Tay Của Ta Xuyên Qua Tóc Đen Của Ngươi

Quyển 1 - Chương 114

Harry mới đầu đi nhanh, sau đó dần dần chậm lại, xác nhận chung quanh không có người khác, cậu xoay người, nói: ” Tiểu thư Miranda, thật trùng hợp, cô có chuyện gì sao?”


Cách nhau hơn 10 bước, Miranda lấy tay vuốt vuốt tóc, nói: ” A, cậu chủ Harry, thật là trùng hợp. Tôi ra hít thở không khí, ở đại sảnh quá đông người.”
Harry cười sáng lạn, như hoa mới nở, ” Vậy sao? Vậy ta sai, ta còn tưởng cô theo dõi ta.”


Tay Miranda đang vuốt tóc dừng một chút, lập tức cười to lên, vô cùng thoải mái, ” Cậu chủ Harry nói đùa, sao Miranda dám……”
Harry không kiên cắt đứt lời cô, thời gian của cậu có hạn, Voldemort có thể tới tìm cậu bất cứ lúc nào. ” Ít nói lời vô nghĩa đi, cô có mục đích gì?”


Không đoán trước suy nghĩ của mình bị nhìn thấu, Miranda hơi bối rối, cô định nhân lúc Harry không hề phòng bị, hiệu quả đạt được mới cao, ai ngờ bị Harry phát hiện. Nhưng không sao, phát hiện thì phát hiện, có đề phòng thì sao, chứng cứ cô đưa ra rất xác thực. Suy nghĩ đến đây, trong mắt cô hiện lên một tia độc ác.


” Cậu Harry Potter, tôi đến, là có việc nói rõ với cậu.”


Thấy Miranda đi tới trước mặt mình, Harry nói một cách đơn giản: ” Cô nên gọi ta là cậu chủ Harry, Miranda.” Cậu không để ý cách xưng hô cậu chủ này, nhưng do Miranda thay đổi cách xưng hộ, cậu mới cố ý dùng nó làm cô ta kích động, càng kích động càng nói nhiều.


” Cậu chủ Harry?” Miranda khinh thường nhìn Harry, ” Mày là cậu chủ? Mày là con của chủ nhân Voldemort sao? Là cháu ngoại của chủ nhân Voldemort sao? Là họ hàng của chủ nhân sao? Không, mày không phải, kế thừa huyết mạch Salaza Slytherin vĩ đại chỉ có duy nhất một mình chủ nhân Voldemort, mày là tên nhóc chẳng biết từ nơi nào đến, không có gia tộc, không có nguồn gốc, chỉ bằng việc kế thừa một chút năng lực của Salaza Slytherin, mà muốn trở thành người kế thừa của chủ nhân Voldemort? Muốn trở thành người thống trị tầng lớp quý tộc máu trong? Thật là kiêu căng ngạo mạn!” Cô ta vươn ngón trỏ, không chút tôn kính chỉ vào chóp mũi Harry, móng tay sơn đỏ như máu. Harry nhíu mày, cậu không thích người khác chỉ vào cậu, hành động không hề lễ phép. Giọng Miranda nhỏ đi, u ám, hai mắt xanh lá nổi vằn đỏ, ” Tao nói cho mày, tên nhóc, mày nghe cho kỹ, mày có thể được chủ nhân Voldemort lập là người thừa kế, bởi vì mày giống một người!”


” Giống một người? Giống…… Giống ai?” Harry vội vàng hỏi, ánh mắt bình tĩnh đã dao động. Trong lòng cậu đã có đáp án mơ hồ, nhưng cần Miranda xác nhận, là người kia, người làm Voldemort tìm kiếm mấy chục năm.


Miranda đắc ý cười, ” Giống ai? Giống một người mày vĩnh viễn không thể trở thành! Mày và người kia có 9 phần giống nhau, mày biết nói xà ngữ, nhưng mày không phải người kia, vĩnh viễn không phải là người kia!” Cô ta nở nụ cười độc ác, ” Mày chỉ là kẻ thay thế, kẻ thay thế của người kia, giống tao, giống Jim, giống Paula…… Giống nhau, đều là kẻ thay thế!”


“Jim? Cô nói Jim? Hắn…… Hắn…… Và cô……” Harry lắp bắp mở miệng, ngón tay đan vào nhau, giống như nai con bối rối.


Miranda cười lạnh, ” Mày gặp Jim rồi sao? Mày không thấy lạ sao, nó và mày rất giống, tóc đen, màu xanh lá, cằm nhọn…… Tao cũng vậy, tóc đen, mắt xanh lá, cằm nhọn, dáng người mảnh khảnh; còn có Paula, nữ phóng viên Bungari.” Cô ta chớp chớp mắt, ” Chắc mày có ấn tượng với cô ta, cô ta hỏi vấn đề khiến mày đau đầu phải không?” Harry gật gật đầu, mắt đỏ lên. ” Cô ta cũng giống, tóc đen, mắt xanh lá, cũng rất giống mày.”


” Tôi nghĩ, tôi nghĩ đó là sự trùng hợp……” Harry cúi đầu, hấp hấp mũi, giống như muốn khóc.


Miranda cười nghiêng ngả, ” Trùng hợp? Một người hai người là trùng hợp, ba người bốn người thì sao? Năm mười? Đều là trùng hợp? Ai cũng biết, tất cả mọi người là kẻ thay thế, kẻ thay thế người kia, mày cũng không ngoại lệ!”


” Không có khả năng, không có khả năng……” Harry lui về phía sau, cái đầu nho nhỏ lắc lắc.