Trở về Ly tạ, Huân nhi không khỏi trước đại môn Ly tạ có một bóng dáng tựa hồ đang dè dặt nhìn về phía bọn họ.
Mà lúc nhìn thấy bóng dáng Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung xuất hiện cách đó không xa, bóng dáng nọ vô cùng cao hứng chạy tới. Đợi tới khi đến gần, Huân nhi mới phát hiện, người này bé cùng phụ hoàng đều nhận thức, chính là thiếu niên Lạc Nhật tối đó phụ hoàng mang bé ra ngoài dạo chợ đêm gặp được.
Mà hôm sau, lúc tới Tây Diệp La học viện cũng gặp được thiếu niên này ngoài đại lâu viện trưởng, thiếu niên cũng rất cao hứng chờ bé cùng phụ hoàng đi ra.
“Có việc sao? Lạc Nhật đồng học!” Tây Lam Thương Khung cúi người nhìn thiếu niên non nớt chạy tới trước mắt bọn họ, dùng âm điệu không nghe ra giọng điệu mở miệng nói. Xem bộ dáng thiếu niên, tựa hồ đã chờ ở đây một đoạn thời gian. Nhưng nếu muốn tìm bọn họ, vì sao thiếu niên lại không vào bên trong?
“Cái kia, ta không dám vào ‘Tây Diệp Cấm Hồn cư’, nghe nói những người ở bên trong đều thực hung dữ, nếu ai dám tiến vào đều bị đánh cho chết khϊế͙p͙ rồi ném ra. Với trình độ tay ngang của ta, có thể tiến vào học viện cũng là kì tích rồi, huống chi là tiến vào cấm địa nổi tiếng của Tây Diệp La a. Nếu bị học trưởng bên trong hiểu lầm, nghĩ ta tới khiêu chiến bọn họ thì đúng là thảm.” Chú ý tới biểu tình nghi hoặc trên mặt Tây Lam Thương Khung, thiếu niên không khỏi bật cười, sau đó mở miệng giải thích nói.
“Cấm địa nổi tiếng của Tây Diệp La?” Huân nhi nhìn Ly tạ độc lập một phương, vô cùng thanh u hiếm có ai tới quấy rầy, không khỏi có chút khó hiểu. Sao một nơi xinh đẹp như thế này lại có thể là cấm địa chứ? Hơn nữa bé cùng phụ hoàng ở nơi này cũng không gặp thứ đáng sợ gì a. Huống chi, bên trong không phải đã có rất nhiều người sao?
“Đúng vậy, ta nghe nói các ngươi ở nơi này, vì thế rất lo lắng chạy tới xem a.” Cao thấp đánh giá tuyệt mỹ thiếu niên cùng nam nhân tuấn mỹ ở bên cạnh, phát hiện hết thảy vẫn bình thường, thiếu niên rõ ràng thở phào một hơi.
Bất quá đối với người nổi danh là ‘Minh Nguyệt của Tây Diệp La’, nghe nói còn là hoàng tử điện hạ, Lạc Nhật quả thực có chút khϊế͙p͙ sợ đối với thân phận của đối phương. Hắn không ngờ, thiếu niên mình ngẫu nhiên gặp gỡ ở tửu lâu thế nhưng lại có thân phận cao quý như vậy. Đây còn là người bằng hữu đầu tiên của mình ở Tây Diệp La học viện a.
Thiếu niên xinh đẹp động lòng người như vậy, mới tiến vào Tây Diệp La học viện đã làm toàn bộ đệ tử chú ý.
Vì thế, vài ngày sau, thân phận của ‘Minh Nguyệt Tây Diệp La’ thế nhưng lại là Cửu hoàng tử điện hạ được Lam đế sủng ái nhất, tin tức này chấn kinh mọi người nhưng đồng thời cũng không cảm thấy quá bất ngờ. Dù sao mỹ mạo của Cửu hoàng tử đã sớm là đủ đề bàn tán trước bàn trà sau bàn ăn của mọi người trong Tây Lam quốc.
