Tay Của Ta Xuyên Qua Tóc Đen Của Ngươi

Quyển 2 - Chương 208

Qua bốn mươi ngày vất vả, Dracula vô cùng đắc ý hướng Voldemort báo cáo, “Chủ nhân tôn kính, một trong những bề tôi đáng tin cậy nhất của ngài, bá tước Dracula, rốt cục dựa theo sai bảo của ngài, đã bắt được Remus Lupin.” Hắn vung tay lên, sáu Tử thần thực tử đem Remus tới trước mặt Voldemort.


Voldemort nhìn nhìn, bộ dáng sáu Tử thần thực tử có vẻ rất chật vật, mặt và đầu đầy bụi đất cùng mồ hôi, áo choàng phù thủy nhăn nhúm, trên người còn có vết thương. Áo choàng của Remus bị rách một đường khoảng 40 cm, hai tay máu tươi đầm đìa, trên mặt chỗ xanh chỗ tím. Trong tám phù thủy thì chỉ có Dracula không bị gì, quần áo chỉnh tề sạch sẽ, đôi mắt xanh hiện lên vui sướng, hưng phấn, kích động, thỏa mãn, hiển nhiên trong trận truy đuổi, Dracula thắng lợi áp đảo người sói này. Xem ra, sau khi bắt được Lupin, Dracula liền vội vàng đến khoe thành tích, thậm chí không để thuộc hạ của mình thay đổi quần áo. Không thể phủ nhận, tình cảnh thê thảm của sáu Tử thần thực tử khiến Voldemort vô cùng hài lòng về sự trung thành và tận tâm của họ.


Hắn nhíu nhíu mày, “Dracula, ngươi không ra tay quá nặng chứ?” Hắn tin tưởng rằng Dracula sẽ không làm sai mệnh lệnh, nhưng hắn sợ Lupin phản kháng quá mức mãnh liệt khiến Dracula không thể không nặng tay, hắn không muốn Remus bị gì, Harry sẽ tìm hắn oán trách.


Dracula nở nụ cười đắc chí, nói: “Sao bề tôi có thể hồ đồ như vậy? Nhìn Remus Lupin có vẻ bị thương rất nặng, kỳ thật đều là vết thương bên ngoài, được trị liệu lập tức sẽ khỏi hẳn. Sáu thuộc hạ này cùng mấy chục người khác còn bị thương nặng hơn hắn.” Hắn chỉ vào sáu Tử thần thực tử, “Bề tôi rất chừng mực.” Voldemort nói cho hắn biết Remus Lupin là người sói, bảo hắn không truy bắt Remus Lupin vào ngày trăng tròn, hắn đã làm đúng, chẳng qua có chút mệt mỏi, bởi vì hắn không thể làm Remus Lupin bị thương quá nặng.


Voldemort lúc này mới vừa lòng cười rộ lên. Nhìn Remus không chút sợ hãi cũng không quá tức giận giương mắt nhìn hắn, hắn phất tay, Dracula lập tức dẫn thuộc hạ rời khỏi đại sảnh. Chủ nhân thẩm vấn, bọn họ canh giữ ngoài cửa là tốt nhất.


Từ lúc bị Tử thần thực tử vây bắt, Remus đã không để ý sinh tử, là thành viên của Hội phượng hoàng, hắn đã sớm nghĩ đến cục diện này. Ngoài dự kiến là ma cà rồng không hạ lệnh giết hắn, mà nghiêm túc nói với thuộc hạ bắt sống hắn, chẳng sợ có bao nhiều Tử thần thực tử phải chết. Hắn chú ý tới, ngày trăng tròn, Tử thần thực tử không tiến công, bọn họ giống như biến mất, cho hắn thời gian yên tĩnh vượt qua trăng tròn, sau đó lập tức phát phát động đợt tấn công mới.


Hắn không muốn nghĩ như vậy, nhưng tình huống khiến hắn không thể không nghĩ như vậy: Hoàng tử lai, chỉ sợ có tham gia vào hành động bắt hắn, hắn không biết nên nên đối mặt với sự thật này như thế nào, Voldemort biết hắn có lang dược, rất có thể là hoàng tử lai nói. Hắn không thể tức giận vì chuyện hoàng tử lai làm: Bọn họ có một khoảng cách không thể vượt qua, lý tưởng cùng lập trường đối lập có thể dễ dàng gạt bỏ sự tồn tại của tình cảm. Nếu đổi vị trí, lúc Dumbledore muốn bắt Hoàng tử lai, hắn cũng sẽ nói ra mọi chuyện hắn biết – đây là trách nhiệm của bọn họ, nguyên tắc của bọn họ. Nhưng trong lòng hắn vẫn đau đớn, khiến mắt hắn có chút ẩm ướt.


“Cậu Lupin, Harry luôn rất nhớ cậu, có thể nhìn thấy cậu, Harry nhất định rất vui vẻ.” Voldemort buồn cười thưởng thức vẻ mặt đầy suy nghĩ của Remus, vẻ mặt này khiến hắn nghĩ đến Severus – Hoàng tử lai vẫn luôn tự nhận là yêu đơn phương.


Harry, Harry Potter. Thuộc phe đối địch, Remus không thể không thừa nhận Harry Potter là Tử thần thực tử mà nhiều người yêu mến nhất. Nếu lúc trước Harry Potter được phân vào nhà Gryffindor, mà không phải là vào nhà Slytherin đề cao huyết thống, bọn họ sẽ rất hòa hợp. Nhưng lúc này Voldemort nhắc tới Harry Potter cũng không thực sự chứng tỏ Harry Potter rất muốn gặp hắn. “Tôi cũng rất vui vẻ nếu được gặp lại ngài Potter.”


Vì sao Voldemort muốn bắt sống hắn chứ?