Tay Của Ta Xuyên Qua Tóc Đen Của Ngươi

Quyển 1 - Chương 58

” Ngươi nên yêu một phù thủy máu trong mới đúng?” Harry hạ mắt, tuy là câu hỏi, nhưng cậu dùng ngữ khí khẳng định. Với tư tưởng của Voldemort, hắn nên lựa chọn bạn đời như người của gia tộc Malfoy.


Voldemort không biết nói thế nào Harry, nói chính mình trước đây gặp qua Harry lúc trưởng thành? Nói từ nhỏ hắn đã yêu Harry sâu sắc? Harry sẽ cho rằng hắn nói dối. ” Dựa theo lẽ thường mà nói, nên là như vậy. Nhưng là ta gặp em. Đầu tiên, ta hy vọng có thể chăm sóc thân nhân duy nhất của ta, bất tri bất giác, ta phát hiện ta ánh mắt đã không thể rời khỏi em.”


Tuyệt đối trăm phần trăm là nói thật. Hắn yêu người thanh niên xuất hiện trước mặt hắn vào buổi chiều tà hôm đó, gương mặt mỏi mệt mà kiên trì, hiện lên sự lương thiện, cảm thông, chính trực, kiên nghị. Thanh niên kia cho hắn động lực sống sốt, cho hắn phương hướng tương lai, giúp hắn không ngừng vì điều đó mà cố gắng, một cái ôm tràn ngập day dứt và dịu dàng kia giúp hắn thỏa mãn vượt qua vô số đêm cô đơn. Hắn cũng yêu cậu bé trước mắt này, thiếu niên luôn tỏ vẻ thờ ơ nhưng vô cùng xuất sắc, hiền lành, kiên định, vì đạt mục tiêu mà dũng cảm tiến lên, luôn đè nén đau khổ trong lòng, nở nụ cười tươi sáng động lòng người. Không biết bởi vì Harry là người thanh niên kia, hay bởi vì người thanh niên kia là Harry, hàng đêm nằm mộng, không còn là thanh niên thản nhiên đối mặt với sự cô độc, mà còn có thiếu niên luôn quyết đoán. Bởi vì bị hắn ép buộc mà nén tức giận, má phồng lên, đôi mắt lục bảo thạch hiện lên sự không cam lòng mỗi khi hắn thân mật; vì lý tưởng của mình mà nhờ hắn tư vấn, ánh mắt chuyên tâm như thu cả thế giới vào, lúc ấy hắn không hiểu, hắn cứ tưởng rằng vì hình ảnh lúc Harry trưởng thành mà hắn yêu thiếu niên trước mắt. Thẳng đến ngày 15 tháng 8, trận tấn công đẫm máu khiến giới phù thủy khϊế͙p͙ sợ, hắn vội vàng chạy tới nơi phát ra dấu hiệu hắc ám, phát hiện trong cầu trường Quidditch, hàng nghìn người đã an toàn, lại độc không có Harry. ” Cậu ấy đi cứu người.” Snape và Lucius cúi đầu xấu hổ nói. Tim hắn đột nhiên bị bóp chặt, một phù thủy vị thành niên đối chọi với người khổng lồ và Âm Binh có thực lực kinh khủng? Tâm sinh ra đau đớn, sự điên cuồng và tuyệt vọng khiến hắn nhận ra, tâm của hắn đã bị thiếu niên trước mắt này chiếm giữ, rốt cuộc không lấy lại được.


Harry cúi đầu như trước, Voldemort càng nhấn mạnh hắn yêu Harry thì Harry càng khó nhận. Voldemort nói thật, cậu biết. Cậu và Voldemort đã biết nhau rất lâu, thật lâu thật lâu, với biểu tình và tác phong của Voldemort có thể khẳng định hắn nói thật, thậm chí không cần sử dụng Chiết tâm bí thuật. Voldemort nói dối thì môi khẽ hạ, nói ra lời thật tâm thì hai mắt thoáng nheo lại, đây là thói quen không thể thay đổi, bởi vì chỉ có người thật sự rất chú ý mới có thể phát hiện, cho nên không ai nhắc nhở Voldemort bỏ đi thói quen này. Vừa rồi mắt Voldemort, khẽ nheo lại, hắn không nói dối.


” Ngươi yêu ta, nhưng ta không yêu ngươi.” Harry lạnh lùng đáp lại Voldemort, ” Ta vĩnh viễn sẽ không yêu ngươi.” Đến cuối cùng tình yêu cũng bị sự nghi ngờ, sự căm ghét chà đạp, thà rằng bây giờ dập tắt tình yêu này.


Voldemort nhẹ nhàng cười ra tiếng, cười khiến Harry mơ hồ, không vì bị mình cự tuyệt, một người quá mức tự tin như Voldemort bị đả kích đến phát điên chứ?
” Harry, không phải em không yêu ta, mà là không dám yêu ta?”


Harry lảng tránh tầm mắt, ” Cái gì mà yêu hay không dám yêu, không yêu chính là không yêu, không có nhiều lý do như vậy.”
” Em thực sự không có tình cảm với ta sao?”
” Chẳng lẽ loại chuyện này ta cần nói dối sao? Ngô – ”


Cằm bị nâng lên mạnh mẽ, đôi môi hồng nhuận bị đôi môi gợi cảm dán lên.