Tây Lam Yêu Ca

Quyển 2 - Chương 27: Đạo Sư Đáng Sợ

Chờ Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi tìm được giáo học lâu của mình, sau khi tiến vào phòng học, chỉ thấy phòng học đang ồn áo náo động lập tức im lặng như tờ, chỉ còn sót lại tiếng hít thở nặng nề của mọi người.


Tây Lam Thương Khung lạnh lùng quét nhìn đám người đang ngây ngốc sững sờ kia, thẳng đến khi tất cả cảm thấy độ ấm xung quanh tựa hồ không ngừng giảm mạnh, hơn nữa trong lòng lại cảm thấy run rẩy, đến lúc tỉnh táo lại thì chỉ thấy nam nhân chỉ có thể dùng hai từ tuấn mỹ để hình dung đã ôm thiếu niên tuyệt mỹ yêu dị đi tới gần cửa sổ, nơi có tầm nhìn trống trải, có thể nhìn thấy khu rừng rậm rạp ở phía sau học viện ngồi xuống.


Bất đồng với những tân sinh mới tiến vào học viện. Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi được đưa tới lớp học không tầm thường này. Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng đã hao hết tâm tư, cào rụng một bó tóc mới nghĩ ra việc an bài Lam đế bệ hạ cùng Cửu điện hạ tiến vào lớp đặc biệt của Tây Diệp La học viện.


Nghe nói hai vị lão viện trưởng tùy theo tài năng mà sắp xếp ở các lớn khác nhau, khoa nghiên cứu khoa học của Tây Diệp La học viện có thể nói là khoa có danh khí vang dội nhất. Không chỉ phòng học sáng sủa rộng rãi thư thái, đệ tử tiến vào nơi này cũng có rất nhiều đặc quyền, không cần giống những đệ tử khác phải tuân thủ quy định của Tây Diệp La học viện.


Đương nhiên, muốn tiến vào nơi này, điều kiện tiên quyết chính là ngươi phải có thiên phú cực cao, có thực lực cực mạnh, không cần ôm khư khư tư tưởng cũ như những lớp bình thường. Đương nhiên, với điều kiện của Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi thì rất thích hợp với nơi này.


Nói vậy nhưng hai vị lão viện trưởng cũng phải cân não không ít. Dù sao nếu để Lam đế bệ hạ đến chung phòng với đám tiểu quỷ, nghe những chương trình học trụ cột của những niên cấp thấp thì có thể tưởng tượng bệ hạ sẽ có biểu tình gì.


Huân nhi nhu thuận ngồi bên cạnh phụ hoàng, đôi thủy mâu long lanh vô thức liếc nhìn đám người trong phòng học xa hoa này, sau đó phát hiện một hiện trượng kì lạ.


Chính là niên cấp của mọi người trong phòng học này không đồng đều, lớn nhất là một nam nhân để râu quai nón, từ xa xa nhìn tới rất giống một đại thúc trung niên, tuy nhiên nếu nhìn kĩ thì phát hiện người nọ cũng không quá lớn.


Mà nhỏ nhất thế nhưng chỉ là một hài đồng tám chín tuổi, gương mặt tròn trịa đáng yêu, lúc mỉm cười liền lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào trên má. Lúc Huân nhi nhìn qua, ánh mắt long lanh của đứa nhỏ đó cũng soạt qua nhìn Huân nhi, khóe miệng tựa hồ còn chảy ra chút nước miếng.


Mà bên cạnh đứa nhỏ là một thiếu nữ có cảm giác sang sảng quyến rũ, vẻ mặt không đồng ý nhìn đứa nhỏ, khiển trách: “Tiểu đệ, đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng có tùy tiện chảy nước miếng mất hình tượng như vậy. Ngươi đã sắp mười một tuổi rồi, đừng có giả vờ đáng yêu nữa, nhất là lúc thấy mỹ nhân, lại còn là mỹ nhân có một nam nhân đáng sợ ở bên cạnh, ngươi tự kiềm chế một chút giùm ta được không? Mặt mũi của ta bị ngươi làm mất sạch rồi.”


