấy rầy bệ hạ.” Đối với lòng ghen ghét của Hoa phi, Y Tô Na tự nhiên hiểu rõ nguyên nhân.


Mấy năm nay bệ hạ cơ hồ không hề tới bất kì tẩm cung nào của phi tử, cũng không thấy người thị tẩm, nhưng lại thường xuyên mang đứa nhỏ Huân nhi kia đến tẩm cung mình ngồi chơi. Cũng vì thế, hiện giờ toàn Tây Lam quốc đều thịnh truyền giai thoại Đế Hậu hòa thuận.


Cũng chỉ có Y Tô Na hiểu rõ, nam nhân tuấn mỹ như thần chi kia bất quá chỉ xem nàng là tấm mộc đối phó với đám nữ nhân hung mãnh như sài lang ở hậu cung mà thôi.


Cho dù trì độn đến mấy, mấy năm này nhìn thái độ bất đồng của bệ hạ đối với đứa nhỏ kia, Y Tô Na cũng dần dần nhận ra mối ràng buộc sâu sắc giữa bệ hạ cùng đứa nhỏ tuyệt mỹ, là không gian mà bất luận kẻ nào cũng không thể chen vào.


“Tỷ tỷ đã nói vậy, nhưng muội muội sợ tỷ tỷ không làm chủ được việc này.” Nghe giọng điệu nhẹ nhàng của Y Tô Na nhưng thật sự đang đè đầu mình, Hoa quý phi cơ hồ cắn răng, bàn tay dưới cung trang hoa lệ đã bấu chặt chiếc khăn lụa.


“Nga? Chuyện gì thế nhưng làm muội muội nói vậy? Thân là hoàng hậu, xử lý tất cả mọi chuyện trong hậu cung vốn là quyền lợi của bản cung. Nếu bệ hạ đã tin tưởng, để bản cung chưởng quản hậu cung, bản cung tự nhiên phải vì bệ hạ phân ưu, miễn cho người phải phí công vì những chuyện vặt vãnh. Đương nhiên, nếu là hướng vụ thì bản cung tuy là hoàng cũng cũng đành bất lực. Muội muội cũng nên biết, bổn phận của nữ nhân trong hậu cung đi.”


Liếc mắt nhìn nữ nhân ngồi bên dưới, vẻ mặt Y Tô Na vẫn lạnh nhạt như cũ, giống như không hề nhìn thấy gương mặt thoáng trở nên dữ tợn của Hoa phi.


Hoa quý phi, mậu phi của Ngũ hoàng tử Tây Lam Thượng Tứ cùng Bát công chúa Tây Lam Y Vân. Từng là một trong những cung phi có địa vị cao nhất trong hậu cung trước khi Nhược phi tiến cung, cũng là nữ nhân từng được Tây Lam Thương Khung sủng ái một thời. Tâm kế khá sâu, bề ngoài đoan trang cao quý nhưng trong lòng lại có tâm ghen tị rất lớn.


“Không nhọc hoàng hậu điện hạ lo lắng, muội muội không có chuyện gì. Nhưng hoàng hậu tỷ tỷ a, nghe nói Lục công chúa tháng sau sẽ được truyền thừa vị trí thánh nữ, xem ra khoảng thời gian này tỷ tỷ khá bận rộn a. Nếu tỷ tỷ không chê, muội muội cũng xin góp chút sức lực, giúp tỷ tỷ tạm thời chưởng quản những chuyện vụn vặt trong hậu cung.”


Con nhóc Y Liên Hoa kia thế nhưng được truyền thừa vị trí thánh nữ? Thiếu nữ tâm tư đơn thuần kia nào có khí chất hay tài hoa như Bát công chúa của bản cung? Nói tới tiếp nhận vị trí thánh nữ, phải là Y Cân của bản cung mới đúng.


Đáng giận, chuyện gì Y Tô Na cũng đè lên đầu mình. Nàng không cam lòng. Năm đó thánh điện tuyển chọn người thừa kế vị trí thánh nữ, chính mình rõ ràng càng xuất sắc hơn Y Tô Na, vì sao vuối cùng cũng là Y Tô Na trở thành thành nữ Tây Lam, lại còn chiếm luôn địa vị hoàng hậu Tây Lam?


Vốn thường chính minh vào cung làm quý phi, địa vị cao quý, hưởng thụ hết thảy xa hoa trong cung cùng sự sủng ái của đế vương. Nào ngờ không quá vài năm, Y Tô Na thế nhưng cũng được tuyển vào cung, thậm chí trở thành nữ nhân tôn quý nhất hậu cung! Nàng sao có thể không phẫn nộ, không ghen tỵ.


“Hoa phi muội muội nắm bắt tin tức thật nhanh a, bản cung cũng vừa mới nhận được tin từ thánh điện truyền tới thì Hoa phi muội muội đã biết rồi.” Xem ra, Hoa phi mặc dù không tiến vào thánh điện nhưng thế lực bên trong cũng không nhỏ a. Phải nhắc nhở Y Liên cẩn thận mới được!


“Ha hả, xem tỷ tỷ kìa. Thánh nữ truyền thừa là đại sự của hoàng triều Tây Lam, muội muội tự nhiên phải chú ý một chút. Huống chi, thánh nữ lần này lại là Lục công chúa mà bệ hạ yêu thương nhất, đứa nhỏ duy nhất của tỷ tỷ, muội muội tất nhiên phải quan tâm rồi.”


Tạm ngừng một chút, trong lời Hoa quý phi không biết là thực tâm hay ngầm châm chọc.


“Hơn nữa a, nếu Lục công chúa trở thành thánh nữ có địa vị cao thượng ở thánh địa, không nói tỷ tỷ nở mày nở mặt, muội muội đây cũng thực cao hứng, thay Lục công chúa cảm thấy kiêu ngạo cùng tự hào a. Đến lúc đó không chỉ bệ hạ, chỉ sợ thần dân cả Tây Lam quốc đều ủng hộ cùng kính yêu Lục công chúa điện hạ.”


“Hoa phi thật có lòng. Bản cung cũng không ngờ đứa nhỏ Y Liên kia nhanh như vậy đã có thể kế thừa vị trí thánh nữ. Đứa nhỏ kia cũng rời khỏi bản cung ba năm rồi a!” Rốt cuộc cũng là miếng thịt từ trên người mình rơi xuống, làm mẫu thân, Y Tô Na tự nhiên cũng cảm thấy kiêu ngạo.


Đó là đứa nhỏ của nàng a!
Nhìn biểu tình ôn hòa vì nghĩ đến nữ nhi của Y Tô Na, Hoa quý phi không cam lòng định nói thêm gì đó, bất quá ngay lúc này…
“Bệ hạ giá lâm!”
—-