Tây Du Hài Hước

-- 15 --

Lại nói về sáng sớm ngày hôm nay, Ngọc Đế ngồi trên Lăng Tiêu Điện, bổng nghe nội thị bẩm báo: “Vương Mẫu cầu kiến.”

Ngọc Đế thì thầm: “vừa mới sáng sớm bà lão này đến làm gì đây?”

Chỉ thấy Vương Mẫu bước lên điện, mặt đầy vẽ giận dữ.

Ngọc Đế nhìn thấy vẽ giận dữ này, thôi không còn ngạc nhiên. Vì Vương Mẫu bình thường giữ gìn rất tốt, khuôn mặt này trước giờ phấn mặt trắng tinh, như trứng gà vừa bóc võ. Còn ngày hôm nay……trên trán nhẳn bóng lại xuất hiện một nếp nhăn!

Ngọc Đế biết người vợ già xấu tính, liền chuyển hướng hỏi: “trên trán bà, là sợi tóc, vẫn còn tơ. Ai mắt kém sẽ cho là nếp nhăn.”

“ Đúng rồi, là vì nếp nhăn này.” Vương Mẫu rất dứt khoát, “thiếp là vì chuyện này đến cầu xin bệ hạ.”

Ngọc Đế nói: “nhưng ta không có kem làm đẹp, ngoài nếp phong sương dành cho nàng.”

“Cái gì!” Vương Mẫu hét lên: “thiếp muốn người lập tức phái người thay thiếp phá án, người ta đang bị xúi quẩy, ngài còn nói bóng nói gió!”

Việc gì vậy cà? Thì ra Vương Mẫu có một cây quạt tròn, là một món bảo bối, tên gọi là “Âm dương lão thiếu phiến”. Trên quạt một mặt vẽ một ông lão, một mặt vẽ một em bé. Dùng bên mặt vẽ ông lão quạt người một cái, trẻ có thể biến thành già; Dùng bên mặt vẽ hình em bé quạt người một cái, già có thể biến thành trẻ.

Vương Mẫu nương nương không muốn biến thành già, cũng không muốn biến thành trẻ, bà ấy sợ nhất là nếp nhăn. Sáng sớm mỗi ngày dùng cây quạt bảo bối bên mặt có em bé quạt nhẹ nhàng từng cái từng cái vào mình, chỉ quạt nữa ngày là đủ. Nếp nhăn trên trán muốn mọc ra sẽ mọc không được. Cho nên Vương Mẫu nương nương trước giờ không có nếp nhăn, vì vậy mà Vương Mẫu nương nương một ngày cũng không rời xa cây quạt ‘Âm dương lão thiếu phiến’ này.

“Nhưng sáng sớm ngày hôm nay không thấy quạt báu, không biết bị ai cướp đi rồi.” Vương Mẫu đang lãi nhãi lãi nhãi kể lại, “thiếp hỏi qua Thiên Thâu Tinh, hắn nói không phải là hắn lấy. Hắn tuy là chuyên ăn trộm, nhưng trước giờ ngay thẳng thật thà. Hắn ăn trộm đó chẳng qua chỉ là để khoe khoang kỹ thuật ăn trộm, nghiên cứu ‘ có trộm có trả, lại trộm không khó’….”

Ngọc Đế liền tra hỏi: “tối hôm qua gác cửa Nam Thiên Môn là ca nào? Có vết tích gì đáng nghi không?”

Vi Hỏa Hổ trưởng ca Hỏa ban từ trên giường bị kêu dậy, đi đến trước Ngọc Đế báo cáo: “Tôn Tiểu Thánh và Trư Tiểu Năng giữ cổng Nam Thiên Môn. Nhưng đến lúc chúng tôi đi tuần tra trở về, hai người họ không biết đã đi đâu rồi.”

Tiểu Thánh và Tiểu Năng cũng bị tìm đến.

Tiểu Năng nói một cách mắc cỡ: “chúng tôi ngủ, nên không biết vì sao, Nam Thiên Môn lại rời khỏi chúng tôi.”

Tiểu Thánh nói: “không biết việc gì, có lẽ là chúng tôi đã rời khỏi Nam Thiên Môn.”

Ngọc Đế nói với Thái Bạch Kim Tinh: “để Cự Linh Thần giúp ngươi, tìm trong <>. Trực ban đi ngủ, cần phán tội gì, cần chịu phạt như thế nào.”

Kim Tinh dẫn Cự Linh Thần, đến kho sách tra tìm luật trời.