Nhéo lỗ tai đứa nhỏ kia, thiếu nữ ngượng ngùng mỉm cười với Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi, sau đó xoay người nhìn lại tiểu đệ mình, bộ dáng lập tức chuyển thành hung tợn.


Không khó nhìn ra, đa phần trong phòng học là thiếu niên cùng thanh niên, hơn nữa còn có vài người tâm cao khí ngạo. Chỉ một khoảng thời gian ngắn khi Huân nhu cùng Tây Lam Thương Khung tiến vào cùng ngồi xuống, ánh mắt đều đổ dồn về phía Huân nhi đều có chút lóe sáng.


Vốn, người tiến vào nơi này thiên phú không thể không cao, huống chi Huân nhi niên kỷ thoạt nhìn khá nhỏ, hơn nữa dung mạo lại xinh đẹp yêu dị, làm người ta vô thức đặt ánh mắt lên người bé, thật lâu cũng không thể hoàn hồn, xem nhiều một chút cũng không có gì lạ. Tuy bên người thiếu niên tuyệt mĩ này có một nam nhân vô cùng đang sợ đã chặn lại ánh mắt nóng bỏng của bọn họ nhìn về phía thiếu niên tuyệt mĩ.


“Huân nhi biểu đệ, Thần Thệ biểu ca, các người tới muộn quá a, Diệp nhi từ sáng sớm đã vội vã chạy tới phòng học a.” Âm thanh thanh thúy của thiếu niên vang lên bên tai, Huân nhi quay đầu lại nhìn gương mặt búp bê đang yêu gần ngay trước mắt.


“Diệp biểu ca!” Phong Diệp biểu ca đã ở! Kia Phong Vô Kỳ khẳng định cũng ở trong này. Ngẩng đầu nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng Phong Vô Kỳ ở bên phải mình cùng phụ hoàng. Mà lúc này, ngoài hành lang xa xa tựa hồ truyền tới một trận tiếc bước chân không nặng không nhẹ.


“Nguy rồi, lão nhân đáng sợ nóng nảy kia tới rồi.
“Mau chuẩn bị nghênh đón đi! Cái kia, nữ hài xinh đẹp, có dư chiếc khăn lụa nào cho ta mượn không? Đợi lát nữa ta phải lau miệng một phen a.”
“Đi tìm chết đi, ta còn phải dùng a! Ngươi dùng ống tay áo hoa lệ của mình tự sài tạm đi!”


Mọi người trong phòng học hiển nhiên đều là người có thực lực không lém, tuy âm thanh tựa hồ từ rất xa truyền tới nhưng bọn họ đều nghe thấy. Nhanh chóng điều chỉnh tốt tư thế, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cửa phòng, bộ dáng như lâm đại địch.


Mà Phong Vô Kỳ sau khi nghe thấy âm thanh này, gương mặt tuấn tú không có biểu tình không khỏi hiện lên một chút co giật, sau đó quay đầu nhìn về phía đệ đệ không có phản ứng gì, nói: “Diệp nhi, mau trở lại!”


Hẳn là đạo sư tới đi! Huân nhi nhìn biểu tình kỳ quái của mọi người, suy đoán, bất quá lời bọn họ nói có ý gì a? Huân nhi nghi hoặc. Quả nhiên, không bao lâu su, một bóng dáng đỏ rực phiêu phiêu tiến vào phòng học, đứng trên bục giảng.


Huân nhi không khỏi nhìn qua, chỉ thấy một lão nhân nét mặt hồng hào hưng phấn nhìn mọi người trong phòng học, hệt như tình nhân thất lạc nhiều năm, nhất là lúc nhìn tới chỗ Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi, thời gian dừng lại càng lâu hơn. Cũng không có biện pháp, khí thế trên người Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi rất chói mắt, cho dù là ai cũng không thể bỏ qua sự tồn tại của bọn họ.


