Tất Cả Các Dòng Sông Đều Chảy

Chương 27 - 28

27

Delie luẩn quẩn trong phòng nơi Adam nằm, không dám lại chiếc giường. Cô không muốn đến gần hoặc sờ cậu; trong khi cô chỉ xua đẩy như một ảo ảnh của giấc ngủ tự nhiên. Nhẹ nhàng như một phụ nữ, dượng cô rửa ráy khuôn mặt của người chết và vuốt mái tóc ướt khỏi đôi mày rộng và đẹp...khuôn mặt của Adam bình yên, môi mím lại, như mỉm cười; tựa hồ như cậu vừa bắt đầu đi vào một sự huyền bí nào đó đã khiến cậu bối rối, và vui sướng vì tìm được lời đáp giản dị đến không ngờ.

Cuối cùng, ông Charles nhìn lên và thấy gương mặt trắng bệch và dôi mắt thâm quầng của cô, dường như đang chìm sâu trong một nỗi đau khổ cố nén.

- Cháu đến với dì cháu đi. Bảo dì cháu cầu nguyện với cháu nếu dì cầu nguyện được...chúa ban cho, và chúa lấy đi...

Cô nấc lên:

- Thế thì chúa độc ác quá!

Cô nhìn cái miệng của Adam, cái miệng không bao giờ cười nữa, nói nữa, hôn nữa, im lặng, giam hãm mãi giọt lệ tràn ra từ trái tim đang vỡ tung của cô, nhưng một đốm lửa trong đôi mắt cô dường như làm cho những giọt lệ ấy khô đi trước khi rơi xuống.

Cô đến phòng người dì gõ cửa. Không có tiếng trả lời. Cô bước vào. Những bức màn đã buông xuống, căn phòng tối lờ mờ. Bà Hester đang nằm trên giường, mặt quay vào vách, chiếc khăn mùi-soa đẫm nước nắm chặt trong tay. Mắt bà nhắm nghiền, từ hai hàm răng nghiến chặt, thoát ra lời rên rỉ ai oán lặng lẽ không dứt, dường như không dừng lại để thở.

- Thưa dì, cháu đây, Delie đây. Cháu có thể giúp dì được chi không ạ?

- Đi đi. Đi đi.

Delie lấy một chiếc mùi-soa từ ngăn kéo trên cùng của cái tủ com-mốt, nhúng vào nước hoa oải hương đặt lên trán bà Hester. Cô cố nhẹ tay để chiếc khăn mùi-soa ướt không làm cho bà co giật, nhưng bà không chịu buông khăn. Delie đặt một chiếc mùi-soa sạch khác lên gối. Tiếng ai oán lặng lẽ vẫn tiếp tục. Cô bước khỏi cửa sổ đến đứng bên lan can hiên nhà, tại đây cô đã thường đợi Adam từ dòng sông bước vào.

Cô nắm lan can và với đôi mắt nóng bỏng, ráo hoảnh, cô nhìn khúc quanh của dòng sông xuôi chảy. Cô đã sợ dòng sông- và Adam đã chết đuối trong một vũng nước! Dượng cô bảo rằng cậu đã ngã xuống trong khi băng qua khe, đập đầu vào một khúc gỗ ngả và nằm sấp dưới nước bất tỉnh. Chỉ một vài tuần nữa, khe sẽ khô cạn, không còn đủ nước để làm chết đuối một con chuột đồng. Nhưng đêm qua Adam lại băng ngang đấy, trong lúc trăng lặn mờ tối, trong khi khúc gỗ tướt sương đêm trơn trợt. Và cô đã để cậu đi tới đó.

Cô chạy xuống bậc thềm, chạy lên những đồi cát theo cách chúng đã đưa cậu về nhà, xuyên qua đám cây sồi và cây thông, quanh các bãi lầy khô cạn, về phía nơi cậu đã chết.

Buổi chiều hôm nay thật bình yên, thật tuyệt diệu như chế giễu cô, như trùm lên người cô; dòng sông thanh thản, những đám mây bạc làm cho bầu trời thêm xanh, những thân cây thêm bất động, đám cỏ thêm vàng. Cô chạy tiếp, không thấy gì, tam trí cô chỉ vương vấn một hình ảnh: Adam nằm bất tỉnh trong cái khe phản phúc.

Nhưng khi tới khúc gỗ ngả, cô không thể chịu được khi trông thấy nơi ấy, cô quay lại và băng qua lòng khe nơi khe đổ vào dòng sông.

