Tây Hồ Nhị Nhân Chuyển

Chương 43: Chúng ta… thử xem?

Server trước cậu chơi hầu như không có chuyện Ác Nhân kéo bầy đến doanh địa Hạo Khí như thế này, mà dù có đi chăng nữa thì Hạo Khí cũng có thể phản kích trong tích tắc, phản kích của họ giống như Ác Nhân đã làm, đó là đánh thẳng đến doanh địa Ác Nhân.

Nhưng ở đây, Cố Thần đã được mở mang tầm mắt về tình trạng giữa hai phe Hạo Khí và Ác Nhân – đó là sự chênh lệch lớn.

Ban đầu Cố Thần nghe Họa Cốt nói vậy còn tưởng là khoảng vài ba chục người kéo tới thôi, nhưng khi cậu vừa qua đó đã thấy cả một rừng tên đỏ, dù không có bệnh sợ lỗ đi nữa cũng cảm thấy rợn người.

Đừng bảo Phong Xa, cậu chỉ vừa bước nửa bước thôi là đã bị đánh chết rồi, chẳng thể phản kháng nổi.

[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: Nhiều Ác Nhân quá =、=

[Đội] [Họa Cốt]: Ừm

[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: Tại sao họ cứ nằm yên đó không dậy, đây là doanh địa mà 

Doanh địa có cả đống tên xám, Cố Thần đếm sơ qua, có khoảng một trăm mấy tên Ác Nhân, tuy số lượng người của Hạo Khí vẫn đông hơn, nhưng đa phần đều là tên xám, chẳng lẽ sức chiến đấu của Hạo Khí tệ đến vậy sao?

Có vài tên Ác Nhân đang chế nhạo trên kênh khu vực, nói bầy Chuột toàn mấy thứ vô dụng, bên cạnh đó cũng có một số từ ngữ không được hay cho lắm bị che đi, khó nghe vô cùng. Ngay cả người dễ tính như Cố Thần còn không nhịn được, không biết mấy cái xác nằm trên đất làm sao mà nhịn được hay vậy.

Ngoài ra, cũng có một số Hạo Khí gõ trên kênh cận bảo vào đội giết hết đám Ác Nhân, nhưng chẳng có mấy ai ủng hộ, bao gồm cả người gõ câu đó cũng bị giết ngay sau khi vừa đứng lên.

Cố Thần không phải là đồ thỏ đế bị giết mà không dám đánh lại, bị giết thì sao chứ, cho dù đứng lên có bị giết đi chăng nữa cậu cũng phải xoáy cái Phong Xa đã.

Khi vừa “sống” lại có một phút vô địch, buff này có thể giúp người chơi miễn sát thương trong thời gian ngắn. Cố Thần tuyệt đối sẽ không nhân lúc vô địch mà thần hành đi chỗ khác.

Ngay lúc Cố Thần đứng lên chuẩn bị chiến đấu, Họa Cốt cũng đứng lên theo.

[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: Nữ thần, sao anh đứng dậy rồi?

[Đội] [Họa Cốt]: .

Thật ra nếu so sánh với mấy phái khác, buff vô địch của Tú Tú là ngắn nhất, bởi đa số Tú Tú chơi PVP đều sử dụng plug-in để Kiếm Vũ tự động xoay, một khi đã sử dụng Kiếm Vũ thì buff vô địch sẽ biến mất. Khá bất lợi với những tình huống như thế này.

Trước khi đứng lên Họa Cốt đã tắt chế độ xoay Kiếm Vũ tự động, nếu không anh sợ mình còn chưa kịp đút miếng sữa nào cho gà vàng nhỏ thì đã nằm trước rồi.

Ngay khi Cố Thần sử dụng Tuyền Ngưng Nguyệt Vân Thê Tùng, Họa Cốt nhấp vào Kiếm Vũ rồi dùng Thước Đạp giảm sát thương, số tầng của Kiếm Vũ vừa đủ liền ném cái Phong Tụ cho cậu.

Cố Thần còn nửa giây nữa mới xoáy xong Phong Xa, một nơi nhiều kẻ địch như vậy thì chưa xoáy xong Phong Xa đã cạp đất là điều hiển nhiên thôi, dù Họa Cốt có buff giỏi đến đâu chăng nữa cũng không thể cứu nổi.

Kênh đồng minh lại hiện một loại thông báo giết người, khiến mấy người trong bang phải trợn tròn mắt.

Cố Thần với cây thần binh xoáy Phong Xa giết hết hai mươi mấy người, tuy con số này chẳng ăn nhằm gì với số lượng tên đỏ ở đây, nhưng hành động này của cậu cũng khiến cho doanh địa có thêm một bầy tên xám, cũng làm gương cho những con gà vàng Hạo Khí đang có mặt.

Lần lượt có vài con gà vàng đứng dậy dùng Vân Thê Tùng rồi xoáy, có hai người vừa định xoáy đã bị Độc Kinh và Hòa Thượng kéo đi, cái này gọi là: xuất quân chưa kịp báo tin chiến thắng đã chết trước rồi.