“Ai nha nha, trình độ của tân sinh năm nay thật sao a, nhìn xem, ban chúng ta lại có thêm người mới, hơn nữa còn không phải một a. Nhất là thế nhưng lại có thêm đứa nhỏ xinh đẹp như vậy, a ha ha ha, lão sư ta rất cao hứng. Để ta tự giới thiệu trước, ta gọi là Hoắc Đặc Lý • A Nhĩ Tát Tư. Chưa lập gia đình nhưng lại có một tư sinh tử. Ai bảo lúc ta còn trẻ lại anh tuấn tiêu sái suất khí như vậy, biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp thiếu phụ phong tao thiếu nãi nãi cao quý thầm mến muốn bắt cóc cường bạo ta a…”


Ánh mắt lão đầu nhi xẹt về phía Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi. Mặc dù lúc nhìn Huân nhi trong nháy mắt có chút thất thần nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường, nhưng đột nhiên lại hưng phấn kích động nói với mọi người trong phòng học.


“Hoắc Đặc Lý lão sư, thật có lỗi đánh gãy lời ngươi, bất quá, năm nào có người mới tiến vào, ngươi cũng nói có một bài này, ngươi không thể thay đổi lời kịch sao? Trái tim yếu đuối của ta chịu không nổi a.” Lúc Huân nhi có chút trợn mắt há hốc thì hiển nhiên đã có người chịu không thấu, không khỏi cắt lời lão nhân râu bạc càng nói càng kích động trên bục giảng.


“Thật có lỗi, ta thế nhưng lại bỏ qua đám nhỏ đáng yêu các ngươi, các ngươi ghen tị cũng là tất nhiên, bất quá, a ha ha ha, các đệ tử thân ái của ta, đã lâu không gặp, quả thực nhớ chết ta a.”


“Ọe… làm ơn đi, Hoắc Đặc Lý lão sư, đừng nói những lời ghê tởm như vậy nữa, ta vừa mới ăn sáng xong a.”


“Oa ca ca, bản thiếu gia sớm đã đoán ra, chắc chắn người đầu tiên lên lớp là Hoắc Đặc Lý lão sư nên ta thà nhịn đói cũng không liếc mắt nhìn tới bữa sáng thơm ngào ngạt, chỉ sợ nhịn không được sẽ đưa tay chộp tới ăn, ô ô ô, ta sao lại không hay ho như vậy a, thế nhưng phải chịu đói, thật sự là nhân sinh bi thảm a!”


Trong phòng học nôn mửa tập thể cùng tiếng kêu ai oán bất mãn khắp nơi hiển nhiên đã làm Hoắc Đặc Lý lão nhân bị đả kích rất lớn, nhìn hàng chân mày không ngừng co giật cũng biết, lão đầu nhi hiển nhiên chuẩn bị bộc phát. Nhất là sau khi lướt nhìn một vòng phòng học, thế nhưng phát hiện có vài đệ tử hắn chú ý nhất thế nhưng lại chưa tới, Hoắc Đặc Lý lão sư hiển nhiên phẫn nộ.


“Hồn Thương, Hồn Quy, Phong Chích Viêm, còn có…. thế nhưng có nhiều người như vậy không tới lớp, xem ra lúc bọn họ trở về ta không thể không cho bọn họ một hình phạt đặc biệt.”


Nghe thấy Hoắc Đặc Lý lão sư phẫn nộ rít gào, mọi người không khỏi im lặng tưởng niệm cho vài vị huynh đệ lớn mật kia. Thuận tiện tự nhéo đùi mình, cố nặng ra vài giọt nước mắt đồng tình. Các huynh đệ, hình phạt của Hoắc Đặc Lý lão sư không dễ chịu chút nào a!