Bước vào tháng mười hai, một vài chương trình học đã kết thúc, thời gian sau giờ học ngày càng dài.
Diệp Chu đúng như lời mình nói, bắt đầu nghiêm túc chuẩn bị cho kỳ thi, trừ đọc tài liệu giảng dạy, cậu còn thường ngâm mình trong thư viện xem sách liên quan tới tài chính, buổi tối về phòng lại chú ý tin tức thời sự. Thật sự chiếm toàn bộ thời gian sang giờ học.
Mà Thương Tấn chính thức bắt đầu cuộc sống ‘bỏ lại trẻ nhỏ’ ở phòng 405, mỗi cuối kỳ đều vậy, chỉ là năm nay là cảm giác không tự nhiên nhất.
(*Bỏ lại trẻ nhỏ: Ý chỉ ba mẹ hai bên hoặc một bên chuyển đến thành phố đi làm, để con nhỏ của mình lại nông thôn sinh sống. Bọn nhỏ hoặc là ở với một trong hai người, hoặc là người thân thế hệ trước, hoặc những thân thích khác của ba mẹ. Ở đây ý chỉ ba bạn cùng phòng của Thương Tấn đều cắm rễ ở thư viện ôn tập, để một mình Thương Tấn lại trong phòng)
Mỗi lần tháo tai nghe xuống, không còn nghe thấy âm thanh lật sách của Diệp Chu nữa, hay lúc đứng lên cũng không nghe thấy câu hỏi của đối phương, luôn cảm thấy như thiếu cái gì đó.
Không khí lạnh lẽo đánh tới, người xung quanh thảo luận có phải chuẩn bị có tuyết không, nhưng bông tuyết không tới đúng hẹn mà tìm cơn mưa rào tầm tã thay thế.
Loại thời tiết ác liệt này, ‘hiệu Thương Diệp’ đột nhiên trở thành hàng hot.
Từ lúc chương trình học không nhiều, trừ khi đi học, Diệp Chu và Thương Tấn đều không sử dụng đến xe ba bánh. Thư viện chỉ cách ký túc xá tầm 15 phút đi bộ, lần nào Diệp Chu cũng trực tiếp đi bộ qua, mà Thương Tấn thì ở lại phòng.
Xe ba bánh không dùng đến cũng chỉ để làm cảnh, cho nên khi có người tìm Diệp Chu mượn, mỗi lần Diệp Chu đều thông báo với Thương Tấn một tiếng rồi cho mượn.
Vốn tưởng hôm nay sẽ là ngoại lệ, không nghĩ tới năm rưỡi chiều, Lưu Dư Thiên ngại ngùng đi tới đi lui cạnh Thương Tấn nhưng vẫn không nói chuyện.
Nhìn chằm chằm máy tính, Thương Tấn đưa mắt nhìn cái người không ngừng qua lại sau lưng mình, ngồi yên như vậy chờ đối phương mở miệng.
Lưu Dư Thiên đứng sau lưng Thương Tấn, dùng ánh mắt ra hiệu với Văn Nhân Húc, cậu ta lại cau mày không đồng ý, Lưu Dư Thiên nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Thương Tấn, cố lấy can đảm. “Thương Tấn.”
Thương Tấn tháo tai nghe xuống, chờ câu sau của cậu ta.
“Cậu có thể cho bọn này mượn xe ba bánh một chút được không? Hiện tại trời mưa, tớ muốn đến siêu thị X.”
Không đợi Lưu Dư Thiên nói xong, Thương Tấn liền lấy chìa khóa trên bàn đưa cho cậu ta.
“Cảm ơn! Tớ sẽ mua dâu tây ngào đường cho cậu.” Từ lần Diệp Chu nhờ Văn Nhân Húc mua cho một lần đó, mọi người phòng 405 đều biết sở thích ăn dâu tây ngào đường của Thương Tấn. Lưu Dư Thiên cầm chìa khóa, nhanh chóng kéo Lưu Dư Thiên rời khỏi phòng.
Ngay lúc cánh cửa ký túc xá đóng lại, Thương Tấn có chút buồn bực, tại sao mọi người tìm Diệp Chu mượn xe đều thoải mái như vậy, đến lượt anh lại yếu ớt không chịu nổi, anh nhìn qua là người dễ giận như vậy sao?
“Đinh đinh.” Di động truyền đến tiếng nhắc nhở, Thương Tấn cầm lên, là thông báo của mấy trang web, ngay lúc anh tắt đi, ngón tay thần xui quỷ khiến nhấn vào wechat, cập nhật nhóm bạn bè một chút.
Lướt loạt tin mới liền thấy một tin mới nhất gửi lên vòng bạn bè.
Diệp Chu: [Phát điên] [Phát điên] mưa lớn như vậy, mình về cách nào! Về cách nào? Về cách nào đây… [Hình]
Trên hình là góc chụp từ ô cửa sổ tầng năm của thư viện.
“Đáng đời.” Thương Tấn nhỏ giọng nói, biết rõ ban ngày mưa đen bay đầy trời, đi thư viện còn không biết cầm dù theo.
Thương Tấn đặt di động xuống, tiếp tục đeo tai nghe, có điều có làm gì cũng không thể tập trung vào game được. Lực chú ý thỉnh thoảng lại bị di động kéo lại, tay không nhịn được lướt vòng bạn bè một lần, nhìn xem có động tĩnh mới nhất nào không.
Năm rưỡi… chính là lúc người này thường trở về, trời lạnh thế này, lấy đầu óc ngu ngốc của Diệp Chu thì thật sự có thể cậu ta sẽ đội mưa chạy về.