Những bang chúng của Chiến Hồn đều nhấn xin vào đội của Cố Thần, hết người này đến người khác, chẳng mấy chốc đã được nửa đội lớn. Bấy giờ Cố Thần mới thấy trên kênh đồng minh có người kêu gọi tới đây đánh nhau, hèn gì sao mà nhiều người tới như vậy!

Mà sự thật thì dù có cả một đội quân gà vàng đi nữa cũng không thể cứu nổi thế giới, dù sao số lượng của Ác Nhân quá đông, nhưng, bên Chiến Hồn cũng có rất nhiều đội, chỗ doanh địa Hạo Khí cũng có khá nhiều người, lúc này cả một đám người bên Chiến Hồn từ trên trời rớt xuống giết được một bầy Ác Nhân.

Những người chơi Hạo Khí đang nằm dưới đất thấy Ác Nhân chết một đống lớn, liền lũ lượt “nổi dậy”.

Cho nên, phải có một người làm tiên phong trước đã, và người đó có gan đứng ra hay không hoặc có năng lực đứng ra hay không là một vấn đề rất quan trọng.

Tình đoàn kết của Chiến Hồn cao hơn Họa Cốt nghĩ, lúc có người kêu gọi, trừ những người đang ở trong Đại Minh Cung ra thì đại đa số đều sang đây hết, chẳng mấy chốc đã đầy hai đội lớn.

Nhưng người khiến Họa Cốt để ý không phải người trong bang, mà là gà vàng ngốc.

Chơi lâu rồi, hầu như không còn hứng thú nữa, bây giờ anh chỉ chơi vì gà vàng ngốc thôi, bên cạnh đó suy nghĩ xem phải làm sao để cưa đổ con gà vàng kia.

Họa Cốt vừa buff cho gà vàng ngốc, vừa suy tính xem tiếp theo phải mình phải tấn công như thế nào.

……

Bây giờ Cố Thần đang đắm chìm trong kích động, không phải vì đầu người, mà là vì vị nữ thần đang không ngừng Phong Tụ Vương Mẫu sau lưng cậu…… thôi, ở trong trò chơi cậu quen gọi anh là nữ thần rồi, nhất thời không sửa miệng được.

Sau đó, Cố Thần chợt nhận ra một việc.

Bạn nói nhỏ với [Họa Cốt]: [Tử Yên Trầm]

Bạn nói nhỏ với [Họa Cốt]: Nữ thần anh làm rồi hả?

[Họa Cốt] nói nhỏ: Ừm

Bạn nói nhỏ với [Họa Cốt]: Tôi còn chưa làm khinh kiếm nữa =、=

[Họa Cốt] nói nhỏ: Không làm à?

Bạn nói nhỏ với [Họa Cốt]: … lúc trước quên

Ban đầu Cố Thần muốn làm cùng lúc với Họa Cốt, một người làm khinh kiếm một người làm thần binh buff. Nhưng lúc sau biết Họa Cốt là nam rồi, cậu hoàn toàn đánh mất suy nghĩ này, à không, không thể nói là cậu đánh mất suy nghĩ này, mà là đã quên khuấy nó thôi, mấy ngày trước cậu cứ sống trong hoảng hốt thì sao nhớ nổi chứ.

Bây giờ cậu vẫn còn hoang mang lắm, nhưng sau khi bình tĩnh lại, cậu không biết phải đối mặt với Họa Cốt thế nào nữa.

Chém giết xong bên Mã Nguy Dịch, đánh xong chiến trường, làm luôn bí cảnh ngày với trà, Cố Thần không biết phải làm gì tiếp theo.

Trong đội chỉ có cậu và Họa Cốt, Cố Thần nhìn chằm chằm cái ảnh đại diện hình cây quạt, do dự một lúc lâu mới gõ chữ.

[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: Nữ thần

[Đội] [Họa Cốt]: ?

[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: Chúng ta… thử xem?

Họa Cốt, Quân Nhất Nặc ngoài đời thực nín thở trừng mắt nhìn bốn chữ trên màn hình, dường như đây chỉ là ảo giác của anh mà thôi. Một chủ tịch Quân luôn nổi tiếng với sự bình tĩnh thong dong, giờ phút này lại làm một hành động không hề bình tĩnh chút nào đó là vươn tay ngắt một cái thật mạnh lên đùi mình.

… Bởi mới nói, khi hẹn hò, dù có là người đàn ông thông minh đến đâu chăng nữa thì IQ cũng sẽ tụt dốc không phanh thôi. Í không đúng, anh vẫn chưa hẹn hò!

[Đội] [Họa Cốt]: .. Em biết mình đang nói gì không?

[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: Nữ thần…

[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: Tôi không được thông minh, còn rất ngốc nữa, còn là một thằng con trai

[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: Nhưng chỉ cần anh không chê, tôi sẽ đối xử với anh thật tốt thật tốt

Không biết có phải vì quá căng thẳng hay không, Cố Thần rặn hết cả buổi trời mà chỉ ra được mấy câu bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn. Nhưng giờ phút này, lòng bàn tay của con gà vàng đang ngồi trước máy tính rướm đầy mồ hôi, cậu căng thẳng đến nỗi không thở được rồi nè!

