“Hoắc Đặc Lý đạo sư? Bộ tộc Đế Luyện?” Sao tộc nhân lại ở Tây Diệp La học viện, thế nhưng còn vây công Hoắc Đặc Lý đạo sư? Nhìn lão nhân chật vật chống đỡ trong tình cảnh hung hiểm trong rừng cây, Huân nhi không khỏi nghi hoặc.
Theo bé biết, tộc nhân bộ tộc Đế Luyện luôn ẩn thế, tuy tộc trưởng đương nhiệm Đế Luyện Tà quy thuận hoàng thất Đông Lăng nhưng bọn họ cho tới giờ cũng không dễ dàng rời khỏi Đông Lăng quốc. Ngay lúc nghi hoặc, Huân nhi đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết của Hoắc Đặc Lý đạo sư truyền tới.
Mà đợi Huân nhi nhìn lại lần nữa, chỉ thấy tình thế hung hiểm của lão nhân lúc này đã trở thành thập phần nguy cấp.
Ma lực của lão nhân tựa hồ đã hoàn toàn cạn kiệt, sớm không thể tiếp tục chống đỡ công kích. Mà nhóm tộc nhân bộ tộc Đế Luyện rõ ràng muốn dồn Hoắc Đặc Lý lão sư vào chỗ chết, không có chiêu nào hạ thủ cùng chừa đường sống, tất cả đều công kích vào chỗ yếu hại trên người Hoắc Đặc Lý đạo sư.
Nhất là lúc này, lão nhân đã hoàn toàn bại lộ trước mặt bọn họ, tử vong chỉ còn là chuyện sớm muộn.
Tuy Hoắc Đặc Lý đạo sư tự nhận thực lực của mình tuy thua kém Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng là nhân vật lợi hại số một số hai trên Thương Lam đại lục làm người ta tôn kính, bất quá làm ma đạo sư chuyên nghiên cứu ma pháp vài chục năm, thực lực của Hoắc Đặc Lý đạo sư cũng không thể khinh thường.
Nhưng cho dù lão nhân lợi hại thế nào, hiện giờ bất quá cũng chỉ là một lão nhân lớn tuổi, lại còn là ma pháp sư thân thể yếu ớt, sao có thể làm đối thủ của chiến sĩ có thể lực cường hãn cùng sức chịu đựng bền bỉ. Một lúc sau, lão nhân đã không khỏi cảm thấy lực bất tòng tâm.
Chẳng lẽ hôm nay Hoắc Đặc Lý hắn sẽ chết ở chỗ này sao?
Nhìn thấy nhóm chiến sĩ hắc y nhân như hổ rình mồi vây xung quanh mình, Hoắc Đặc Lý đạo sư không khỏi mỉm cười chua xót. Không ngờ, tộc nhân của bộ tộc Đế Luyện thế nhưng lại thông qua khu rừng phía sau học viện mà tìm tới, làm lão nhân hoàn toàn trở tay không kịp.
Vốn đang nghĩ nhóm người đuổi giết mình đã từ bỏ, dù sao Tây Lam chứ không phải Đông Lăng, có thể mặc cho bọn hắn tùy ý tiến vào. Huống chi, hiện giờ tộc trưởng bộ tộc Đế Luyện đã trở thành quốc sư Đông Lăng, Lam đế bệ hạ sao có thể không chú ý tới hướng đi của bọn họ?
“Khụ khụ, các ngươi vì sao cứ cắn chặt ta không buông?”
Phun ra một ngụm máu, chòm râu tuyết trắng được bảo dưỡng bóng loáng bình thường đã nhiễm đỏ, nhưng lúc này lão nhân cũng hoàn toàn không còn thời gian để cảm khái.
Nhìn lá chắn phòng ngự mình thi triển ngày càng yếu, cảm giác ma lực trong cơ thể cũng ngày càng ít đi, mà công kích tràn ngập sát khí của đám chiến sĩ kia lại càng lúc càng sắc bén, lão nhân không khỏi thở dài một tiếng.
Xem ra hôm nay mình chạy trời không khỏi nắng a!
