Tây Du Hài Hước

-- 17 --

Chủi Hỏa Hầu và Thất Hỏa Trư đối với lần hù dọa này không phải chuyện đùa, hai người vội vàng giữ chặt chân của sư tử đá cầm quạt, không để cho nó quạt. Chủi Hỏa Hầu giả lã: “không cần quạt, chúng tôi đây là mồ hôi lạnh, càng quạt mồ hôi càng nhiều hơn.”

Hai bạn nhỏ tự nhiên thầm cười. Tiểu Thánh nhìn thấy hai kẽ cắp chột dạ, cố ý lại trêu chọc chúng: “nếu như các ngươi tự mình không quạt, cho chúng ta mượn quạt mấy cái, cho mát cho mát, được không?”

“ Việc này, việc này không được đâu!” Quạt thì sẽ biến, biến thì lộ tẩy.

Tiểu Thánh lại còn truy hỏi: “tại sao không được? Tại sao?”

Chủi Hỏa Hầu vốn rất biết nói dối, nhưng cũng có chút phát huy thất thường, bây giờ thì bổng chốc bị bí, ấp a ấp úng: “tại sao?.....Quái lạ, tại sao lại hỏi tại sao?” Ông ta chọt Thất Hỏa Trư một cái: “ông nói đi, tại sao không được, không thể cứ để tôi nói mãi.”

“Xin lỗi,” Thất Hỏa Trư rất xấu hổ, “tôi không phải không nói, chỉ sợ nói không hay, nói không trơn, nói đến người khác không tin.”

“Thật ngốc,” Tiểu Thánh nhịn không được đến dạy họ, “có thể nói thế này: ‘sư tử đá là không sợ nóng, không sợ lạnh, các người nếu như thật là từ đá làm ra, thì không chú ý đến mát hay lạnh, sẽ không cần dùng quạt nữa.”

“Đúng đấy, đúng đấy!” Hai tên kẽ cắp rất vui mừng, liền dựa theo Tiểu Thánh dạy nói qua một lần, cầm lại cây quạt, “việc của Ngọc đế không thể dây dưa, chúng tôi phải đi rồi, trở về gặp lại!”

Nhìn theo bóng hình kẽ cắp Chủi Hỏa Hầu và Thất Hỏa Trư đi xa, Tiểu Năng gầm một tiếng: “nếu như không phải nghe theo lời nói của Tâm Nguyệt Hồ, tôi sẽ không tha họ đâu.”

“Nhưng chúng ta phải làm rõ họ rốt cuộc muốn làm cái gì.” Tâm Nguyệt Hồ cùng các Tinh quan từ trong chổ tối đi ra chổ sáng.

Tiểu Thánh và Tiểu Năng lại không cần làm sư tử đá nữa rồi, theo sự bàn bạc của mọi người, hai bạn nhỏ cũng bắt buộc lập tức xuống phàm, tiếp tục đuổi theo dấu vết.

Ra khỏi Nam Thiên Môn, Tiểu Thánh và Tiểu Năng cấp tốc hạ xuống, đi về phía nhân gian. Quay đầu nhìn lại, đã không còn nhìn rõ khuôn mặt các bạn Hổ, Thổ, Cẩu, Ngưu ……..nữa. Trời tối rồi, chỉ thấy Nam Thiên Môn sáng lên một hàng ánh sáng sao, nhấp nháy, cực kỳ rực rỡ.

“Họ còn đứng ở đó.” Tiểu Thánh nói một cách cảm động.

Tiểu Năng đếm một hồi: “đúng vậy, 26 sao không thiếu một sao.”

Nhưng, trời cần 28 sao, “28 túc” mà. Hai sao đang ở phía trước hai bạn nhỏ, rơi xuống hạ giới một cách lén lén lút lút, lờ mờ mung lung.

Tiểu Năng nói: “tôi lúc trước vẫn không hiểu, tại sao cũng là sao như nhau, có sao rất sáng, có sao rất tối? Bây giờ tôi mới hiểu.”

Tiểu Thánh nói: “làm việc không rõ ràng, thì sáng không nỗi rồi.”

…………..

Lại nói về Dương Bất Thâu và Dương Bất Bại lãnh chỉ xuống phàm trước đây, điều tra bắt Chủi, Thất nhị túc về.

Đi đông đi tây, uổng phí sức lực. Đi nam đi bắc, không gặt hái được kết quả gì.

Họ nghĩ không ra: mình mắt nhiều hơn người khác, phải phát hiện được mục tiêu trước chứ!

