“Các ngươi thế nhưng cho ta ăn xuân dược? Các ngươi… các ngươi…” Thanh niên quả thực tức tới phát điên rồi. Từ lúc gặp thiếu niên bộ dáng rất đáng tin nhưng bản chất lại là tiểu ác ma này, Hồn Quy cảm thấy bản thân quả thực đã đắc tội ôn thần, đi đâu cũng xúi quẩy.
Vốn lúc trở về, nghe nói Cấm Hồn Cư đột nhiên có vài người mới tới ở, Hồn Quy rất bất mãn quăng túi đồ, chuẩn bị tới gặp gỡ đám người kia một phen, xem bọn họ có đủ tư cách ở lại hay không, người đầu tiên bị hắn tìm tới chính là Phong Diệp vừa mới trở về từ học viện.
Lúc ấy, Phong Vô Kỳ cũng không ở bên cạnh, vì thế thiếu niên bị thanh niên đột nhiên nhảy ra đòi khiêu chiến thì có chút mơ mơ hồ hồ nhìn đối phương. Thẳng đến khi thanh niên rút ra một thanh kiếm có vẻ rất sắc bén chỉ vào mình, bộ dáng như hận không thể một nhát chém mình thành hai nửa, Phong Diệp lập tức bạo phát.
Hồn Quy vốn chỉ định bất ngờ dọa Phong Diệp một phen để Phong Diệp rời đi mà thôi, không ngờ nguyên bố băng ùn ùn ập tới làm hắn không kịp phản ứng đã bị biến thành một bức tượng điêu khắc nghệ thuật bằng băng.
Thật vất vả vận dụng sức mạnh trong cơ thể bảo vệ tâm mạch, sau đó chậm rãi chờ đợi băng trên người hòa tan, kết quả lúc Hồn Quy tỉnh lại thì phát hiện thiếu niên thừa dịp mình chưa chuẩn bị dám đồ sát mình đã biến mất dạng, thiếu niên bất đắc dĩ nhìn quần áo ướt đẫm trên người, cuối cùng chỉ đành căn giận trở về viện.
Buổi tối, Hồn Quy tiêu diệt hết mấy cái giò heo, tâm tình rốt cuộc cũng khôi phục một chút, tạm thời quên đi thiếu niên làm mình ăn khổ một phen kia, vì thế thiếu niên mới trở về sau kì nghỉ của học viện cảm thấy không có việc gì làm, thực nhàm chán.
Mà Tây Lam Thương Khung cùng thiếu niên tuyệt mỹ bên cạnh sau khi vào Tây Diệp La học viện liền cư ngụ ở Tây Diệp Cấm Hồn Cư tự nhiên nằm trong tầm ngắm của Hồn Quy, vì thế thanh niên mang theo thanh danh kiếm cũng có thể xem là lợi hại kia lẳng lặng lẻn vào Tê Hoàng uyển.
Sở dĩ Hồn Quy không quang minh chính đại từ cửa chính tiến vào khiêu chiến, mà chọn lựa lặng lẽ lẻn vào, này kì thực có quan hệ rất lớn với chức nghiệp của Hồn Quy, hắn là thích khách, lại còn là một thích khách rất có danh tiếng cùng thực lực trong Tây Diệp La học viện.
Hồn Quy lặng lẽ đừng ngoài cửa sổ Tê Hoàng uyển quan sát tình hình bên trong, thanh niên không khỏi khẩn trương đến mức đồ đầy mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay, bởi vì nam nhân thoạt nhìn rất tùy ý bên trong thế nhưng lai gây ra cảm giác khϊế͙p͙ sợ, làm thanh niên thậm chí không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng Hồn Quy cũng là một người cao ngạo tự cho thực lực bản thân không tầm thường, hơn nữa thân là thích khách làm người ta khó lòng phòng bị, vì thế lúc nhìn thấy đối phương đang uy tuyệt mỹ thiếu niên trong lòng đột nhiên khựng lại, Hồn Quy tìm được sơ hở trong nháy mắt kia, lập tức tấn công, mục tiêu chính là tuyệt mỹ thiếu niên trong lòng nam nhân.
Trong mắt thanh niên, thiếu niên này chiếm cứ toàn bộ lực chú ý của nam nhân, tất nhiên cũng là nhược điểm tồn tại rõ ràng nhất của nam nhân kín kẽ không có chút kẽ hở kia, nếu mình đặt công kích lên người thiếu niên, có lẽ nam nhân sẽ hoảng hốt ứng phó.
Nhưng Hồn Quy thật không ngờ, công kích của mình thế nhưng trong mắt nam nhân lại yếu ớt vô cùng. Ngay cả chưa được đụng tới thiếu niên đã bị nam nhân xuất một chiêu đánh bay ra ngoài, càng làm Hồn Quy giật mình không nhỏ chính là bảo kiếm bảo bối mà mình rất yêu thích còn chưa tới một hiệp đã sớm bỏ mình như một cọng cỏ rác trong tay nam nhân lần đầu tiên gặp mặt.