“Dám xông vào cấm địa của bộ tộc thì phải chết.”
Một âm thanh già nua lại hùng hậu vang lên, Hoắc Đặc Lý đạo sư không khỏi nhìn về phía người nói chuyện, phát hiện kia là một lão nhân niên kỷ cũng xấp xỉ mình nhưng thần tình lạnh lùng nghiêm nghị.
Mà lão nhân này, Hoắc Đặc Lý đạo sư kỳ thực đã sớm chú ý tới, đơn giản từ người người này Hoắc Đặc Lý cảm nhận được uy hϊế͙p͙ cùng tử vong đang tới gần. Nếu không phải lúc những chiến sĩ hắc y công kích, người này cũng chỉ đứng một bên lạnh lùng xem cuộc chiến thì chỉ sợ mình đã sớm trở về với vòng tay của thần rồi đi.
“Khụ khụ, các ngươi là tộc nhân của bộ tộc Đế Luyện, vậy nhất định các ngươi biết đứa nhỏ bên cạnh huyết trì tế đàn dưới địa cung kia là ai đi. Các ngươi sở dĩ muốn giết ta, khẳng định cũng vì đứa nhỏ đó. Đứa nhỏ cho dù không có linh hồn nhưng cũng dị thường cường đại!”
Nhìn những chiến sĩ cường hãn như dạ chi ảnh giả, ánh mắt lạnh như băng chung quanh, cuối cùng Hoắc Đặc Lý đạo sư dừng mắt ở đồ đằng thần bí trên cổ áo bọn họ.
Đó là một ấn ký từ xa xưa rất phức tạp, cho dù là một người đã du lịch rất nhiều nơi trên Thương Lam đại lục, trong đầu có rất nhiều tri thức bác học như Hoắc Đặc Lý đạo sư cũng không hiểu đồ đằng này rốt cuộc có ý tứ gì, ẩn chứa ngụ ý gì?
Bất quá so ra, lão nhân hiện giờ muốn biết nhất chính là đứa nhỏ mình từng gặp trong địa cung, yêu cầu xinh đep nhưng dường như linh hồn đang khóc than kia.
“Ngươi quả nhiên đã thấy Thần nhi trong địa cung, vậy ngươi càng phải chết.” Âm thanh lão nhân trần ngập âm hàn cùng sát ý, ánh mắt nhìn về phía Hoắc Đặc Lý đạo sư hệt như đang nhìn một thi thể đã chết.
Bất quá, cho dù âm thanh của lão nhân bộ tộc Đế Luyện này lạnh băng cỡ nào thì Hoắc Đặc Lý đạo sư vẫn nghe ra âm rung trong đó. Ngay lúc nhắc tới đứa nhỏ trong địa cung kia, yêu đồng yêu dị bị lão nhân kia gọi là Thần nhi.
“Quả nhiên là bởi vì đứa nhỏ kia a!”
Trên người đứa nhỏ đó nhất định cất giấu bí mật rất lớn, lại còn là một bí mật không thể cho bất kì ai biết. Bằng không, bộ tộc Đế Luyện cũng không vượt qua ngàn dặm truy lùng mình tới tận Tây Lam. Nghĩ ra nguyên nhân mọi việc, Hoắc Đặc Lý đạo sư không khỏi cười khổ cùng bất đắc dĩ.
Hối hận vì mình nhất thời hiếu kì mà xông vào bộ tộc Đế Luyện, rước lấy kết cục bị người ta đuổi giết mà mất mạng hôm nay sao?
Không, không phải. Hoắc Đặc Lý đạo sư không cảm thấy việc mình lén vào cấm địa của gia tộc thượng cổ, nhìn thấy đứa nhỏ yêu dị kia trong địa cung có gì đáng hối hận.
Chỉ là Hoắc Đặc Lý cảm thấy tiếc hận cùng cảm khái. Đứa nhỏ xunh đẹp kia còn nhỏ như vậy, còn chưa hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp đã sớm điêu linh.