Thao tác trên tay Thương Tấn dừng một chút, ánh mắt quét qua thời gian trên di động, thời gian chỉ gián đoạn một chút như vậy, nhân vật trong game bị chặt một đao, tiếp đó đoàn đội liền loạn.
[Đội ngũ] Du Du Tình Ca Xướng Bách Niên: F*ck, mắt tôi bị gì hả!!! Hạ Thương Chu lại phạm sai lầm??
[Đội ngũ] Sao Diện Lai Nhất Oản A Thân: Nữ thần, sao cô???
[Đội ngũ] Ẩn Thế Đao Khách: Nữ thần gì chứ, lại phạm sai lầm ** như vậy, hữu danh vô thực ***, không chơi thì đừng *** đùa.
[Đội ngũ] Du Du Tình Ca Xướng Bách Niên: Cậu mới **!! Sao không nhìn lại bản thân từ lúc bắt đầu tới giờ đã phạm bao nhiêu sai lầm, lúc cần tiến thì lùi, không nên tiến lại chạy đi chém lung tung một trận, không phải Thương Chu cứu cậu thì đã sớm đoàn diệt! Mì Xào, đá cậu ta ra!
[Đội ngũ] Sao Diện Lai Nhất Oản A Thần: Đá, dám mắng nữ thần của tôi, sau này gặp một lần chém một lần. Nữ thần đừng nóng giận, chúng ta không chấp nhặt tiểu nhân~~~
[Đội ngũ] Du Du Tình Ca Xướng Bách Niên: Thương Chu??
Mà lúc này Thương Tấn đã đứng lên, tìm hai cây dù trong kỳ túc xá, trước khi ra cửa lại do dự một chút, thả một cây lại chỗ cũ.
Diệp Chu nằm bên cửa sổ tầng năm thư viện, nhìn trời đã đến xế chiều, nhìn một chút lại buồn bực, vừa đứng lên lại thấy trời bên ngoài mưa ngày càng lớn.
Chung quanh bắt đầu có sinh viên hoặc gọi điện thoại hoặc gửi tin để bạn cùng phòng đưa dù đến, ngược lại là Diệp Chu lại không có suy nghĩ này.
Trước tiên không nói đến chuyện đối phương có đồng ý hay không, chỉ là lúc này cũng không phải thời điểm tốt để mở miệng với bạn học. Đường khó đi thì không nói, cho dù có dù đi đường cũng có thể khiến người bị ướt.
Diệp Chu tính đợi tới sáu giờ, nếu sáu giờ mưa còn không nhỏ bớt thì trực tiếp chạy thẳng về.
Nhàm chán chụp một tấm gửi vào vòng bạn bè, nhận được chút an ủi của đám người đồng cảnh ngộ.
Không thể đợi thêm được nữa, mưa vẫn lớn như cũ, Diệp Chu cho notebook vào cặp. Kéo kín khóa quần áo chuẩn bị đi ra ngoài, đúng lúc này đột nhiên nhận được một tin nhắn từ wechat.
Thương Tấn: Ở đâu?
Diệp Chu: Tầng năm thư viện.
Thương Tấn: Xuống, tôi có dù.
Diệp Chu: Xuống ngay!
Quả nhiên chờ nửa tiếng này là chính xác!
Diệp Chu hào hứng chạy xuống, trước cửa thư viện là một đám sinh viên đứng trốn mưa. Diệp Chu cố lách qua đám người ra cửa, thấy Thương Tấn đang cầm một cây dù màu xanh đen đứng ngoài nhóm người, như vị chúa cứu thế vậy.
Diệp Chu chạy chậm đến dưới dù, dù khá lớn nhưng vẫn khó có thể che kín hai người.
Diệp Chu đút hai tay vào túi, dán sát bả vai Thương Tấn, nói: “Hôm nay cậu không ở trong phòng hả?”
“Ừ, hôm nay lên tầng ba thư viện đọc sách. Đang chuẩn bị trở về thì thấy tin cậu đăng trong vòng bạn bè.”
Diệp Chu kích động nói: “May mà tôi tính trước đăng lên vòng bạn bè.”
Cho dù dù vừa đủ, khi hai người trở lại phòng, quần áo vẫn bị ướt một phần. Hai người vừa về lập tức cởi áo khoác treo một bên.
Nhân lúc Thương Tấn vào phòng vệ sinh, Diệp Chu cầm khăn lông lau khô quần áo của mình một cái, sau khi lau xong lại thuận tay lau phần tay áo bị nước mưa làm ướt của Thương Tấn. Lúc trở về chỗ của mình lại bị ghế của Thương Tấn ngáng chân vấp một cái, cánh tay cậu phải để lên bàn anh mới có thể giữ thăng bằng, không cẩn thận đụng phải chuột.
Màn hình đen lập tức sáng lên.
[Đội ngũ] Du Du Tình Ca Xướng Bách Niên: Cũng sắp nửa tiếng, rốt cuộc Thương Chu đi đâu rồi, đang đánh phụ bản tốt lại đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi.
[Đội ngũ] Sao Diện Lai Nhất Oản A Thân: AQ chờ một chút!
Diệp Chu mím môi, có chút khó hiểu nhìn màn hình máy tính.
Phòng vệ sinh đột nhiên truyền tới âm thanh, Diệp Chu lập tức che màn hình máy tính lại.
Thương Tấn: “???”
Diệp Chu ho một tiếng, bình tĩnh nói: “Vừa rồi bị vấp phải ghế, không cẩn thận chạm phải máy tính của cậu.”
Thương Tấn nghe cậu nói vậy, bỗng nhiên ý thức được, anh quên tắt máy tính… hay lắm hay lắm.