Hồn Quy đau a, thanh kiếm đó hắn phải phí biết bao nhiêu công sức mới tìm ra một thanh phù hợp với mình, vốn nghĩ nó sẽ không thể nào bị phá nát, nào ngờ lại vô dụng như vậy. Hiện giờ tâm tình của hắ vô cùng uể oải.
Nam nhân này thật sự là cao thủ, nhưng lại còn là cao thủ vô cùng lợi hại, sâu không lường được, có lẽ Hồn Quy cùng Phong Vô Kỳ đều không phải đối thủ, hơn nữa có thể gặp được cường giả hiếm có như vậy, Hồn Quy cảm thấy máu huyết trong cơ thể mình tựa hồ đang cuộn cuộn sôi trào.
Vì thế, cho dù tiềm thức mách bảo bản thân không phải đối thủ của nam nhâ này, nhưng Hồn Quy vẫn như cũ muốn nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh đánh một trận, tuy rằng cuối cùng thế nhưng chỉ thua ngay chiêu đầu tiên làm thanh niên không tiếp thu nổi, bất quá Hồn Quy thật sự thua tâm phục khẩu phục. Đối với cường giả, Hồn Quy luôn rất sùng bái.
Bất quá đối với chuyện ở trong này thế nhưng gặp lại thiếu niên ban chiều, lại còn bị cưỡng ép ăn xuân dược ‘Nhiễu Chỉ Nhu’, Hồn Quy quả thực tức tới sùi bọt mép. Hắn hiện tại đã bị nội thương rất nghiêm trọng được không a! Hai thiếu niên thoạt nhìn rất thuần khiết thiện lương dễ khi dễ trước mắt tuyệt đối là ác ma, bọn họ tuyệt đối cố ý!
“Các ngươi… hai tiểu quỷ đáng giận các ngươi, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua! Ai u, tiểu quỷ, đừng có nhấn xương sườn ra, ngươi không biết nó đã bị gãy sao? Đừng… đau quá!”
Thanh niên nhe răng trợn mắt hung ác trừng bàn tay xấu xa của Phong Diệp đặt trước ngực mình, hận tới nghiến răng nghiến lợi quát. Tuy cuối cùng bởi vì khó thở mà ảnh hưởng tới miệng vết thương, thanh niên không khỏi thống khổ nhíu mày.
“A, thực xin lỗi a, ta không biết hóa ra xương cốt của ngươi gãy nát a, phải làm sao bây giờ? Lỡ ngươi đột nhiên chết ở đây, tuy nói giết thích khách đánh lén là phòng vệ chính đáng, nhưng vẫn mang tới phiền phức cho Huân nhi biểu đệ a, tỷ như nhìn phải bộ dáng lúc chết thật xấu xí của ngươi, Huân nhi biểu đệ sẽ mơ thấy ác mộng thì sao?
Phong Diệp dùng sức chà a chà, lại chuyên chọn những vị trí xương sườn bị thương có vẻ khá nghiêm trọng mà chà xát. Xem ngươi còn vô duyên vô cớ chắn đường muốn giết ta nữa không! Chiều nay nếu không phải ta tiên hạ thủ vi cường, chỉ sợ đã chết ngắc rùi, nhị ca đã nói, tổ huấn của Phong gia chúng ta là tuyệt đối không thể chịu thiệt, nếu người ta dám lấn ngươi một thước, ngươi phải trả lại một trượng.”
“Đúng rồi, Huân nhi biểu đệ, ngươi nói xem vì sao cái ‘Nhiễu Chỉ Nhu’ kia vẫn chưa phát tác a, qua rất lâu rồi a, Diệp nhi hảo muốn xem xem người ăn trúng xuân dược có phản ứng thế nào.” Thiếu niên xoay người nhìn tuyệt mỹ thiếu niên cũng đang rất chờ mong hỏi.
“Không biết! Nghe nói dược do ‘Hắc Dạ Đích Kích Tình’ làm lúc linh lúc không linh, còn đang trong giai đoạn thí nghiệm. Cầu nguyện đi! Hi vọng ngươi không xui xẻo đến vậy!” Huân nhi tiến tới trước mặt thanh niên, dùng ánh mắt cao ngạo từ trên cao nhìn xuống Hồn Quy xui xẻo không ngừng hộc máu.
“Ngươi…” Hồn Quy nhìn dung mạo khuynh quốc khuynh thành, cùng ánh mắt vô cùng chờ mong đang chăm chú quan sát xem mình có phản ứng gì sau khi ăn dược của thiếu niên đã làm Hồn Quy từ này về sau đối với những người mỹ mạo có ý tứ phòng bị rất nghiêm trọng.
“Ân, ngô…” Thanh niên đôt nhiêu kêu lên một tiếng đau đớn, cảm giác cơ thể mình tựa hồ đang dần dần nóng lên, máu bắt đầu sôi trào. Bất quá cũng may là không còn hộc máu, hơn nữa cơ thể vì nội thương nghiêm trọng mà kinh mạch bị tắc nghẽn có xu thế khai thông, sao lại thế này? Chẳng lẽ xuân dược ‘Nhiễu Chỉ Nhu’ mà mình ăn lại là thánh phẩm chữa thương sao?