Cô có thể cảm thấy những giọt lệ chưa chảy nóng bỏng trong mắt cô. Chúng ở đấy, như đọng lại thành cục cứng làm trán cô đau. Cô bước tiếp,. Đi như người mù quanh những khúc gỗ tròn và băng qua những đám lignum sột soạt. Có một lần cô ngã xuống bùn chưa kịp khô, và ao ước được chết đuối ở đấy để được bình yên. Nhưng muỗi đốt dữ dội hai bàn tay cô, cổ cô, khiến cô lại đứng lên đi tới.

Mặt trời đã khuất hẳn sau những rặng cây. Thoạt đầu cô có ý nghĩ mơ hồ là đẩy khung cảnh chết chóc ra sau cô, càng xa càng tốt. Cuối cùng, cô bước đi như một cái máy. Những đám cây thấp mỏng dần và biến đi, và cô đi qua một khu rừng bạch đàn nhựa đỏ trên một cách đồng ngập nước bao la. Không có dấu hiệu của dòng sông hay bất cứ một ánh nước loáng nào. Người cô nóng bừng vì sốt và cô rất khát.

Bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi, cô ngồi trên một khúc gỗ ngả xám xịt.

Tất cả điều im lặng đến nỗi cô cảm thấy như chìm sâu dưới biển. Rồi một đôi chim rừng cất tiếng cười chua chát.

Trời tối mịt dưới các tàng cây. Toàn thân cô run rẩy. Hai mươi bốn giờ qua cô ngủ rất ít, nhưng cô không ý thức gì cả ngoài cái lạnh và cái khát. Cô phải đi tiếp. Cô bước vấp ngã, quên không ngó lên các mảng trời để tìm những ánh sao quen thuộc. Cô phải đi đến dòng sông ngay...

28

Ông Charles ngồi bên giường bệnh của Delie, nắm bàn tay gầy của cô, nói:

- Chuyện xảy ra như thế là tốt đấy, cháu ạ. Dượng nghĩ rằng thời gian qua, nhờ phải chăm nom cháu mà dì cháu đã tỉnh lại. Lúc phải đưa Adam đi Echuca cho khám nghiệm và làm đám tang, dì cháu vẫn nằm đó quay mặt vào tường...không, cháu đừng cố trò chuyện.

“Khi dượng cho mời bác sĩ tới đây, dượng bảo ông ta rằng nhà này có tới hai người ốm. Nhưng ông ta đã cho dì cháu biết rằng cháu bị viêm não nặng lắm, cần được chăm sóc cẩn thận...mọi người cho rằng viêm não là do muỗi đốt.

- Thưa bao...bao lâu rồi dượng?

- Từ khi cháu ốm à? Gần ba tuần. Cháu sốt vùi nhưng cháu sắp khỏi rồi. Dì cháu không còn nằm nữa, chăm sóc cháu suốt ngày đêm. Khi cháu vượt qua cơn hiểm nghèo thì dì cháu lại quỵ, chỉ vì mệt mỏi quá. Dì cháu ngủ gần hai ngày rồi. Annie đang chăm sóc dì, một hai ngày nữa dì sẽ trở lại bình thường thôi.

Những lời trống rỗng vang trong đầu cô. Một vài ngày nữa, bà Hester sẽ lại bình phục, và Delie đã vượt qua cơn hiểm nghèo. Cô có thể trông thấy cô vượt qua khúc quanh hiểm nghèo- một hàng rào xám xịt với những cọc cao, và phía trước là một con đường dài xám xịt, trống rỗng của cuộc đời, thiếu hẳn hình bóng của Adam...

- Cháu không muốn bình phục.

- Dù cháu muốn hay không, cháu cũng đang bình phục, và một ngày kia cháu sẽ nhìn lại tất cả chuyện này và cháu sẽ tự hỏi sao cháu lại có thể cảm thấy như vậy. Cháu hãy tin dượng, dượng biết cháu cảm thấy như thế nào.

Khi người dượng đã đi ra, cô nằm ngắm tia nắng buổi chiều chênh chếch rọi qua cửa sổ, và những hạt bụi sáng quay tròn lấp lánh nhảy múa.

Tia sáng chênh chếch khiến cô nhớ lại buổi chiều hôm Adam đã đến hôn cô lần đầu tiên. Cô quay đầu trên gối, phần nào mong mỏi cậu sẽ đến qua cánh cửa. Nhưng không; hình dáng cậu đã chìm đắm trong bóng tối mãi mãi.

Sáng hôm sau, ông Charles lại đến, ông mang theo một cái cặp bản thảo.