Bất quá xem biểu tình của thiếu niên đối diện, đối với việc vị Cửu điện hạ này dường như không biết cấm địa của Tây Diệp La học viện, thế mà còn ở bên trong, Lạc Nhật cảm thấy chính mình cần giải thích rõ ràng, miễn cho sau này xảy ra chuyện.
“Các ngươi không biết cấm địa của Tây Diệp La học viện sao? Nghe nói cấm địa được chia làm hai nơi. Một chính là Tây Diệp Cấm Hồn Cư mà các ngươi đang ở, mặc bạch y tiến vào tuyệt đối sẽ đổi thành hồng y đi ra, còn một chỗ nữa thì chính là đại lâu làm việc của viện trưởng.” Lạc Nhật đem những lời đồn nghe được mấy ngày nay, một chữ cũng không bỏ sót nói ra.
“Đại lâu làm việc của viện trưởng? Vì cái gì?” Huân nhi không hiểu trong phòng làm việc của Phí La Nhĩ gia gia cùng Cáp Lý Tư gia gia có gì đáng giá làm nhóm đệ tử liệt nó vào ‘cấm địa’.
Chẳng lẽ chỉ cần ai vào đó, hai vị lão gia gia sẽ lấy hết gia sản trên người bọn họ sung vào hầu bao của mình? Vì thế nếu ai bị hai vị lão gia gia gọi vào phòng làm việc liền có nghĩa là bọn họ gặp xúi quẩy? Cáp Lý Tư gia gia cùng Phí La Nhĩ gia gia thực thiếu tiền sao? Xem bộ dáng, bọn họ không giống người nghèo a.
“Nghe nói phòng làm việc của viện trưởng có thứ rất đáng sợ. Chỉ cần bị gọi vào, tuyệt đối là hoa phục đi vào, te tua tiến ra a. Nghe những người từng tiến vào đó nói, bọn họ còn chưa kịp ý thức đã xảy ra chuyện gì thì trên người đã bị cào rách bươm. Vì thế, rất nhiều người không nguyện ý tới tìm viện trưởng. Cho dù lúc bất đắc dĩ bị viện trưởng gọi vào, bọn họ đều trang bị võ trang hạng nặng, ăn mặc như chiến sĩ sắp xông trận, một thân áo giáp rắn chắc, chỉ kém không cầm cái khiên trong tay.”
Tuy có chút nghi ngờ chuyện này hơi khoa trương, dù sao Lạc Nhật từng nhìn thấy tuyệt mỹ thiếu niên cùng nam nhân tuấn mỹ này lông tóc không chút tổn hao bước ra từ đại lâu làm việc của viện trưởng.
Nguyệt Bán? Huân nhi kinh ngạc. Xem ra tiểu miêu ly biến dị này không chỉ phá hư phòng làm việc của Cáp Lý Tư gia gia cùng Phí La Nhĩ gia gia mà thôi, đối với những người từng tiến vào phòng làm việc, nó cũng đãi ngộ không chút khác biệt, rất tận tình chiếu cố a. Khó trách Cáp Lý Tư gia gia cùng Phí La Nhĩ gia gia lại tức giận tới giậm chân như vậy. Cuối cùng dứt khoát thi triển kết giới nhốt Nguyệt Bán bên trong.
Bất quá, thiếu niên chỉ mới gặp mặt hai lần này thế nhưng lại quan tâm tới bé, rõ ràng bản thân rất sợ hãi không dám tới Cấm Hồn Cư, hiện giờ lại ở đây chờ bọn họ lâu như vậy, là bởi vì xem bé là bằng hữu sao? Ánh mắt Huân nhi nhìn về phía thiếu niên không khỏi có chút biến đổi, không còn tràn ngập xa lạ cùng xa cách nữa.
