Mão Nhật Tinh Quan liền đem một cái hủ nhỏ có nắp đập tặng cho Tiểu Thánh, Tiểu Năng, mĩm cười nói:
“Tặng cho các cháu một cặp làm kỹ niệm!”
Hai tay đón lấy vật kỹ niệm quý báu, từ biệt Mão Nhật Tinh Quan.
Sau khi ra khỏi cửa, Tiểu Thánh cầm hủ, Tiểu Năng đi ở một bên hỏi:
“Chúng ta dùng muỗi vào việc gì đây?”
Tiểu Thánh vẫn chưa nghĩ ra.
Lại thấy Ma Lễ Hải một trong Tứ Đại Kim Cương đang ngồi gãy đàn tỳ bà như si như say, 3 vị Kim Cương khác: Ma Lễ Thanh cầm kiếm, Ma Lễ Hồng cầm dù, Ma Lễ Thọ cầm rắn, ngồi vây xung quanh, nghe như say như mê.
Tiếng đàn tỳ bà này nghe thật hay!
Tiểu Năng đi đến một cách không nén nổi tình cảm, Tiểu Thánh cũng cùng đi theo.
“Chào người bạn nhỏ,” Ma Lễ Hải tươi cười hỏi Tiểu Năng đang đến bên mình, “biết đàn không?”
“ư…….” Tiểu Năng nháy mắt cùng Tiểu Thánh, “biết, đương nhiên là biết!”
“Ồ?”
Tiểu Thánh liền len lén thả muỗi ra…..
Con muỗi đó chích lên trên người Ma Lễ Hải một cách khéo léo, rồi lại chích vào Tiểu Năng.
Như làn gió tiềm ẩn bên trong, lướt nhẹ vào người. Tiểu Năng tự cảm thấy như có tiềm năng, nhẹ nhàng chú ý thân thủ và tâm hồn.
Hắn bước lên phía trước một cách mạnh dạn, đón lấy cây đàn tỳ bà từ trong tay Ma Lễ Hải, tấu đàn lên một cách thành thạo.
Tứ Đại Kim Cương ngạc nhiên vui mừng. Ma Lễ Hải khen nói:
“Không ngờ, trình độ của cháu cũng ngang bằng ta!”
“Kỳ tài âm nhạc!”
“Thật là thần đồng!”
Mọi người chắc lưỡi ngợi khen. Tiểu Thánh đứng ở một bên cười thầm.
Rời khỏi Tứ Đại Kim Cương, lại đến Kim Tinh Phủ.
Lại thấy Thái Bạch Kim Tinh tứ tuyệt thi thư họa ấn đang chú tâm vẽ tranh. Tiểu Thánh và Tiểu Năng từ ngoài cửa sổ nhìn vào bên trong, thì ra ông ta đang vẽ hoa mẫu đơn.
Bức tranh bông hoa mẫu đơn đó vẽ giống y như thật, giống như ngữi được cả mùi thơm ngào ngạt, thật là vinh hoa phú quý, quốc sắc thiên hương!
Hai bàn tay của Tiểu Thánh cũng ngứa ngứa, nó vừa thả muỗi ra, vừa nói với Tiểu Năng:
“Ta muốn học môn này_____”
Con muỗi từ giữa chấn song cửa sổ bay vào bên trong.
Kim Tinh mãi lo vẽ tranh, nào chú ý đến con muỗi đang đốt trên cổ.
Vẽ đến cao hứng, Thái Bạch Kim Tinh lại cất tiếng hát:
Bạn từ nơi nào đến?
Hởi, người bạn của ta,
Hình như là một con bướm,
Đậu trên cửa sổ của ta……
“Hì hì,____” Tiểu Năng bật cười thành tiếng.
“Ồ, Tiểu Thánh, Tiểu Năng!” Thái Bạch Kim Tinh gọi hai người bạn nhỏ vào.
Con muỗi đó đã dịu dàng chích vào người Tiểu Thánh một cái.Tiểu Thánh liền nói với Thái Bạch Kim Tinh: “Kim Tinh lão bá, cháu muốn điểm thêm một chút vật nhỏ trên tranh của bác, có được không?”
“Cháu biết vẽ sao?” Kim Tinh rất ngạc nhiên, nhưng vẫn đem bút vẽ giao cho Tiểu Thánh.
Tiểu Thánh ươ bút vẽ, ở trên hoa mẫu đơn vẽ một cái, vẽ ra một con bướm xinh đẹp.
Con bướm đó mấp máy đôi cánh, giống như muốn bay ra khỏi bức tranh vậy…….
“Thật là thiên tài, thiên tài tài giỏi!” Thái Bạch Kim Tinh giơ ngón tay cái lên, kinh ngạc nói, rồi bổ sung thêm một câu, “thiên tài tài giỏi giống như ta!”
Tiểu Năng bụm miệng, len lén cười.
Ra khỏi Kim Tinh phủ, hai bạn nhỏ nhìn thấy Thiết Quải Lý đang ôm hồ lô rượu ngồi ở trên đất bên đường. Thiết Quải Lý đã uống say rồi, còn tự mình khoát lác.
“Này, ta, ta còn có thể uống nữa. Từ xưa thánh hiền đều là im lặng, chỉ có kẽ say lưu lại thanh danh. Thiết Quải Lý ta chính là thần tiên uống rượu mà, không có người nào so được với tửu lượng của ta!”