- Có thể cháu thích được những thứ này, bài viết của Adam....cháu có mặt trong đó khá nhiều: Tặng philadelphia....Delie...Delphin- Tên cháu dưới nhiều biến dạng khác nhau.

Ông nhếch mép cười buồn bã và đặt những bài viết của Adam bên cạnh bàn tay mà cô vừa thờ ơ đặt lên bìa sách.

- Cháu đừng đọc nhiều quá kẻo mệt. Hôm nay bác sĩ sẽ đến, do đó cháu hãy cố để ông ta có thể cho cháu ngồi dậy.

- Cháu cảm thấy khá hơn nhiều.

....Ba tuần. Ba tuần cô đã nằm đây trong bóng tối chập chùng, thỉnh thoảng dì Hester hoặc chị Annie lại vào, cúi xuống với một chiếc cốc hoặc một mảnh vải ướt.

Có những lúc hết sức im lặng đến nỗi cô thầm hỏi rằng cô có chết không; có những lúc khác, những giọng nói tố cáo lại thét vào cô những tiếng khủng khiếp: “Mi từ chối chàng. Mi giết chàng”.

Cô gặp lại cơn ác mộng về bờ biển dài trắng xóa, vô tận và cô quạnh với những con sóng thần đập mạnh và những đồi cát dài vô tận. Một cơn sóng lên cao tới trời, như một ngọn đồi, trong khi cô chờ nó rơi xuống vỡ ra, quét cô, hủy hoại thân cô.

Giờ đây, cô nằm nhắm nghiền đôi mắt, nghĩ đến giấc mơ đó. Ông charles đã đi ra, cô mở mắt, đưa một bàn tay ướt nhẹ như để thử trên mặt những tờ giấy mỏng. Tuồng chữ của Adam dường như cho cô sức mạnh. Cô lật lật các tờ giấy và yếu đuối cầm một tờ giơ lên mắt. Cô đọc:

“Và xuyên qua các năm tháng không đếm được, mặt trời này sẽ đốt.

Xuyên qua bầu trời xanh lơ, và tiết xuân ngắn ngủi sẽ tàn tạ.

Khi quên em một thời gian lâu, và khi anh là hạt bụi phân tán, những mùa hè sẽ trở lại”.

Rồi cô nức nở, không sao nín được, những giọt nước mắt nóng hổi đầm đìa trên những tờ giấy nhàu nhò. Cuối cùng, không còn giọt nước mắt nào trong người cô nữa, nhưng cô cứ nấc khan cho tới khi cô ngủ say. Đó là những giọt nước mắt đầu tiên của cô từ khi Adam chết.

Một hôm, khi cô thức giấc, ông Charles đến ngồi bên thành giường. Hình như ông đang tìm lời để nói:

- Ơ...khi cháu gặp dì cháu...

- Ồ, cháu có thể đến phòng của dì không ạ?

- Dì cháu dậy rồi. Cháu sẽ gặp dì trong phòng ăn nhưng cháu nghĩ.... Dì cháu khỏe lại rồi, hở dượng! Sao dì cháu không vào đây thăm cháu?

Ông Charles nhìn xuống và làm như nhặt một sợi chỉ ở ống quần ông.

- Philadelphia, cháu sẽ gặp dì cháu...ơ, cháu sẽ thấy dì cháu thay đổi. Dì cháu hoàn toàn bình thường trừ...trừ một khía cạnh. Cháu đừng bối rối khi thấy dì cháu có vẻ kỳ lại hoặc thù ghét cháu.

Cô nhìn ông, không nói gì.

- Bác sĩ nói là dì cháu bị cú sốc muộn. Lúc đầu dì cháu có vẻ bình thường, nhưng giờ đây dì cháu có một vài...ảo giác. Và dì cháu cảm thấy khá cay đắng đối với cháu.

- Nhưng dượng đã nói dì săn sóc cháu ngày đêm mà.

- Đúng thế; nhưng tính khí dì cháu giờ đây không bình thường. Theo dượng, bao giờ dì cháu cũng cảm thấy em gái mình lúc nào cũng được phần hơn; và giờ đây dì có thể cảm thấy đứa con của mình đã bị mang đi một cách bất công, trong khi đứa con của em gái mình lại an toàn. Sự oán hận đó hoàn toàn không đúng.

- Nhưng dì có điều mà mẹ cháu không có... sự sống.

- Đúng thế. Cháu phải cố gắng quên thái độ của dì. Hoặc chịu đựng hết sức can đảm; và cháu hãy nhớ đến nỗi đau khổ của dì.

