“Chán quá đi, không có gì để chơi cả!”
Tiếng nói vừa dứt, Tiểu Thánh lại nghe đến tiếng bước chân. Nó quay đầu lại, chỉ về bên đó nói: “Tiểu Năng mau nhìn xem, Dương Bất Thâu và Dương Bất Bại đến kìa.”
Quả nhiên là hai anh em nhà họ Dương.
Dương Bất Thâu nghe xong lời nói trách móc của Tiểu Năng càng thêm đồng cảm, liền đề nghị nói: “chúng ta cùng nhau đi xuống hạ giới chơi đi, thấy thế nào?”
“Hay đấy!”
Mọi người hưởng ứng một cách vui vẻ.
Cả bọn rời khỏi Nam Thiên Môn, nhảy lên mây, bồng bềnh phấp phới bay về hướng hạ giới.
Không bao lâu sau, thì nhìn thấy phía dưới có một đồng cỏ hoa dại nở rộ, mọi người kề vai sát cánh, bắt đầu từ từ hạ xuống.
Mọi người phấn chấn một cách kỳ lạ, giống như đang lạc đến thế giới đào nguyên, nào nhìn xem: ở đây có ao đầm, cỏ xanh, có cây rừng xanh um, có núi xa mê mông như tranh thủy mạc……
Tiểu Năng khen nói: “chổ này đẹp!”
Bất Bại nói: “ở đây cắm trại rất hay.”
Mọi người tùy tiện ngồi tản ra thành một vòng tròn cùng nhau bàn luận.
Tiểu Thánh nói: “chúng ta có thể đi săn!”
Bất Thâu nói: “còn có thể hái nấm.”
Bổng nhiên, chính giữa vòng mọi người đang ngồi run lên một cách kỳ lạ, tiếp theo là giống như ngọn núi lửa nhỏ bùng nổ, phun ra rất nhiều đất đá.
“Có phải là sắp động đất không?”
Mấy bạn nhỏ sợ quá ngã lăn trên đất.
Chỉ thấy từ dưới đất chui ra tam công chúa địa phủ. Bạch Nhãn công chúa và Hoàng Phấn công chúa chui ra trước tiên, giống như đôn hoàng phi thân vậy, thướt tha lã lướt bay ở không trung. Hắc Vân công chúa đang từ dưới đất chui ra ngoài, vừa chui ra được nữa thân hình.
“Thì ra là tam công chúa địa phủ, đã lâu không gặp!” Tiểu Năng vui mừng bò dậy chào hỏi họ.
Mọi người gặp nhau, đương nhiên là vui rồi.
Hoàng Phấn công chúa đề nghị: “chúng ta mở một bửa tiệc nhé!”
“Ao_____” Mọi người hoan hô vui mừng.
Tiệc liên hoan chính thức bắt đầu.
Con trai, con gái ngồi thành một vòng, thì thấy Bạch Nhãn công chúa vừa múa ống tay áo, vừa đi về phía giữa vòng.
“Tôi múa cho mọi người xem một điệu múa.” Cô ta đang ngượng ngùng nói.
Bổng nhiên, một con muỗi to như con bướm, nhẹ nhàng múa theo cùng Bạch Nhãn công chúa.
“Có muỗi, để tôi đập!” Tiểu Năng chạy đuổi theo con muỗi.
Nhìn thấy Tiểu Năng sẽ đập chết con muỗi, Bạch Nhãn công chúa nói:
“Khoan đã! Con muỗi này là tôi nuôi đấy.”
Bạch Nhãn công chúa nói xong, con muỗi liền đậu ở trên cánh tay cô ấy một cách ngoan ngoãn.
Trước giờ chỉ có nghe nói nuôi bò, nuôi ngựa, nuôi chim, nuôi ong….Đâu có nghe nói nuôi muỗi bao giờ? Trời đất rộng lớn, thật là đủ mọi thứ hiếm lạ!
Tiểu Năng đang sắp lui xuống một cách bực mình, thì Hoàng Phấn công chúa, Hắc Vân công chúa nhân cơ hội này kêu lên:
“Tiểu Năng, đừng lui xuống.”
“Tiểu Năng, cùng múa đi, múa một điệu múa đôi, tăng gô, rum ba, van …..”
Con muỗi đó lại từ trong tay Bạch Nhãn công chúa bay ra, từ trên vai phía sau lưng Tiểu Năng cắn một cái.
“Ây da______”
Tiểu Năng đau quá kêu lên.
Bạch Nhãn công chúa tự quay tự múa, con muỗi đó cũng cùng bay theo, vừa múa vừa đệm nhạc: “vù vù vù, vù vù vù vù vù vù vù vù……”
Trên vai phù lên một cục u to, giống như bánh kem ủ men, Tiểu Năng nhìn thấy cục u cứ lầu bầu: “đáng ghét! Ta muốn đập chết con muỗi này, Bạch Nhãn công chúa không cho đập….thật tức chết đi!”