Linh hồn lạc lối, tìm không thấy đường về nhà, vĩnh viễn trầm luân cùng phiêu đãng trong bóng đêm. Thân nhân của đứa nhỏ kia sao lại nhẫn tâm đối xử như vậy, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt trống rỗng tịch mịch kia, chẳng lẽ bọn họ không có chút áy náy cùng sám hối hay sao?
Hay là, đó chính là bí thuật thuần bí của bộ tộc Đế Luyện, sao lại nhẫn tâm tới mức làm người ta không đành lòng như vậy?
Mỗi lần Hoắc Đặc Lý đạo sư nhớ tới huyết trì tản ra khí tức hắc ám nồng đậm, tế đàn tựa hồ có linh hồn gào thét kia, lão nhân lại không khỏi chua xót!
Đứa nhỏ kia chính là tế phẩm sống sao? Độ tuổi kia hẳn nên nằm trong vòng tay phụ mẫu, lại phải…
Ai! Đứa nhỏ đáng thương a!
“Giết!” Ngay lúc Hoắc Đặc Lý đạo sư thở dài khi nhớ lại rung động cùng cảm khái khi nhìn thấy đứa nhỏ kia, lão nhân bộ tộc Đế Luyện bên kia cũng đã lạnh lùng ra mệnh lệnh. Hắn không thể tiếp tục trì hoãn, phải nhanh chóng chạy về bộ tộc, bằng không Thần nhi…
Nghĩ đến đứa nhỏ hiện giờ chỉ là con rối, không bao giờ còn có thể cười khóc như trước kia, lão nhân không khỏi chua sót.
Tộc trưởng a, ngươi vì cái gì phải làm vậy? Lão tộc trưởng sẽ không tha thứ cho ngươi! Hơn nữa, đứa nhỏ kia đã biến thành như vậy, ngươi vì cái gì còn muốn khống chế nó. Làm cho đứa nhỏ thuần khiết trong sáng kia trở thành công cụ giết chóc?
Tâm tư lão nhân, Hoắc Đặc Lý đạo sư không nghe thấy được, giờ phút này Hoắc Đặc Lý đạo sư đang phải đối mặt với nguy hiểm tính mạng khó có thể tưởng tượng.
Ngay lúc lão nhân bộ tộc Đế Luyên kia ra mệnh lệnh, lá chắn ma lực của Hoắc Đặc Lý đạo sư rốt cuộc sau khi chống đỡ vài cú công kích sắc bén của hắc y chiến sĩ, chính thức tuyên cáo bỏ mình, vỡ nát rồi biến mất trong không khí.
Mạng ta chấm dứt ở đây a!
Nhìn thấy đao kiếm bổ về phía mình lóe lên quang quang sắc bén, Hoắc Đặc Lý đạo sư không khỏi vô lực nhắm mắt, chờ đợi thân thể già nua của mình bị chém thành vài đoạn, cuối cùng thậm chí còn rơi vào kết cục chết không toàn thây. Hi vọng ngày mai, lúc thi thể mình bị người ta phát hiện cũng không cần quá dọa người.
Còn có đám nhãi con tính cách cổ quái kia, cũng không biết lúc bọn nó biết mình trở về với vòng tay của thần có vì mình mà rớt vài giọt nước mắt bi thương hay không?
Còn có thiếu niên xinh đẹp tuyệt luân, đóa hoa xinh đẹp nhất, chói mắt nhất của hoàng tộc Tây Lam, vừa nhìn thấy, hắn đã cảm giác hơi thở trên người yêu đồng trong địa cung kia rất tương tự tuyệt mỹ hoàng tử, hắn nên có biểu tình gì đây?
Rất không cam tâm a, cứ vậy mà chết đi. Chính là, ma lực trong cơ thể hiện tại đã tiêu hao gần như không còn, thể lực cử động một chút phỏng chừng cũng không có. Ngay cả muốn cầu cứu, kéo dài thời gian chờ người tới cứu viện cũng chỉ là vọng tưởng a!
Nhưng ngay lúc Hoắc Đặc Lý đạo sư vẻ mặt như tro tàn chờ đợi sinh mệnh mình kết thúc, bên tai đột nhiên truyền tới một tiếng nổ, sau đó có âm thanh vật gì đó liên tiếp bị đánh bay ra ngoài, còn có tiếng kêu đau đớn.