Bổng nhiên Dương Bất Bại chỉ vào nơi xa xa: “anh, anh nhìn bên đó có vui không.”

Đi đến gần nhìn, thì ra là rất nhiều người đang đọc hoàng bảng.

Một ông lão hỏi một người thanh niên: “trên bảng viết gì vậy? Tôi không biết chữ, xin đọc giúp giùm tôi.”

Người thanh niên rất tự tư: “không được, không thể để cho ông biết. Nếu như ông đến trước một bước, làm cho Hoàng Đế trường sinh bất lão rồi, tôi sẽ không phát tài được.”

Bấy giờ Chủi, Thất nhị túc của huynh đệ nhà họ Dương muốn bắt về đã ở trên bầu trời hoàng cung.

“Đến rồi,” Thất Hỏa Trư nói: “chúng ta mau đi lột hoàng bảng.”

Họ đương nhiên từ lâu đã biết trên hoàng bảng viết gì rồi. Lý Thiên Vương mỗi ngày tối đến đều dựng đứng lỗ tai nghe đủ loại lời cầu nguyện từ hạ giới. Như: Hiếu tử mong muốn mẫu thân sớm hồi phục sức khỏe; Người lùn mong muốn bản thân được cao to; Các cậu khóa mong muốn đề thi không khó quá; Dế đá mong muốn dế của đối phương bị viêm màng não…....Nhưng Lý Thiên Vương chỉ có hứng thú giao dịch đối với món chấm mút to, giống như Hoàng Đế thế này muốn cái gì, thì Hoàng Đế  có thể  thỏa mãn cho khách hàng đầu sỏ cái đó thì ông ta không thể bỏ qua. Hoàng Đế này là Hoàng Đế là ra vẽ kín đáo, mong muốn 900 năm, 9000 năm làm hoài không nghĩ, Lý Thiên Vương chính là cấu kết Chủi, thất nhị túc trộm quạt báu đi tặng cho ông ta.

Chủi Hỏa Hầu nói, “đừng vội, chúng ta là Tinh quan trên trời, cần phải làm cho ra vẽ một chút.”

Một tiếng “soạt” Chủi Hỏa Hầu ở trên chiếc tạp dề dơ của Thất Hỏa Trư  xé xuống một miếng.

“Ông làm gì vậy?” Thất Hỏa Trư kêu lên.

 “Lại mượn ông một chút nữa____” Chủi Hỏa Hầu từ tốn lại ở trên sau cổ Thất Hỏa Trư cạo xuống một ít đất đen.

Thất Hỏa Trư nhìn Chủi Hỏa Hầu dùng đất đen này viết lên trên miếng vải.

Không bao lâu sau, miếng vải đen này đã phấp phới bay trong không trung.

Nó bồng bềnh qua lại một cách chập chờn chậm rì, mọi người ở phía dưới sẽ có thời gian để làm đủ loại suy đoán_____

“Đây là khăn tay của tiên nữ.”

“Đây là thơ của tiên ông làm.”

Vị thứ 3 càng có sức tưởng tượng hơn: “đây là thần tiên đang thả diều. Diều dưới mặt đất thả bay lên trời, diều ở trên trời thì thả bay trên mặt đất.”

Mấy nhà sưu tập đi đến ước giá cho “diều của trên trời”.

Nhưng giá diều càng đánh giá càng thấp, vì càng lúc càng nhìn rõ hơn. Lúc miếng vải dơ này sắp rơi xuống đất, đã không còn một xu.

Một ông lão nghèo đem miếng vải không ai cần này nhặt lên, nói muốn đem đi về lót ổ chó, để cho chó của ông ta ấm áp một chút.

Đúng ngay lúc này, có người phát hiện chữ trên miếng vải bố dùng đất dơ viết thành, lập tức đoạt về trong tay đọc lớn lên:

Nến xuân đốt cháy lên,

kèn đồng thổi vang lên,

Hoàng Đế quỳ cúi xuống,

Quạt báu trên trời đến.

“Thì ra là Thiên chỉ!” Người này biệt hiệu “Phùng Lí châm” quen biết Phùng Lí Tháp Châm, không bỏ qua tất cả cơ hội tốt. Ông ta lập tức đem miếng vải này đội ở trên đầu, sải bước chạy: “ta phải mau mau đem Thiên chỉ đưa vào trong cung, vạn tuế gia có lẽ sẽ thưởng cho ta đây.”