Đừng nói Cố Thần, lúc này ngay cả Quân Nhất Nặc cũng không ổn hơn là bao, nhưng anh có thêm một tâm trạng mà Cố Thần không có, đó là – dở khóc dở cười.

Nếu anh nhớ không lầm thì anh là người đã thổ lộ với gà vàng trước mà, sau đó còn đặc biệt về nước chỉ vì để được gặp mặt cậu, bây giờ dọn hẳn công việc về đây mong rằng có thể theo đuổi được cậu. Ai ngờ bây giờ chính anh lại trở thành người bị theo đuổi?

Thế nhưng, anh vẫn rất vui.

[Đội] [Họa Cốt]: Tôi là đàn ông

[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: Ừm =、=

[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: Nữ thần, tôi gọi điện thoại nói chuyện với anh nha…

[Đội] [Họa Cốt]: Được

Có một số lời dùng chữ viết không thể nào biểu đạt hết được, Cố Thần cảm thấy mình nói trực tiếp sẽ hay hơn, dù sao thì bây giờ cậu đâu có đứng trước mặt Họa Cốt, nói chuyện qua điện thoại sẽ bớt căng thẳng đi nhiều.

Cố Thần gọi vào dãy số mà mình vừa lưu hôm nay…

Quân Nhất Nặc nhanh chóng nhận điện thoại, một giọng nói khá lạnh lùng vang lên ở đầu dây bên kia khiến mặt Cố Thần bất giác đỏ bừng.

“Ừm…” Cố Thần suy nghĩ phải nói gì trước, nào ngờ càng nghĩ càng căng thẳng.

“Tôi đang nghe.” Quân Nhất Nặc đứng ngoài ban công, nói với giọng khẽ khàng.

Cố Thần cũng chạy ra ban công, tiết trời tháng mười một khá lạnh, cậu mặc không kín lắm nhưng khi gió phất qua người lại chẳng thấy lạnh.

Lớn từng này tuổi rồi nhưng đây là lần đầu tiên Cố Thần tỏ tình với người khác đó.

Ban đầu, mục đích chơi trò chơi chỉ đơn giản là để giết thời gian mà thôi, cậu không biết thao tác, tập luyện lâu lắm mới chính thức sử dụng WASD để di chuyển, ban đầu chỉ có mỗi một người bạn là Đại Hoa. Sau đó quen thêm Họa Cốt và Thiết phiến tiểu công chúa, nhưng thông thường Thiết phiến tiểu công chúa đều tổ đội với đệ tử của cô ấy, nên dần dà cậu càng thân thiết với Họa Cốt hơn.

Thần kinh của cậu khá thô, trong mắt người khác Họa Cốt là một người lạnh lùng khó gần, nhưng cậu lại cảm thấy anh là một người ngoài mặt lạnh nhưng có một trái tim nhiệt tình. Chuyện anh chỉ buff cho cậu đã chứng minh điều này.

Tình cảm giữa con người với nhau dễ thay đổi lắm, trong khoảng thời gian tiếp xúc với Họa Cốt, cậu thật sự đã thích buff cố định của mình rồi.

Lúc nghi ngờ nữ thần là nam thần, cậu từng rất rối rắm, thậm chí muốn nghỉ game, nhưng vừa nghĩ đến việc nghỉ game rồi sẽ không được gặp nữ thần nữa, lòng cậu khó chịu khôn xiết.

Sau đó, mỗi lần tiếp xúc trong trò chơi, cậu đều thầm xem nữ thần là con trai, thôi được, nữ thần vốn là con trai, cứ tiếp xúc như thế… dần dà, cậu nhận ra mình không ghét việc này lắm.

Nói trắng ra, điều khiến cậu cứ trốn tránh mãi như thế là vì chướng ngại trong lòng.

Hôm nay, khi gặp con người thật của nữ thần, phải nói sao đây, cậu cũng không biết đó là cảm giác gì, nói thật thì giống như cảm giác yêu từ cái nhìn đầu tiên mà trong sách thường nhắc đến.

Quân Nhất Nặc hỏi cậu vì sao chỉ mới một thời gian ngắn thế thôi mà đã muốn hẹn hò thử như vậy, rõ ràng lúc gặp mặt hồi chiều còn bài xích rõ thế kia mà, Cố Thần trả lời rằng đó là vì ngại…

Bất luận bây giờ Cố Thần có nghĩ thông hay chưa, dù sao thì đối với Quân Nhất Nặc, gà vàng ngốc tự thông suốt đã giúp anh giải quyết rất nhiều phiền phức.

“Nhưng… nữ thần, trước giờ tôi chưa từng hẹn hò với ai, tôi không biết phải làm sao, nếu tôi làm không tốt… anh đừng giận tôi nha?” Cố Thần ấp úng, ngữ điệu vô cùng đáng thương.