Dương Tiễn khó khăn lắm mới thẳng lưng được: “thì tính như trong bụng ta nhiều cong lý, vừa rồi cũng nôn ra hết rồi.”
Tiểu Năng nhắc đến lý lẽ cong, nhắc nhỡ Dương Tiển, ông ta xoay đầu hét vào trong nhà: “Bất Thâu, Bất Bại! Mau giúp ba tìm cuốn <<Đại từ điển Cong Lý>>, ba đang cần dùng đây!
Trong thư phòng, Bất Thâu vội vã đem viên gạch từ điển dày dày đưa cho Bất Bại: “mau giấu đi, không thể để cho Tiểu Thánh, tiểu Năng thua ba được.”
“Đúng!” Bất Bại vừa cất từ điển vừa nói, “không thể để cho lý lẽ đúng thua lý lẽ cong được.”
Sau khi cất xong, Bất Thâu chạy ra, nói dối: “Ba, <<Đại Tư Điển Cong Lý>> tìm không thấy.”
Bất Bại trốn ở sau lưng Bất Thâu, đang nhăn mặt với Tiểu Thánh, Tiểu Năng.
Dương Tiễn hết cách không biết làm sao, vừa tiễn bọn Tiểu Thánh ra cửa, vừa nói:
“Xin lỗi, lần sau ta nhất định chú ý.”
Lỗ Ban và Chức Nữ đang đợi ở cửa.
Thấy Tiểu Thánh và Tiểu Năng cỡi mây bay đến, Lỗ Ban vội vàng hỏi: “thế nào rồi?”
Tiểu Thánh trả lời một cách vui mừng: “ha, ha ha, bị chúng cháu cho một bàn ủi nóng phẳng lại rồi.”
Mọi người đang chuẩn bị tổ chức lại lần nữa, ăn mì, không ngờ sóng này vừa yên, sóng kia lại đến, lần này đến càng lợi hại hơn___
Chỉ thấy một miếng đá vuông, từ tầng trời thứ 7 bổng nhiên rơi xuống, sắp đập vào nhà của Lỗ Ban.
Đá to gào thét mà đến, đập xuyên nóc nhà.
Chức Nữ đang bận luộc mì, nghe tiếng giật mình đờ đẫn.
Nhìn thấy Chức Nữ khó tránh tai nạn này, sắp phải bị đá to đè bẹp thành bánh thịt rồi. Nói thời gian chậm, thì thời gian nhanh, chỉ nghe Tiểu Năng quát lớn một tiếng: “mau tránh ra!” rồi xông vào, đẩy Chức Nữ ra.
Trời ạ, cục đá to không nghiêng không lệch rơi thẳng ngay vào đầu Tiểu Năng, chảy máu rồi! Đám đông giật mình.
Chức Nữ vừa kinh sợ vừa cảm động, vội vàng từ trên ống quần của mình, xé ra một miếng vải, vội vàng băng bó cho Tiểu Năng, trong miệng liên tiếp hỏi: “có đau không? Rất đau phải không?....”
Tiểu Năng ngồi bệt trên đất, đang nhìn về cục đá to tét thành hai miếng.
Rất là đắc ý: “nam tử hán không sợ đau, xem đi, vẫn là đầu tôi cứng hơn.”
Tiểu Thánh nóng rồi, nó vừa vội vàng đi ra cửa, vừa tức giận nói: “chút nữa xãy ra to chuyện rồi, lần này không thể tha cho Dương tiễn được!”
Lại nói về Dương Tiễn, nhìn thấy trên công trường nhà mình, các công nhân đang ngồi đờ đẫn, không vui.
“Đến chổ tôi làm giết thời gian sao? Ta thấy các người là kẻ đi hỏi Đường Tăng mượn lượt___tìm sai chổ rồi. Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Rơi, rơi xuống dưới rồi!” Mấy người thợ nói.
“Rơi xuống dưới? Là ta rơi xuống dưới? Hay là mấy người rơi xuống dưới?”
“Cái này…..”
Một người thợ đứng dậy, chỉ cho Dương Tiễn xem.