Delie muốn thét to lên: “Nhưng còn nỗi đau của cháu? Đây là lần thứ nhì, niềm sống của cháu đã tiêu tan. Phần cháu thì sao?” Nhưng cô nén, gật đầu im bặt.

Khi cô đứng dậy, cô cảm thấy mình hoàn toàn thay đổi và già đi một cách kỳ lạ. Annie phải giúp cô mặc áo choàng và đỡ cô ngồi dài theo hành lang đến phòng ăn. Cô thấy mình rất yếu, run đến nỗi sau khi bước vài bước trên đôi bàn chân tê cứng như gỗ dường như không phải thuộc của cô, cô rất mừng được tựa vào bờ vai xương xương của Annie.

Dì cô ngồi trong một chiếc ghế bành sâu bằng da, lưng dựa vào những tấm màn bằng nhung dài xanh lơ ở cửa sổ. Một cái rổ may bằng liễu gai sậm màu đặt trên cái giá cạnh bà, những ngón tay của bà đang thoăn thoắt móc một mảnh vải. Bà không ngó lên hoặc ngừng làm việc khi Delie thong thả vào phòng. Annie cố đặt cô ngồi xuống một chiếc ghế dựa gần cửa, những ô vẫn đi tới và đứng gần bên bà Hester.

- Thưa dì, con rất vui khi thấy dì khá hơn.

Cô chìa bàn tay gầy gò, nhưng dì cô không nắm. Bà Hester nhìn lên một thoáng, lạnh lùng và tiếp tục móc một cách giận dữ.

- Dượng bảo rằng dì đã săn sóc cháu khi cháu ốm....Cháu xin cảm ơn dì.

Lời lẽ của cô rơi tõm vào sự yên lặng lạnh lùng. Delie cảm thấy đôi chân yếu ớt của cô run rẩy trong khi cô cố đứng. Cuối cùng bà Hester nhìn lên và bảo:

- Tôi chỉ làm những gì bất cứ ai khác cũng làm. Bổn phận của tôi là cố gắng cứu cô sống.

Những lời lạnh lùng như một cái tát vả vào mặt cô. Delie quay lại rơi thỏm người xuống một chiếc ghế, những giọt lệ nóng bỏng long lanh trong khóe mắt. Bà Hester bàn bạc với Annie về bữa ăn trưa; cả ai không đếm xỉa gì tới Delie.

Cô không nói lời nào cho tới khi bữa ăn trưa được dọn lên bàn, nhưng khi người dượng bước vào với những cố gắng cảm động để làm dịu bầu không khí, cô cảm thấy có sức mạnh của người đồng minh. Trong khi ông cố khuyến khích cô ăn và hết sức vui vẻ trả lời giọng nói cộc cằn và gây gổ của bà vợ, cô cảm thấy rằng cô chưa bao giờ thương ông nhiều như thế, từ những ngày ông là người bạn duy nhất của cô trong những đồng hoang đầy tuyết ở Kiandra.

Nhưng đôi mắt của cô dường như không tập trung đúng vì một cơn đau bắt đầu dâng lên ở thái dương bên phải cô. Một con dao nhỏ nung đỏ dường như vặn ở đó. Cô đẩy chiếc đĩa ra, úp mặt vào hai cánh tay.

Kinh hãi, ông Charles đặt dao nĩa của ông xuống và vòng lại bàn:

- Cháu cảm thấy chóng mặt hở?

- Nó đóng kịch đấy, ông. Xí! Bác sĩ báo nó khá rồi, dậy được rồi mà.

- Bà nói bậy! Trông kìa, cháu nó trắng bệch, - ông nói, rồi quay sang cô. - Cháu có muốn vào phòng nằm nghỉ không?

- Thưa có.

Cô trở lại chỗ ẩn náu trên giường, nhắm nghiền đôi mắt và che mắt chống ánh sáng như những cây kim chọc vào óc cô, tất cả ý chí của cô tạp trung vào chuyện đó. Ông Charles giúp cô về phòng, cho cô uống một loại thuốc bột an thần mà bác sĩ cho toa mùa và đắp tấm vải ướt lên trán cô rồi bước ra.

Mấy tuần kế, mỗi ngày cô lại bị nhức đầu ghê gớm. Cô tập cách làm nó dịu bớt, chống lại nó như chống một cơn bão. Bác sĩ cho cô một thứ thuốc an thần mạnh hơn và cô sẽ nằm yên trong căn phòng tối đen, không dám xê dịch cái đầu trong khi cơn đau bớt dần.