“Huân nhi biểu đệ, người kia có phải đưa dược giả cho ngươi không a, sao lại không có phản ứng gì?” Phong Diệp chống cằm, gắt gao nhìn chằm chằm Hồn Quy. Mà Huân nhi nghe thấy những lời này thì không khỏi nhíu mày.
“Hôm nay Tê Hoàng uyển tựa hồ rất náo nhiệt a!” Vốn vẫn chăm chú nhìn bảo bối của mình, Tây Lam Thương Khung đang mỉm cười nhìn Huân nhi ngoạn, lúc này không khỏi có chút đăm chiêu nhìn về phía ngoài phòng, trên mặt cũng tràn đầy biểu tình bí hiểm.
“Khụ khụ, cái kia ta chỉ là tiện đường đi ngang qua, đi ngang qua thôi a, vì thế thuận tiện tiến vào xem trò hay một chút.” Theo lới Tây Lam Thương Khung, từ ngoài phòng có ba nam nhân tuấn mỹ tiêu sái khí thế bất phàm tiến vào.
Cả ba người thoại nhìn đều là những nam nhân không tồi. Bên trái ngoài cùng là người quen, trưởng tôn Phong Vô Kỳ của Phong phủ. Chính giữa là một nam nhân khắp người tản mát hơi thở tà mị, biểu tình lại tà khí, đôi mắt u ám lóng lánh tinh quang quỷ quái. Tóm lại, là một người rất nguy hiểm.
Mà nhìn nam nhân ở ngoài cùng bên phải, Tây Lam Thương Khung không khỏi hơi nhíu mày, chính mình có phải đã từng gặp người này ở đâu rồi không? Vì sao lại có cảm giác mơ hồ?
Kia đồng dạng là một nam tử thoạt nhìn có thực lực rất mạnh, dung mạo tuấn mỹ vóc dáng thon gầy. Mặc dù ở trên người người này, Tây Lam Thương Khung vô tình cảm giác được một vỗ bi thương nồng đậm cùng oán hận điên cuồng, bất quá thực hiển nhiên, lý trí của nam nhân thoạt nhìn thực mảnh khảnh này cũng rất kinh người.
“Ha hả, ngươi chính là Cơ Thần Thệ đi, ngươi…” Ngay lúc Tây Lam Thương Khung đánh giá nam nhân thoạt nhìn tràn ngập nguy hiểm, hiểu được theo lời người này nói khi nãy thì tựa hồ đã biết thân phận y, ngoài mặt vẫn bất biến, lại thấy thiếu niên đang ngồi chồm hổm tra tấn người bị thương bên kia kích động nhảy dựng lên, bổ nhào về phía nam tử tà mị kia.
“Nhị ca, ngươi trở về rồi a!”
“Diệp nhi, nhị ca đã trở lại, có nhớ nhị ca không?” Nam tử, cũng chính là Phong Chích Viêm đón lấy thiếu niên bổ nhào tới, mỉm cười hỏi. Này chính là đệ đệ hắn yêu thương nhất a, vẫn đáng yêu như vậy.
Bất quá, nếu người nào đó cũng đáng yêu như Diệp nhi thì tốt biết bao a! Phong Chích Viêm nghĩ vậy, không khỏi liếc mắt nhìn nam tử thon gầy bên cạnh, kết quả vô cùng phẫn nộ phát hiện, ánh mắt nam tử hắn yêu mến thế nhưng lại gắt gao nhìn chằm chằm tuyệt mỹ thiếu niên trong phòng, lại còn bộ ra bộ dáng thâm tình si ngốc.
“Thần nhi, là ngươi sao?” Nhìn dung ngan tuyệt mỹ yêu dị gần ngay trước mắt, Hắc Nguyệt không khỏi rung động thật sâu. Đứa nhỏ khắc ghi trong kí ức kia cũng có gương mặt xinh đẹp mỹ lệ thế này. Lúc nhảy xuống từ vách núi đen phía hậu sơn bộ tộc, đứa nhỏ với nụ cười thoải mái vì được giải thoát cùng thiếu niên trước mắt chồng chéo lên nhau. Tuy tâm linh Hắc Nguyệt biết rõ Thần nhi đã mất, rất nhiều năm trước linh hồn của đứa nhỏ mỹ lệ kia đã tiêu thất trong thiên địa, không có khả năng xuất hiện, chính là vì cái gì giờ phút này nhìn thấy thiếu niên tuyệt mỹ này bản thân lại kìm lòng không đậu mà nghĩ tới Thần nhi?
Vô thức tiến tới một bước, muốn qua đó xem kĩ thiếu niên xinh đẹp tuyệt luân kia, nhưng đột nhiên, một bóng dáng cao lớn xuất hiện bên cạnh, vô cùng thân thiết ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của thiếu niên.
Là y! Là nam nhân có cảm giác nguy hiểm, cả người tràn ngập khí thế áp bách!