“Vào trong ngồi đi.” Nhìn Ly tạ ở ngay trước mắt, Huân nhi không khỏi mở miệng mời. Bất quá hiển nhiên, thiếu niên vẫn có chút khϊế͙p͙ đảm với lời đồn kia. Tuy hắn rất vui sướng khi tuyệt mỹ thiếu niên này thế nhưng lại mời chính mình, như vậy hẳn là đã xem hắn là bằng hữu a.
Bất quá cúi đầu nhìn một thân bạch y mình mặc hôm nay, Lạc Nhật vẫn có chút run sợ trong lòng. Này có phải biểu thị trước điều gì đó không a?
“Không được, ta chỉ tới xem các ngươi thôi, phải lập tức trở về. Sắp tới giờ cơm của học viện, nếu chậm thì không còn món ‘thịt viên sốt tương đỏ’ mà ta thích nhất nữa.” Lạc Nhật có chút áy náy, dù sao hoàng tử điện hạ cao ngạo này đã mời, thế mà hắn lại cự tuyệt, có khi nào làm đối phương tức giận không a?
“Vậy lần sau đi. Ngươi nhất định phải tới tìm ta a!” Có nhiều người tới làm vật thí nghiệm cho mình cũng không phải ý tồi. Huân nhi biết Lạc Nhật sợ hãi cái gì, bé cũng không ép buộc. Này không phải rất thú vị sao? Lần gặp mặt sau, bé thực chờ mong a. Bất quá Huân nhi nghĩ cỡ nào cũng không ngờ, lần gặp mặt sau của bọn họ lại chấn động như vậy.
Nhìn thấy bóng dáng Lạc Nhật biến mất ở lối rẻ, Huân nhi thu hồi tầm mắt, cười thực ngọt ngào kéo tay phụ hoàng trở về Tê Hoàng uyển. Nhưng ai cũng không ngờ, lúc bóng dáng của Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung tiến vào Cấm Hồn Cư, ngoài đại môn Ly tạ có một người đi tới. Là một nam nhân dáng người cao lớn uy mãnh.
Phong Vô Kỳ nhìn theo phương hướng thiếu niên biến mất, trong lòng không biết vì sao lại dị thường rung động, tựa hồ nơi đó có thứ mình thực quý trọng. Mà cánh tay hắn dường như cũng đang phát ra ánh sáng mỏng manh.
Phong Vô Kỳ kéo y bào, nhìn ấn ký đột nhiên hiện lên trên cánh tay, không khỏi giật mình. Đó là một ấn ký có hình một thanh kiếm bảng to tràn ngập khí thế áp bức, lúc ẩn lúc hiện trên cơ thể rắn chắc của Phong Vô Kỳ, rất có cảm giác nó muốn nhảy ra ngoài.
“Kiền Tương, ngươi làm sao vậy?” Phong Vô Kỳ nhìn Kiền Tương kiếm trên cánh tay, không khỏi nhíu mày. Là hơi thở gì dẫn dụ Kiền Tương? Phải biết bình thường trên cánh tay hắn không có bất cứ ấn ký gì, chỉ có lúc mình sử dụng mới xuất hiện. Chính là hiện giờ vì sao nó lại có vẻ kích động như vậy?
Nơi đó lúc nãy có gì tồn tại sao? Phong Vô Kỳ nhìn thật lâu về hướng đó, trừ bỏ một lối rẽ cản tầm mắt thì nơi đó chỉ có một mảnh cây cối xanh um mà thôi.
“Đại ca, ngươi nhìn gì đó?” Phong Diệp theo tầm mắt đại ca nhìn qua, một mãnh yên tĩnh, cái gì cũng không có. Sao đại ca lại nhìn tới xuất thần như vậy?
“Không có gì!” Phong Vô Kỳ nhìn thiếu niên đáng yêu từ phía sau chạy tới, cười nhạt, không nói thêm gì nữa.
“Vậy chúng ta mau trở về thôi, đứng ở cửa làm gì a!”
“Ân, hảo.”