Tay Của Ta Xuyên Qua Tóc Đen Của Ngươi

Quyển 2 - Chương 211

” Harry, cám ơn cậu.”
Snape đột nhiên cảm ơn như thế khiến Harry có chút mơ hồ, “Cảm… ơn tớ?”


” Đúng vậy, cám ơn cậu. Tất nhiên là cậu nói giúp cho Lupin trước mặt chủ nhân, hắn mới không bị thương khi bị vây bắt.” Snape nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Harry mới có thể khiến Voldemort ra quyết định không làm Remus bị thương, “Cám ơn mọi việc cậu làm cho tớ.” Hắn vĩnh viễn nhớ mãi ân tình này.


” À… Đừng, đừng ngại, chúng ta là bạn thân mà.” Harry gượng cười, không dám phủ nhận phán đoán của Snape. Đương nhiên, Voldemort vì cậu nên không thương tổn đến Remus, nhưng lại không liên quan đến Snape, mà lúc này cậu chỉ có thể gật đầu, dù nó khiến Snape mang lòng biết ơn với cậu.


” Như vậy, cậu có biết vì sao chủ nhân bắt Lupin không?” Dù sao cũng không phải vì Hoàng tử lai, Snape vô cùng rõ ràng điểm này.
Harry nói lời tiên đoán của Sybill Trelawney, lại giải thích suy đoán của Voldemort, Snape lập tức nhíu chặt hai hàng lông mày, vô cùng lo lắng.


” Chủ nhân nhận định Lupin là người giữ bí mật? Cái này… Sao có thể? Bạn thân nhất của James Potter là Sirius Black ngu ngốc kia, bí mật trọng đại như vậy nên giao cho hắn bảo vệ mới đúng chứ? Sao lại, sao lại đổ lên người Remus?” Nói xong lời cuối cùng, tâm trạng bắt đầu bối rối, Snape vô thức đổi cách xưng hô của hắn với Remus từ “Lupin” thành ” Remus”, nhưng hắn không có thời gian cũng không có tâm trạng chú ý đến loại chuyện nhỏ nhặt này. Nếu như suy đoán của Voldemort trở thành sự thật, Remus bị mang đến trước mặt Voldemort sẽ có kết quả gì, trong lòng hắn hiểu rõ. Phương pháp tốt nhất để hỏi địch nhân chính là dùng hình, hơn nữa càng tàn nhẫn hiệu quả càng tốt. Hắn từng hỏi qua vài lần, biết rõ cách dùng hình của Tử thần thực tử, tuyệt đối có thể khiến các phù thủy hận không thể chết đi, nhưng lại có các loại pháp thuật và ma dược bảo đảm trước khi biết được tin tức, phù thủy chỉ có thể đau đớn mà sống.


” Ý tưởng của Black cũng tốt, nếu hắn quả thật làm như vậy. Nguyên nhân chính là, vì mọi người đều biết hắn là bạn thân nhất của James Potter, đều cho rằng người giữ bí mật nhất định là hắn, cho nên không ngờ người giữ bí mật lại là một người khác. Các phù thủy chỉ biết đuổi bắt hắn, vợ chồng Potter ở đâu cũng không ai biết.” Harry cho rằng ý tưởng của Sirius cũng được, không có Pettigrew, người Sirius có thể lựa chọn chỉ có một.


” Nhưng mà, không thể xem nhẹ trí tuệ của chủ nhân…… Chủ nhân không phải là phù thủy thông minh bình thường……” Snape chua xót thì thầm. Mặc dù hắn thấy, Sirius Black là một người không đơn giản, thậm chí có thể nói là thông minh, nhưng Sirius Black hại thảm Remus là sự thật. Hắn đã có thể đoán trước tình cảnh của Remus, chỉ sợ điều duy nhất hắn có thể làm là chuẩn bị thêm ma dược bổ huyết cũng ma dược trị bệnh, nhờ Harry giúp đỡ, tận lực qua mỗi lần thẩm vấn, Remus có thể mau mau hồi phục, trong thời gian nghỉ giữa hai lần thẩm vấn, Remus có thể nghỉ ngơi lâu một chút. Giờ đây hắn chỉ hy vọng tính tình ngoài mềm trong cứng của Remus không quá mạnh mẽ, sớm nói ra vợ chồng Potter đang ở đâu để bớt đi khổ sở.


” Cậu nói đúng.” Nhắc tới sự thông minh cơ trí của người mình yêu, Harry hiện lên vui vẻ. Cậu không phải không chú ý tới vẻ mặt ảm đạm của Snape, cũng đoán được nguyên nhân khiến Snape như thế, nhưng cậu còn ở đây, Voldemort sẽ không dùng hình với Remus, có lẽ thủ đoạn khác cũng không quá tàn nhân, đau đớn của Remus sẽ ít đi một chút. “Cho nên tớ muốn hỏi cậu, có muốn đến gặp hắn hay không?”


” Gặp hắn?” Snape mờ mịt lặp lại lời của Harry, sau đó mới phản ứng, “Cậu nói là, đến gặp hắn……”


Harry gật đầu. “Các cậu đã lâu không gặp nhau mà? Thư từ cũng chỉ có vài bức. Bình thường có nguyên nhân khiến cậu không gặp hắn, hôm nay hắn ở trong này, cậu không đến gặp hắn; sau khi bắt được Black, nếu thật sự xác định Remus là người giữ bí mật, cậu gặp hắn càng thêm khó xử.”


Đích xác, hiện tại Snape và Remus gặp mặt thật xấu hổ, nhưng đợi Remus bị Voldemort tra tấn, hai người gặp mặt càng không xong. Hiểu được điểm này, Snape đương nhiên hy vọng có thể gặp mặt Remus. “Harry, cậu sắp xếp một chút nhé, đừng…… Đừng quá đột ngột.”
Harry vui vẻ đáp ứng.