Nhị hoàng tử và Nghiên Dương cùng nhau vào cung. Họ chỉ dắt theo Hạ Tâm và một cận vệ của nhị hoàng tử.
Bữa yến tiếc hôm nay được thái tử tổ chức ở ngoài trời, cạnh bờ hồ và vườn hoa rất tươi đẹp. Còn có mấy con đom đóm bay lượn xung quanh khu vực này.
Nghiên Dương vừa đến, cô thấy được cảnh tượng này. Cô liền hồi tưởng lại những kỉ niệm đẹp trước kia. Là hắn ta cố tình bày ra những trò này! Cô chỉ nhếch môi cười.
Sau đó, hai người tiến lại chào hỏi thái tử.
Gương mặt của thái tử có chút biến đổi. Hình như hắn đã vui hơn được một chút. Còn Nghiên Dương, thái độ vẫn không đổi, gương mặt cô lạnh như tiền.
Nhị hoàng tử nói:"Hiếm khi đến Thiên Kỳ chơi lại được thái tử tiếp đón hậu đãi như vậy. Đa tạ đa tạ! Lần sau, khi đến Bắc Triều, ngài nhất định phải đến tìm ta! Nếu không ân tình này...trả sao hết được!"
"Quá khen quá khen! Dương nhi sống ở Bắc Triều có ổn không? Có như ở Thiên Kỳ?"
Nghiên Dương đáp lại:"Ta sống rất tốt! Không phải làm việc gì, tiêu dao tự tại, không phải lo nghĩ. Nhị hoàng tử yêu thương ta hết mực, chàng ấy không muốn ta đụng chạm việc gì. Sợ ta bị mệt!"
Nhị hoảng tử chỉ mỉm cười. Thái tử không vui, hắn ta trầm giọng lại:"Vậy sao? Vậy phải đa tạ nhị hoàng tử nhiều rồi! Dương nhi từ nhỏ đã được nuông chiều, nàng ấy ít khi làm việc gì. Nhưng có điều nhị hoàng tử có lẽ chưa biết. Nghiên Dương làm bánh thật sự rất ngon!"
Thái tử đang ám chỉ rằng, Nghiên Dương và hắn ta đã ở bên nhau từ nhỏ. Không có chuyện gì mà hắn không biết. Hắn rất hiểu rõ cô.
Nhị hoàng tử cũng hiểu được hàm ý trong câu nói của thái tử. Chàng cũng khá là thông minh. Chàng cười:"Haha...Không sao. Không sao. Dù sao mấy chuyện lặt vặt hay gì đó nên để hạ nhân làm. Nàng ấy chỉ cần vui vẻ là được! Còn về bánh thì...ta đã từng được ăn rồi. Quả là rất tuyệt, có một không hai!"