Chỉ thấy trên mặt chổ đất đá vuông đang nằm, hiện ra một cái lỗ vuông, thì ra là một miếng đá vuông, đã từ tầng trời thứ 7 rơi xuống tầng trời thứ 6!
Dương Tiễn vuốt râu thầm nghĩ:
“Hỏng rồi! Lần trước rơi xuống một chút bụi, thì ầm ĩ đến thiếu chút nữa ta không thoát nổi cảnh quẩn bách; Lần này rơi xuống cục đá to, họ càng muốn đến tìm ta tính sổ đây. Ta phải mau chuẩn bị…..”
Trước tiên phải tìm được <<Đại Từ Điển Cong Lý>>
Nhưng, Dương Bất Bại đem cuốn <<Đại Từ điển Cong Lý>> giấu đến ai cũng tìm không ra.
Dương Tiễn lục tung mọi góc xó, không thu được kết quả gì, ông ta suy nghĩ: tìm không được <<Đại Từ Điển Cong Lý>>, thế thì sẽ nói không xong lý lẽ cong; Nói không xong lý lẽ cong, ở dưới lên tìm, thì sẽ đối phó không xong (Chú ý: đây không phải lý lẽ cong mà là lý lẽ chính đáng.)
“Đúng, ta phải mau đi mượn một quyển……”
Dương Tiễn vội vàng cỡi mây đi ra cửa.
Hao Thiên Khuyển thích nghe lý lẽ cong, vội vàng theo cùng.
Quyển<<Đại Từ Điển Cong Lý>>này, thì ra là hàng xuất bản phi pháp, không người mua, không có trên thị trường, số lượng phát hành không nhiều, tổng cộng chỉ có 2 quyển. Một quyển thuộc về Dương Tiễn, một quyển được Lý Thiên Vương cất giữ.
Lý Thiên ở tại tầng trời thứ 5.
Dương Tiễn giẫm mây hạ xuống, lách qua nhà Lỗ Ban ở tầng trời thứ 6 cứ thẳng đến Thiên Vương phủ mà đi.
Phía dưới chính là Thiên Vương phủ.
Dương Tiễn nói rõ mục đích đến, muốn mượn <<Đại Từ Điển Cong Lý>>
Lý Thiên Vương muốn cho mượn, nhưng phải thu tiền về rất cao.
Ông ta hướng về Dương tiễn chìa hai tay ra, nói một cách hùng hồn đầy lý lẽ: “tôi không thể cho mượn không!”
“Lần sau,” Dương Tiễn nói không xong lý lẽ cong, thì làm cong biện pháp, “ông nếu như tìm không được quyển sách của ông, cũng có thể đến chổ tôi mượn, ông sẽ không chịu thiệt đâu.”
“Đúng vậy!”
Lý Thiên Vương sờ đầu, bị thuyết phục rồi.
Tìm ra <<Đại Từ Điển Cong Lý>>, đang sắp giao cho Dương Tiễn, Lý Thiên Vương bổng nhiên rút tay về: “khoan đã, ông phải lưu lại giấy vay mượn.”
Lý Thiên Vương này cũng không phải là đèn tiết kiệm dầu.
Ông ta lấy ra một tờ giấy, một cây bút, để cho Dương Tiễn đề tên, ký duyệt.
Dương Tiễn xem qua, là giấy vay mượn chính thức in đẹp, trên giấy viết:
Có mượn có trã;
Mượn lại không khó;
Mượn rồi không trả;
Toàn gia chết hết.
Cữ hành xong nghi thức ký tên, Dương Tiễn kẹp quyển đại từ điển, vui mừng rời khỏi Thiên Vương phủ.
“Lần sau ông ta tìm đến ta đòi trả từ điển, ta sẽ cùng ông ta nói cong lý, dù sao cong lý đều đang ở chổ ta, xem ông ta cầm giấy vay mượn có xá gì?” Dương Tiễn vừa đi vừa nghĩ, trong lòng cứ vui, “ta, ta chỉ thích cùng kẽ ngốc kết bạn…..”
Giữa đường, Dương Tiễn bị Tiểu Thánh chặn lại.