Tiểu Thánh vừa nghe, liền muốn đưa muỗi ra trổ tài.
Nó đem cái hủ giao cho Tiểu Năng, nói: “ngươi thả muỗi, ta đến so tài cùng ông ta!”
Tiểu Thánh bước mạnh lên phía trước, một tay đoạt lấy bình hồ lô rượu của Thiết Quải Lý.
“Không được!” Tiểu Năng kéo Tiểu Thánh đi, “học loại bản lĩnh này, ngươi sẽ thành con sâu rượu mất!”
“Trả ta hồ lô rượu. Ta, ta còn muốn uống!....”
Thiết Quải Lý đuổi theo.
Tiểu Năng giật lại hồ lô rượu từ trong tay Tiểu Thánh, trả cho ông ta.
Lúc họ còn đang tranh luận, Nhị Lang Thần Dương Tiễn đã lén lút đi đến.
Con mắt của ông ta thật tài, nhìn qua đã biết cái hủ trên tay Tiểu Năng cầm có hình con muỗi, bổng chốc trong lòng bật vui:
“Ha, ha, đi rách giầy sắt không đúng chổ……hay quá!”
Dương Tiễn lập tức đi tìm Thiên Thâu Tinh.
“Ba đi tìm Thiên Thâu Tinh rồi.” Dương Bất Thâu nói.
“Nhất định không phải việc tốt, chúng ta phải chú ý đến.” Dương Bất Bại nói.
Hai huynh đệ đi theo phía sau.
“Ngươi cái gì đều có thể trộm, chỉ có một cái…..”
Đối phó Thiên Thâu Tinh 3 cánh tay, Dương Tiễn quen dùng cách khích tướng. Cách khích tướng này dùng cho người tự phụ, đặc biệt có công hiệu, vừa thử đã linh.
Quả nhiên.
Thiên Thâu Tinh vừa nghe câu nói này, tức đến 3 cánh tay cùng run lên: “nói bậy, chỉ cho biết, tôi lập tức trộm về!”
Nghe đến đây, Dương Bất Thâu và Dương Bất Bại vội vàng chạy đến chổ Tiểu Thánh, Tiểu Năng ngầm đưa tin.
“Như thế…”
“Như vậy….”
Dương Bất Thâu và Dương Bất Bại nói.
Tiểu Thánh ngược lại đã có chủ ý: “đừng có lo, ta sẽ tương kế tựu kế cho ông ta biết……”
“Tương kế tựu kế như thế nào?” Tiểu Năng không hiểu.
Chỉ thấy Tiểu Thánh mở nắp hủ đựng muỗi, kề miệng vào trong hủ, nói với con muỗi thông minh: da mi ye la xi di ba…( Tiểu Thánh dùng ngôn ngữ của muỗi, không có ai hiểu.)
Sau đó, Tiểu Thánh kêu mọi người đi nghĩ, giả vờ như đang ngủ, chờ đợi Thiên Thâu Tinh đến.
Một lát sau, Thiên Thâu Tinh 3 cánh tay quả nhiên đi đến.
Nhìn thấy các bạn nhỏ đều ngủ cả, Thiên Thâu Tinh đưa tay thò đến lấy, trộm đi cái hủ đựng muỗi một cách dễ dàng. Ông ta dùng cánh tay thứ 3 ở sau lưng cầm hủ đựng muỗi, kiên cường đi gặp Dương Tiễn.
“Này, thấy thế nào? Đây gọi là trộm khắp thiên hạ vô địch thủ!” 3 cánh tay đưa ra hủ đựng muỗi, cười nhạt nói: “ta không tin còn có gì mà Thiên Thâu Tinh ta không thể trộm!”
Dương Tiễn mở nắp đậy một cách không yên tâm.
“Ta phải kiểm tra xem có phải là hủ không………?”
Lập tức hai con muỗi vỗ cánh bay ra.
Một con trong đó bay đến sau lưng Thiên Thâu Tinh đốt vào cánh tay thứ 3.
Dương Tiễn hốt hoảng đuổi bắt con kia.
Không ngờ, con muỗi thứ nhất, sau khi hôn cho Thiên Thâu Tinh một nụ hôn ngọt ngào, lại tặng cho Nhị Lang Thần một phần lễ gặp mặt.
Dương Tiễn lặng nhìn bàn tay của mình nổi lên vết phù một cách uể oải.
Thiên Thâu Tinh đang mãi nhìn trân trân vào 2 con muỗi to như đôi bướm bay ra ngoài cửa sổ.
Tối hôm đó, Dương Tiễn đến nhà Lý Thiên Vương dự tiệc.
Trong phòng yến tiệc, trước tiên là chào hỏi lẫn nhau, tiếp theo là kính rượu cho nhau, sau đó là nịnh nọt lẫn nhau……Đang lúc rượu say lỗ tai nóng, một cái tay của Dương Tiễn bổng nhiên ngứa lên, đem ly rượu trên bàn một cách cầm lòng không đặng bỏ vào trong ngực.
“Ông làm sao vậy……” Lý Thiên Vương ngỡ ngàng, “là học theo Thiên Thâu Tinh sao?”
“Thật là rác rưỡi!”
“Mất tư cách!”
Các quan khách cùng nhau trách mắng.
Dương Tiễn đành thảm hại lui ra.
Hai con muỗi hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ đặc biệt, từ lâu đã bay về hủ đựng muỗi.
Tiểu Thánh, Tiểu Năng cười vui như mở hội.
(Hết)