Hoắc Đặc Lý đạo sư không khỏi mờ bừng mắt, kết quả khϊế͙p͙ sợ nhìn thấy thiếu niên tinh tế đứng đưa lưng ở trước mặt mình.
Mái tóc đen mềm mại dài chấm đất lay động như có ý thức, dưới ánh trăng, vẻ mặt cao quý cùng xa cách không thể xâm phạm, thiếu niên hệt như một vị thần tuyệt mỹ từ chín tầng trời giáng xuống, mông lung mờ ảo làm người ta không khỏi si mê chăm chú.
“Điện hạ…”
Cửu hoàng tử điện hạ sao lại ở chỗ này?
Nhìn lão nhân bộ tộc Đế Luyện vì thiếu niên đột ngột xuất hiện mà dại ra cách đó không xa, còn có nhóm hắc y chiến sĩ không biết bị hoàng tử điện hạ dùng phương pháp nào đánh bay, Hoắc Đặc Lý đạo sư không khỏi nghi hoặc. Nhưng ngay sau đó, Hoắc Đặc Lý đạo sư không khỏi hoảng sợ trợn to mắt.
“Điện hạ, mau rời khỏi nơi này, nguy hiểm lắm!” Trong mắt lão nhân tràn ngập lo lắng, nhất là lúc nhìn thấy lão nhân bộ tộc Đế Luyện vẻ mặt vặn vẹo đi về phía thiếu niên, Hoắc Đặc Lý đạo sư không khỏi vội vàng hô to với tuyệt mỹ thiếu niên.
“Hoắc Đặc Lý đạo sư, ta không có việc gì.” Huân nhi xoay người, giống như trấn an đạo sư đang lo lắng nhìn mình, chậm rãi nói.
Sau đó ánh mắt thiếu niên không khỏi đặt trên người lão nhân bước chân lảo đảo về phía mình. Lão nhân này là…
“Ngươi là… ngươi là… ngươi là ai?…”
“Trưởng lão gia gia…” Huân nhi nhìn ánh mắt khó nén kích động lại nghi hoặc của lão nhân, trưởng lão bộ tộc Đế Luyện, thiếu niên kìm lòng không đậu kêu khẽ.
Huân nhi thật không ngờ, bé thế nhưng còn có thể gặp lại trưởng lão gia gia từ nhỏ đã rất yêu thương mình, thế nhưng lại là phương thức này, ngay ở Tây Diệp La học việ. Vẻ mặt thiếu niên không khỏi phức tạp, nhất là lúc nghe thấy trưởng lão gia gia hỏi mình là ai.
Đúng vậy, trưởng lão gia gia không nhận ra mình, bởi vì mình hiện tại là hoàng tử của phụ hoàng, đã không còn là ấu tử của tộc trưởng Đế Luyện. Đế Luyện Thận đã chết rồi, mà mình hiện tại chính là Tây Lam Linh Huân.
Từ lúc thấy trưởng lão gia gia, nghe thấy người nói chuyện, Huân nhi không khỏi có chút hoảng hốt.
Kí ức trước kia tựa hồ bị phong ấn, cảm giác cứ mơ mơ hồ hồ không có thực. Mà giờ phút này, chỉ có lão nhân trước mắt mới làm Huân nhi cảm giác được chính mình thực sự đã từng trải qua những chuyện đó.
Tình huống nguy cấp của Hoắc Đặc Lý đạo sư đánh thức thần trí thiếu niên, bởi vậy trong đầu cái gì cũng không nghĩ, trong nháy mắt xuất hiện giữa trận chiến. Nhưng giờ phút này, khi bé thực sự đứng ở đây, chú ý thấy trưởng lão gia gia tựa hồ đang run rẩy kịch liệt, tuyệt mỹ thiếu niên cũng có chút không biết nên nói gì.