Tiểu Thánh đang ôm cục đá tét làm đôi, một tay chặn lại đám mây của Dương Tiễn.
Tiểu Thánh nghiêm khắc trách móc: “ông rơi đá làm bị thương người, phải bị trừng trị!”
“Khoan,” Dương Tiễn vừa học vừa bán, vừa lật từ điển vừa thì thầm, “để ta tìm, đá rơi trúng người, phải tìm trang thứ mấy cà?.....”
Lời lẽ trên quyển <<Đại Từ Điển Cong Lý>> này rất thú vị, thử đề cữ mấy hàng:
Oai lý giảng đắc toàn, bạch ngật bất đào tiền;
Oai lý giảng đắc diện, thụ hối thụy đắc túi;
Oai lý giảng đắc hưởng, biền nhĩ một thương lượng;
Oai lý giảng đắc hảo, thảng kiếng bất tọa lao;
…………………
Rất nhanh tìm được rồi, ở trang thứ 5849, đầu đề là:
Oai lý giảng đắc thanh, thạch đầu biến thành kim!
“Đúng, cần phải nhấn mạnh giá trị của đá.” Dương Tiễn xem xong phần chính bài văn, đúng với ý nguyện, gật đầu vừa ý.
Thế là ông ta, đầu óc nhạy cảm, nói một cách mặt không biến sắc, tim không đập:
“Cục đá này của ta, do Nữ Oa nương nương đích thân luyện thành, từ chổ Lý Thiên Vương nhà sưu tập đá hiếm, tốn vàng nặng ký mua được, bây giờ bị các ngươi đập bể rồi, phải bồi thường giá gốc.”
Thật là đúng với một câu tục ngữ: Trư Bát Giới luyện võ, đổ lỗi cho người.
Cong lý chính là “sinh ra” từ thế này.
“Đầu của Tiểu Năng bị đụng tét rồi, tiền thuốc này ông phải bồi …….”
Hai bên tranh luận không dứt, đành phải đi mời trọng tài viện thiên cung phán quyết.
Tiểu Thánh nắm lấy tay của Dương Tiễn, tức giận đùng đùng cỡi mây đi cùng.
Viện trưởng viện trọng tài không phải ai khác, thì ra chính là Lý Thiên Vương. Họ bước vào nhà họ Lý, Lý Thiên Vương làm ra vẽ hướng về Dương Tiễn chào hỏi: “a, Nhị Lang Thần, đã lâu không gặp.”
Hai người mỗi bên lâu ngày gặp lại, nói qua nói lại lại tranh luận rồi.
Tiểu Thánh nói: “thịt mềm quan trọng hay là đá quan trọng?”
Dương Tiễn nói: “cục đá này của ta ở tầng trời thứ 9 rơi xuống độc nhất có một!”
Lý Thiên vương giả vờ lôi kéo khuyên nhũ: “được rồi, được rồi mà…….răng nhai không kỹ còn cắn phải lưỡi mà.”
“Sao có thể được? Lý Thiên Vương ông phán quyết đi!”
“Ây da, bây giờ khắp nơi đều đang nói về dân chủ, trọng tài viện lại không phải do một mình ta mà làm được.” Lý Thiên Vương thoái thác nói: “xem ra phải đợi trọng tài viện họp lần sau, mới có thể cho mấy người một ý kiến được.”
“Thế trọng tài viện khi nào họp?” Tiểu Thánh hỏi.
“Cái này…….cái…..tôi cũng nói không rõ được.” Lý Thiên Vương đang chi hồ giả dã.
Ra khỏi Thiên Vương phủ, Dương Tiễn cười nói với Tiểu Thánh không bình tĩnh một cách không có ý tốt: “chúng ta đành phải kiên trì chờ đợi, chờ đợi quyết định trọng tài.”
“Dù sao không thể dễ dàng bỏ qua cho ông!”
Tiểu Thánh nhanh chóng đi về, phản hồi tin tức.
Lỗ Ban mặt mày ủ ê: “trọng tài viện phải thời gian dài mới mở họp một lần.”
Chức Nữ nói: “trước tiên trị thương cho Tiểu Năng quan trọng…….”