Tay Của Ta Xuyên Qua Tóc Đen Của Ngươi

Quyển 2 - Chương 260

“Thế nhưng, không thể quay về lúc trước.” Harry buồn bã, giọng nói tràn ngập ưu thương. Quay lại không được, cậu quay lại không được. Cùng Ron, Hermione trải qua thời thiếu niên vô tư, cùng Fred, George đùa giai, cùng Nevile tay chân vụng về, Luna làm việc quái dị, trải qua những ngày ấm áp, chỉ tiếc thời gian đã trôi qua, rốt cuộc không thể quay đầu lại.


Tâm trạng chán nản của Harry rơi vào mắt Voldemort, tuy hắn không có bạn, cũng không biết cảm giác mất đi bạn sẽ như thế nào, nhưng có lẽ không khác lắm với cảm giác mất đi người yêu, nếu không, Harry sẽ không khổ sở như vậy. Vươn tay, ôm người yêu vào trong lòng, Voldemort cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mái tóc đen mềm mại của Harry, thì thâm: “Harry thân yêu, nhớ bạn bè sao?”


Thân thể Harry chấn động thật mạnh, trong lòng cậu vừa chua xót vừa đắng chát, kí ức thoáng hiện trong đầu, buồn bã và cô đơn khi phải rời xa bạn bè, lại được Voldemort nhẹ nhàng ôm lấy, quan tâm, cậu cảm thấy cái mũi đau xót, nước đã đọng nơi khóe mắt. Cậu vươn tay, ôm chặt lấy Voldemort, vùi mặt vào lồng ngực ấm áp của hắn, nhẹ nhàng cọ cọ, rầu rĩ nói: “Đúng vậy, ta nhớ bọn họ. Nhớ Ron, Hermione, Fred cùng George, Nevile… Còn có Luna, tuy cô gái này rất quái dị, nhưng cô ấy là một nữ phù thủy tốt bụng, thông minh.”


Voldemort không nói gì, hắn nhẹ nhàng ôm Harry, lẳng lặng nghe Harry nói. Hiện tại, Harry không cần hắn an ủi, chỉ cần hắn lắng nghe.


“Bọn họ là bạn bè của ta, chiến hữu sóng vai chiến đấu, cho dù rơi vào thời điểm đen tối nhất, bọn họ luôn kiên định đứng bên cạnh ta, thậm chí có người vì đó mà trả giá bằng tính mạng. Thế giới Muggle hoàn toàn thất thủ, Hội phượng hoàng bị tiêu diệt, chúng ta rơi vào đường cùng, bọn họ cũng không phản bội ta. Ta yêu bọn họ, Voldy, ta yêu bọn họ. Ta không thể không yêu bọn họ, ta không thể không nhớ bọn họ, bọn họ sống trong lòng ta, lúc nào cũng ở trong lòng ta, khoảng thời gian bên cạnh bọn họ tưởng như mới ngày hôm qua, rõ ràng như vậy, tươi đẹp như vậy.”


Cậu dừng lại, cọ cọ trong ngực Voldemort, trường bào lông dê tinh xảo ướt nước mắt. Cậu rất do dự, nhưng vẫn nghiêm túc nói ra, “Còn có, Ginny.”


Nghe cái tên này, Voldemort bĩu môi. Hắn đã từng gặp gia đình Weasley, Arthur Weasley và vợ là Molly Weasley, điển hình của người nhà Weasley, tóc đỏ, tàn nhang, có thể đoán trước là hói đầu, còn nữ phù thủy mập mạp kia… Nói chung, đôi vợ chồng này không phải tuấn nam cũng không phải mỹ nữ, đứa con gái sinh ra có thể xinh đẹp sao? Weasley lại là gia tộc máu trong nổi tiếng nghèo túng, còn sinh quá nhiều, không có dư tiền mà nuôi dưỡng, con gái của gia đình như vậy sẽ có dạng gì? Hắn vô cùng hoài nghi, lúc trước Harry yêu Ginny Weasley có phải do mái tóc đỏ của Ginny Weasley làm Harry liên tưởng đến người mẹ đã mất hay không, tác dụng của di tình.


“Ta nợ Ginny nhiều nhất, cô ấy là vợ của ta, người yêu của ta, thậm chí từng mang thai đứa con của ta, nhưng cuối cùng vì giúp đỡ ta, cô ấy phải chịu ủy khuất lớn lao, cuối cùng còn mất đi cả chồng, Voldy, ta nợ cô ấy rất nhiều.” Harry hấp hấp cái mũi, “Ta nhớ bọn họ, Voldy, rất nhớ, nhưng ta biết, việc đã qua, sẽ không quay lại, ta quay lại không được.” Nói xong câu cuối cùng, cậu lại vùi đầu vào trong lòng Voldemort, truyền ra tiếng khóc nho nhỏ.


Voldemort nhẹ nhàng xoa đầu Harry, dùng bàn tay ấm áp nắm chặt bàn tay của người hắn yêu, yên lặng nhìn cậu trút tâm sự. Những lời này, tâm tình này, đã chôn dấu trong lòng Harry rất lâu, Harry cần giải tỏa một lần, hy vọng lần sau, có thể hoàn toàn buông quá khứ. Harry cũng tự hiểu được, 26 năm quá khứ, không bao giờ tái hiện nữa.