“Ngươi gọi ta là trưởng lão gia gia? Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao trên trán lại có ngự ấn ba lăng đại biểu tộc trưởng của gia tộc ta?” Ẩn trưởng lão giờ phút này thật sự chấn kinh. Trong tộc, chỉ có một người duy nhất gọi hắn là trưởng lão gia gia, hơn nữa đó cũng là chuyện rất lâu trước kia, lâu đến mức mỗi lần Ẩn trưởng lão nhớ tới tiếng kêu ngọt ngào kia lại không khỏi đau xót.
Người kia, chính là ấu tử Thần nhi của tộc trưởng tiền nhiệm.
Chính là hiện tại, tuyệt mỹ thiếu niên đứng trước mắt vì sao cũng gọi mình như vậy? Hơn nữa, trên trán còn thoáng hiện lên ngự ấn tộc trưởng của bộ tộc Đế Luyện. Mình tuyệt đối không nhìn lầm.
Ngay vừa nãy, ngay khoảnh khắc thiếu niên xuất hiện cứu lão nhân lén xông vào cấm địa của bộ tộc, Ẩn trưởng lão rõ ràng nhìn thấy, ấn ký ba lăng đột nhiên xuất hiện trên trán thiếu niên, nhưng ngay sau đó đã biến mất. Kia tuyệt đối không phải giả.
Có lẽ các tộc nhân vì đột nhiên bị đánh bay mà không chú ý tới dị thường của thiếu niên, chính là Ẩn trưởng lão đứng bên ngoài thì lại bị một màn ngắn ngủi kia làm hắn khó có thể bình tĩnh được.
Tuyệt mĩ thiếu niên trước mắt này là ai? Rốt cuộc là ai? Vì sao lại có ngự ấn đại biểu cho tộc trưởng? Đế Luyện Tà tộc trưởng, ngươi hẳn nên cho ta một lời giải thích?
“Trưởng lão gia gia, ta…”
“Huân nhi!”
“Phụ hoàng!” Quay đầu nhìn nam tử tuấn mỹ trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh mình, gương mặt xinh đẹp của Huân nhi tràn đầy mê mang cùng mất mác không nó nên lời. Bé không biến nên trả lời câu hỏi của trưởng lão gia gia thế nào.
Nói mình kì thực chính là Đế Luyện Thần sao?
Chính là Đế Luyện Thần đã chết rồi, cho dù nghe Nhã di nói, trong bộ tộc Đế Luyện vẫn còn bảo trì cơ thể tiền thế của bé, nhưng ai sẽ tin tưởng chứ? Trưởng lão gia gia tin lời bé nói sao? Hơn nữa, Huân nhi cũng không muốn làm trưởng lão gia gia khó xử. Nếu trưởng lão gia gia biết chuyện của mình, nhất định sẽ trở về tộc chất vấn Đế Luyện Tà đi?
“Huân nhi, ngươi a, đừng làm phụ hoàng lo lắng.”
Nhẹ nhàng nhéo cái mũi thanh tú của Huân nhi, bộ dáng Tây Lam Thương Khung vô cùng sủng nịch. Vừa nãy Huân nhi đột nhiên xuất hiện trước mắt Hoắc Đặc Lý đạo sư trong phút nguy cấp, thực làm Tây Lam Thương Khung không khỏi có chút lo lắng. Tuy nam nhân biết, với thực lực của Huân nhi hiện tại, trên Thương Lam đại lục này quả thực không có mấy người có thể thương tổn một sợi lông của bé.
“Thực xin lỗi, phụ hoàng, Huân nhi…”
“Ngươi là Lam đế? !” Ánh mắt Hoắc Đặc Lý đạo sư không khỏi trừng to, vẻ mặt cũng vặn vẹo không nói nên lời.
Nam nhân nghe nói là thân tộc bên nương gia của Dao Cơ phu nhân, thê tử Quân vụ đại thần, nam tử Cơ Thần Thệ có thực lực sâu không lường được, ngay cả chính mình cũng không thể phát hiện được chút gì thế nhưng lại chính là Lam đế bệ hạ anh minh vĩ đại nhất Tây Lam hoàng triều? !