Vì luật trời nhiều, sách phải làm lớn hơn một chút. <> giống như một căn nhà lầu đứng sừng sững.

Kim tinh trước tiên để cho Cự Linh Thần sức mạnh vô song đem sách lật đến trang thứ 3.500, sau đó leo lên đám mây chuyên dùng để đọc sách, lên đến hàng thứ 46.000, tìm đến điều khoản có liên quan đến trực ban ngủ gục.

Kim Tinh giật cả mình, cách trừng phạt của điều khoản này là____ “có nghĩa vụ thay Ngọc Đế cắt móng tay, đến khi móng tay không mọc nữa mới thôi; Hoặc có nghĩa vụ thay Ngọc Đế rữa chân, rữa đến chân này không còn thối mới thôi.”

Kim Tinh rất thích Tiểu Thánh và Tiểu Năng, không nhẫn tâm đem chúng nó trừng phạt cực khổ thế này, liền trở về bẩm với Ngọc Đế: “lúc trực ban ngủ, phạm vào tội trực ban ngủ, cần phạt họ sau này lúc trực ban không cho ngủ.”

Lý Thiên Vương bước ra tâu nói: “trước tiên khoan định tội xữ phạt, cần đến trong Vương Mẫu phủ điều tra rồi hãy nói.”

Ngọc Đế liền phái Thiên quan mặt sắt: “ngươi đi một chuyến xem.”

Viên Thiên quan này vừa lãnh chỉ ra khỏi điện, Lý Thiên Vương liền đi theo cùng ở phía sau: “Thiên quan xin dừng bước!”

Lý Thiên Vương từ trong ống tay áo lấy ra một cây phất trần “đây là cây phất trần hiện ảnh của Thái Ất Chân Nhân tặng cho ta, có thể giúp ngươi phá án.”

Thiên quan mặt sắt đón lấy cây phất trần: “đa tạ Thiên Vương.”

Đến phủ Vương Mẫu, Thiên quan nói mục đích đến. Vương Mẫu Nương Nương liền chỉ vào bàn trang điểm trăm của quý của bà ấy: “quạt báu chính là để ở đây.”

Thiên quan phát hiện cửa sổ đang mở, hỏi Vương Mẫu: “trong đêm cửa sổ này có đóng hay không?”

Vương Mẫu nói: “có đóng, không biết tại sao lại mở ra.”

Thiên quan mặt sắt tay cầm cây phất trần, đi đến trước cửa sổ: “ cho chúng tôi nhìn xem hình bóng của kẽ trộm.”

Cây phất trần vung lên, nhẹ nhàng lướt qua mặt đất trước cửa sổ, trên đất liền hiện ra hai ảnh nghiêng, một cái là hình khỉ, một cái là hình heo.

Thiên quan mặt sắt liền đi báo cáo Ngọc Đế: “nhìn thấy kẽ trộm quạt là một con khỉ, một con heo.”

Ngọc Đế nhổ râu suy nghĩ: “tối hôm qua Tôn Tiểu Thánh, Trư Tiểu Năng tự ý rời khỏi cương vị công tác, đúng lúc xãy ra vụ trộm, hình dáng lại phù hợp….”

Ngọc Đế sai Tứ Thiên tướng: “Tôn Tiểu Thánh, Trư Tiểu Năng có nghi vấn trộm báu vật, lập tức đem chúng nó giam lại thẩm tra.”

“Tuân chỉ.”

Tứ Thiên tướng bước ra, Giáp thiên tướng nói với các bạn: “này luân phiên làm việc, các vị là muốn giảm bớt thủ tục, hay là tốn hao công sức.”

Tam Thiên tướng nói: “giảm bớt thủ tục tốt hơn.”

Giáp Thiên tướng nói: “lãnh chút dinh dưỡng bổ sung thế này, không đáng cùng 2 tên tiểu tử bướng bỉnh đó tốn sức tổn hao tinh thần, tôi có ý này…..”

Bốn tướng đi đến Tinh Quan phủ, gọi Tiểu Thánh và Tiểu Năng ra.

“Ngọc Đế mới xây xong một cái nhà hát, mời các ngươi đi xem kịch.” Thiên tướng nói.

Tiểu Thánh, Tiểu Năng đi cùng Thiên tướng một cách vui mừng đi xem kịch.

Họ đi vào một cái phòng tối, càng đi càng tối. Cứ đi 3 bước, thì gặp một cặp thổ binh tay cầm binh khí, đứng rất ngay ngắn.