Đang mãi lầu bầu, mắt của Tiểu Năng đột nhiên phát sinh sự thay đổi. Con mắt đen long lanh, biến thành giống như 2 viên bánh trôi nước trắng mờ nhạt.
“Ha ha,” Bất Thâu, Bất Bại đang chỉ vào nó cười: “Tiểu Năng cũng biến thành Bạch Nhãn rồi!”
“Bạch nhãn cũng có thể lây nhiễn sao?” Tiểu Thánh đang đứng một bên nhìn theo con muỗi suy nghĩ: “con muỗi này thật đặc biệt.”
Càng kỳ lạ hơn là, sự rụt rè của Tiểu Năng khi nãy đã biến mất, anh ta đi vào giữa vòng thoải mái nhãy múa, gần như là đang cùng Bạch Nhãn công chúa khiêu vũ vậy.
Có điều Tiểu Năng quá mập, thiếu đi sự thướt tha, dư ra một chút sổ sàng.
“Bộp bộp bộp…….” Bàn tay của mọi người đã vỗ đến sắp đỏ rồi.
Tiếp theo, Tiểu Thánh giống như người chủ trì nói: “xin mời Hoàng Phấn công chúa, đến cô biểu diễn rồi.”
Hoàng Phấn công chúa đi vào giữa vòng, thò tay vẫy gọi con muỗi: “đến đây, đến đây!”
Con muỗi đó bay về phía cô ấy một cách nghe lời.
Hoàng Phấn công chúa vén tay áo lên, giống như tiếp nhận ống kim tiêm vậy, để cho con muỗi hôn lên một cách nhã nhặn. Nói là ‘hôn’, thực ra so với ‘đốt’ còn lợi hại hơn, điều này từ chổ mép miệng của công chúa nói chuyện đến mang tai, thì có thể dễ dàng nhìn thấy.
Hoàng Phấn công chúa kẹp lỗ mũi lại tuyên bố:
“Bây giờ tôi bắt chước tiếng heo kêu cho mọi người nghe, ục ịch! ục ịch!
Tiếng heo kêu thật giống quá đi, giống y như tiếng của Tiểu Năng kêu.
Ai cũng không ngờ đến Hoàng Phấn công chúa lại còn có tài năng này, mọi người vừa cười vừa vỗ tay, không khí thật là vui.
Thời gian không còn sớm nữa.
Các bạn nam đứng dậy, vẫy tay về phía các công chúa từ biệt: “lần sau gặp lại!”
“Tạm biệt!”
Các cô gái cũng lần lượt chui vào hang động. Bạch Nhãn công chúa đi ở sau cùng, trên mặt đất còn lộ ra nữa thân hình của cô ấy, con muỗi đó thì đang bay múa ở trên đầu của cô ta.
Kế tiếp, tam công chúa địa phủ trong chớp mắt đã không còn nhìn thấy nữa.
Trên mặt đất chỉ còn hiện lại một cái hố to.
Dương Bất Thâu và Dương Bất Bại về đến nhà.
Dương Tiễn nhìn thấy Bất Thâu, Bất Bại mặt mũi đều có vết phù, bất giác ngẫn người ra nói: “sao thế này! Sao 2 con đều mập ra vậy?”
“Là, là do muỗi đốt đấy……” Bất Thâu nhỏ tiếng nói.
“Con muỗi?” Dương Tiễn vừa nghe, nhảy cả người lên.
Ông ta đến đứng ở ngoài cửa nhà la lối, một tay chống nạnh, một tay chỉ về phía trước, diệu võ dương oai nói: “tổ cha con muỗi nào dám cắn con trai của ta?”
Lời nói này đúng lúc bị một con muỗi bay ngang qua nghe thấy. Con muỗi này về nói lại cho bạn gái của nó nghe. Con muỗi bạn gái lại nói với dì của nó, con muỗi dì lại nói với chồng của bà ấy. Con muỗi chồng lại nói với bạn học của ông ta…..Cứ như thế, một đồn mười, mười đồn trăm, tất cả muỗi khắp thế gian đều không chịu nỗi:
“Người nào cao ngạo thế này?”
“Chúng ta cho hắn biết sự lợi hại đi!”
Tiếp đến, bao nhiêu muỗi khắp thế gian này cuồn cuộn tiến quân vào Dương phủ.
Vô số muỗi bổ nhào vào Dương Tiễn, Dương Tiễn giật mình thất sắc.
Trong nháy mắt, Nhị Lang Thần Dương Tiễn bị đốt đến phù khắp mình, so với 2 con trai phát phì càng lợi hại hơn.