Trước cửa Hoàng cung, tướng giữ cửa đang báo cho Tả thừa tướng và Hữu thừa tướng vừa mới xuống kiệu: “2 vị thừa tướng, ngày hôm nay không cần thượng triều nữa.”

“Tại sao vậy?”

“Vạn tuế gia đi đến ao thất lí rồi.”

Tả thừa tướng nói: “ao thất lí không phải là ao nhiều bùn sao?”

Hữu thừa tướng nói: “có lẽ lại là có ai nói với vạn tuế gia, tắm trong ao bùn có thể trường thọ.”

Bấy giờ “Phùng Lí Châm” đuổi theo đến cửa cung, mở ra “Thiên chỉ” nói với tướng giữ cửa: “đây là từ trên trời rơi xuống đấy, tôi phải giao cho vạn tuế gia.”

Tả thừa tướng nói: “đây có thể là một cơ hội tốt lấy lòng Hoàng Đế.”

Phùng Lí Châm nói: “tôi biết mà.”

Hữu thừa tướng nói: “nhưng ngươi không biết, trước khi lấy lòng Hoàng Đế, cần phải lấy lòng thừa tướng. Ở đây có sự phân công, lấy lòng thừa tướng khúc này để ngươi quản, khúc phía sau do thừa tướng quản.”

Hữu thừa tướng nói xong liền đoạt lấy miếng vải dơ trong tay “Phùng Lí Châm” đang trố mắt đờ ra, muốn đem dân cho Hoàng Đế. Tả thừa tướng không đồng ý chịu thiệt, cho rằng trái phải cần bình đẳng, thế là một người kéo một góc của miếng vải bố, vội vàng chạy đến ao thất lí.

Dương Bất Thâu và Dương Bất Bại cũng chen giữa số người nhàn rỗi, cùng nhau đi xem cảnh náo nhiệt.

Bên ao thất lí, có ngự lâm quân cầm kích bảo vệ, đám cung nữ đang nâng khăn tắm và áo tắm.

Hoàng Đế ở trong ao “đì đùng” tắm thật thỏa thích, bùn lầy tung tóe khắp nơi.

Nội thị sợ bị dơ quần áo, đứng ở nơi xa xa đưa tin: “khải bẩm vạn tuế, tả hữu thừa tướng cầu kiến.”

Hoàng Đế nói: “kêu họ đợi một lát.”

Hoàng Đế trần truồng leo lên bờ, một cung nữ đem khăn tắm muốn lau mình cho Hoàng Đế, Hoàng Đế lắc lắc tay: “đừng lau! Người ta nói đây là bùn trường mệnh, có thể giảm cân lưu thông máu, thọ thêm nhiều tuổi đấy.”

Vì để giữ gìn hiệu quả trị liệu, Hoàng Đế giống một cái võ trứng to, toàn thân quấn đầy “bùn trường mệnh”. Ngoài cái quần ngắn nho nhỏ ra, quần áo nào cũng không dám mặc.

Tả, hữu thừa tướng cùng nhau trình lên miếng vải bố, còn thề thốt tranh nhau là tự mình đoạt được.

“Được rồi, đừng cãi nữa.” Hoàng Đế dùng cách xưa, “không thể tin hoàn toàn, cũng không thể không tin, mỗi bên tin một nữa vậy.”

Hoàng Đế đọc xong “Thiên chỉ”, vui sướng vượt quá mong ước, vội vàng sai bảo chuẩn bị hương án, đội nhạc.

Ngữi đến mùi gỗ đàn hương, nghe đến tiếng kèn đồng, Chủi, Thất nhị túc cưỡi mây bay đến.

Hoàng Đế dẫn thần hạ phủ phục quỳ lạy.

Bấy giờ Tiểu Thánh, Tiểu Năng cũng cưỡi mây đuổi đến, ở trên cao nhìn xuống dễ xem cảnh.

Tiểu Thánh nói: “hai kẽ cắp chạy đến đây rồi.”

Tiểu Năng nói: “tôi cũng nhìn thấy Dương Bất Thâu và Dương Bất Bại.”

Chủi, Thất nhị túc mang theo quạt âm dương từ từ hạ xuống.

Hoàng đế nói: “không biết quạt báu này dùng có linh không?”

Chủi Hỏa Hầu đem quạt đưa cho Tả thừa tướng: “ông quạt cho Hữu thừa tướng một cái đi.”

Tả thừa tướng đón lấy quạt báu một cách vừa mừng vừa lo: “tôi nhất định dùng sức quạt!”