“Lam đế?” Hiển nhiên, Ẩn trưởng lão cũng bị thân phận của nam nhân đột nhiên xuất hiện bên người tuyệt mỹ thiếu niên làm kinh sợ. Dù sao, uy danh của Lam đế trên Thương Lam đại lục có thể nói là không ai không biết.
Cho dù bọn họ là gia tộc thượng cổ luôn ẩn thế, nhưng nhiều năm phụ thuộc vào hoàng thất Đông Lăng, đối với Tây Lam thực lực cường đại, thạm chí là người thống trị đã chiếm được thần khí viễn cỗ vẫn luôn bị phong ấn của bộ tộc bọn họ, Ẩn trưởng lão vẫn cảm thấy có chút uy hϊế͙p͙ từ sâu trong đáy lòng.
Nhất là hiện giờ bọn họ đang trong tình huống không được cho phép mà đột nhiên xuất hiện trên lãnh thổ Tây Lam quốc, mà nam nhân đứng trước mặt lại chính là Tây Lam hoàng đế bệ hạ.
“Đi.” Giận tái mặt, Ẩn trưởng lão dẫn đầu tộc nhân nhanh chóng rút lui. Tuy hắn rất muốn hỏi rõ ràng thân phận của tuyệt mỹ thiếu niên kia, trong lòng hắn có rất nhiều nghi hoặc, nhưng hiện giờ không phải thời điểm.
Nam nhân kia, cho dù đứng trước mặt thôi cũng đủ làm mình run rẩy, e ngại từ thâm tâm, Tây Lam đế vương thật sự là một nam nhân đáng sợ. Nếu hiện giờ bọn họ lưu lại không đí thì có thể vĩnh viễn cũng không đi được nữa.
Trong ánh mắt nam nhân kia, Ẩn trưởng lão theo bản năng cảm giác được nguy hiểm. Nhưng mà, thiếu niên tuyệt mỹ tới chói mắt kia…
Cuối cùng, liếc mắt nhìn tuyệt mỹ thiếu niên một cái, trong mắt Ẩn trưởng lão có phức tạp cùng do dự.
Thần nhi, ngươi là Thần nhi sao? Nếu ngươi thật là đứa nhỏ kia, trưởng lão gia gia tuyệt đối sẽ trở lại đón ngươi.
“Trưởng lão gia gia…” Nhìn thấy bóng dáng lão nhân cùng tộc nhân biến mất trong rừng cây um tùm, Huân nhi không khỏi thì thào kêu.
“Huân nhi a, các ngươi về sau còn có thể gặp lại.” Ôm sát vòng eo mảnh khảnh của thiếu niê, Tây Lam Thương Khung an ủi đứa nhỏ xinh đẹp tuyệt luân trong lòng. Đúng vậy, còn có thể gặp mặt. Nhìn phương hướng lão nhân cùng nhóm hắc y chiến sĩ biến mất, vẻ mặt Tây Lam Thương Khung sâu sa khó lường.
“Hiện tại, chúng ta nên nói xem, này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi? Hoắc Đặc Lý đạo sư?” Xoay người nhìn lão nhân thực chật vật trên mặt đất, khóe miệng Tây Lam Thương Khung cong lên mỉm cười làm lão nhân kinh hồn táng đảm.
Đúng vậy, nói ra thì vì sao tộc nhân của bộ tộc Đế Luyện lại đột nhiên xuất hiện trong Tây Diệp La học viện, hơn nữa còn vì đuổi giết Hoắc Đặc Lý đạo sư mà tới.
“Ách? Cái kia Lam đế bệ hạ a, lão nhân ta hiện tại cả người đều bị thương, cũng không thể…”
“Huân nhi, chúng ta trở về thôi.”
“A, đừng đi a, Lam đế bệ hạ, Cửu điện hạ, các ngươi ít nhất cũng phải tìm người tới khiêng ta về chứ a! Đừng đi a! ! !” Tiếng gào của lão nhân vang vọng cả khu rừng, làm những người vô tình đi ngang nghe thấy liền rợn cả da gà.
Vì thế, sau này khu rừng rậm phía sau Tây Diệp La học viện lại xuất hiện thêm một tin đồn khủng bố—— oán linh thất truyền!