Tiểu Thánh chỉ vào đám thổ binh hỏi Thiên tướng: “họ là diễn viên, hay thật là thổ binh?”

Giáp Thiên tướng trả lời: “lúc họ không nhúc nhích, có thể đem họ làm diễn viên, nhúc nhích thì khác rồi.”

Tiểu Thánh và Tiểu Năng bị dẫn vào một gian phòng nhỏ. Cửa lập tức đóng chặt lại. Ở đây ngay một cái cửa sổ cũng không có, rất ngộp ngạt khó chịu.

Tiểu Năng kêu lên một tiếng không bình tĩnh: “mau diễn kịch đi.”

Bấy giờ, một viên quan nách kẹp cuộn hồ sơ, đi vào phòng một cách rất nghiêm túc, cùng Tứ Thiên tướng đối mặt gặp nhau.

Giáp Thiên tướng chào hỏi: “Ôn Thiên Quân, đi thẩm án.”

Ôn Thiên Quân “ừ” một tiếng mắt nhìn thẳng.

Giáp Thiên tướng kiến nghị: “vì sự an toàn của ngài, ngài tốt nhất nên dùng thế thân.”

“Hả?” Ôn Thiên Quân suy nghĩ suy nghĩ rồi gật gật đầu, “ừ”.

Không bao lâu sau, trên trần nhà của gian phòng nhỏ này mở ra một miếng, lộ ra một cái lổ vuông.

Tiểu Thánh và Tiểu Năng cảm thấy mới lạ, mở to con mắt chú ý nhìn.

Trong cái lổ vuông thả xuống một con rối giật dây đang kẹp cuộn hồ sơ, con rối này còn đang ở giữa không trung đã tự giới thiệu: “ta chính là Ôn thiên Quân.”

Hai “khán giả” lập tức vỗ tay.

Ôn Thiên Quân thật đang ở bên trên cái lỗ vuông giật dây, phối âm.

Chỉ thấy con rối đó móc ra một cây bút, mở ra một cuốn sổ, hỏi: “các ngươi tại sao lại trộm quạt báu của Vương Mẫu?”

Hai bạn nhỏ nghe xong ngẩng người ra.

Tiểu Thánh hỏi: “quạt báu nào?”

Tiểu Năng nói: “chúng tôi không có trộm cái gì cả.”

Con rối cầm lấy bút liền viết lên trên quyển sổ: không nói thật.

Tiếp theo, con rối tuyên bố: “đề thứ hai là lựa chọn đáp án: A-Là Tôn tiểu Thánh trộm. B-Là Trư Tiểu Năng trộm. C-Là Tôn Tiểu Thánh và Trư Tiểu Năng cùng nhau trộm.”

Tiểu Năng bị ABC làm cho hồ đồ rồi, hỏi Tiểu Thánh: “trả lời thế nào?”

Tiểu Thánh bất ngờ nhảy đến chụp lấy con rối, Ôn Thiên Quân không phòng bị, bị kéo xuống nữa thân hình.

Tiểu Thánh nói lớn với Ôn Thiên quân: “ông xuống đây nói cho rõ ràng.”

Ôn Thiên Quân vội vàng quăng đi con rối: “được rồi, thẩm vấn hoàn tất.” Nói xong liền đem ván đậy vào chổ mở đóng chặt lại.

Lại nói về trong Tinh Quan phủ, ngoài Chủy túc, Thất túc ra, 26 túc đang bàn cãi tới tấp.

Tinh Nhật Mã nói: “Tiểu Thánh, Tiểu Năng sau lại đi trộm của Vương Mẫu vậy?”

Lâu Tinh Cẩu nói: “họ lại không có nếp nhăn.”

Giác Mộc Giao nói: “Tôn Ngộ Không đi trộm bàn đào, e rằng có chút di truyền!”

Ngưu Kim Ngưu đẩy đẩy Tâm Nguyệt Hồ: “mọi người đều gọi ngươi là Trí đa tinh, ngươi nói xem!”

Tâm Nguyệt Hồ khép lại đôi mắt, tập trung tinh thần: “xãy ra sự việc trước sau, chỉ có Lý Thiên Vương vui mừng, không biết ông ta đang làm trò quỷ gì đây?”

Nữ Thổ Bức tỏ ra dũng cảm: “tôi đi thăm dò một chút.”

Nữ túc hiện ra nguyên hình con dơi, thò ra đôi cánh vỗ ra một tràng tiếng vang, liền bay về phía Thiên Vương phủ một cách nhẹ nhàng.