Lễ giáng sinh trôi qua mà hầu như cô không biết những cơn nhức đầu dần dần ít hơn và thôi không làm cô lo ngại nữa. Cô lại ra vườn và cảm thấy như cô chưa từng cảm thấy sức mạnh khủng khiếp và thần diệu của mặt trời. Nó đánh thức tấm thân trẻ trung của cô trở lại cuộc sống mạnh khỏe, hầu như chống lại ý muốn của cô.

Một lá thư của cô Barrett từ phương bắc gửi tới, trong đó có đoạn riêng cho Adam. Bè bạn ở những nơi xa xôi như thế không nghe thấy về tấn thảm kịch kia, dù tờ “Tin tức dòng sông” có đăng tin về cái chết của Adam. Không bao lâu nữa cô Barrett sẽ rời Úc, gia đình chủ sẽ sang Anh và cô phụ trách lũ trẻ trong chuyến đi. Sau đó cô sẽ tự đi châu Âu du lịch.

Điều đó không có nghĩa gì mấy đối với Delie. Thần tượng ngày trước của cô đã mờ nhạt theo thời gian và khoảng cách. Và rồi đây Adam cũng sẽ dần dần phai mờ trong khối óc và con tim của cô? Cô không thể tin điều đó.

Cô Barrett đã gửi cho cô một quyển sách để cô đọc trong dịp lễ Giáng sinh, một quyển tiểu thuyết hiện đại - “Cô Tess của dòng họ Urberville” của Thomas Hardy. Lúc này, quyển tiểu thuyết gây một ấn tượng sâu đậm đối với cô. Những chữ cuối cùng dường như vang dội một cái gì thành hình dang dở trong đầu óc cô: “Vở tuồng đã chấm dứt, thần thánh đã chấm dứt trò đùa của họ đối với nàng Tess”.

Cô muốn cay nghiệt nói với dì cô, người đã mất nhiều thời gian để cầu nguyện và khóc lóc trước bất cứ điều gì gợi lại Adam: “Tại sao dì lại khóc? Anh ấy không ngủ trong vòng tay chúa Ki-tô sao?”. Trong niềm cay đắng lớn lao của mình, cô muốn phá hủy niềm tin đơn giản của những người khác.

Cô hết sức tránh gặp bà Hester, không nói chuyện với bà nếu được, và cẩn thận không ở một mình cùng phòng với bà. Cô đã thấy bà nhìn cô với cách khiến cô khó chịu; và cô phải đi để tránh cặp mắt đen sắc lẻm ấy.

Liền khi cô khá mạnh khỏe, cô trèo lên cây thông ngọn vàng, nằm dài trên những cành thông, với mùi hương của trái thông bao trùm lấy cô. Chỉ những lúc trên ngọn cây hoặc giam mình trong phòng, cô mới cảm thấy thoát khỏi những cái nhìn đen tối kia. Nhưng dù cô có mang sách, giấy hoặc bút chì khi leo lên cây, cô đọc không được bao nhiêu và không thể ký họa gì được. Cô nằm đó để ánh nắng xuyên qua những lỗ chân long của cô như một chiếc lá, một đóa hoa, thế cũng khá đủ. Đó là lúc trôi giạt như những mảnh vỏ cây trôi trên dòng sông không mục đích, không ý chí: được đưa đi trên dòng thời gian đen tối, dòng thời gian đã mang lại mọi vật sống từ lúc sinh ra cho tới lúc chết.

Chính vẻ đẹp của dòng sông vào lúc chiều tối, với một làn sương đêm nhè nhẹ dâng lên từ mặt sông bóng bóng như gương, trước tiên đã khuấy động Delie khỏi tình trạng hoạt động đã gián đoạn của cô.

Nỗi xao động quen thuộc trước kia, sự đòi hỏi nắm bắt được vẻ đẹp nhất thời trong một trạng thái vô tận này dâng lên mạnh mẽ trong cô. Cô ném nó xuống và lặng lẽ bước lên những bậc thềm của hiên nhà, tại đây ông Charles ngồi trong chiếc ghế dựa bằng vải bập tẩu thuốc lá. Khói từ những đống hun bằng phân bò trừ muỗi dật dờ cùng làn khói thuốc lá xanh xanh.

Cô dựa vào lan can của mái hiên, nhìn những ánh sao đầu tiên trên bầu trời giờ đây chói chang màu hổ phách và màu xanh lục lẫn xanh lơ, những cây bạch đàn nhựa in hình lên bầu trời cao. Ông Charles đứng lên và tựa bên cô, đặt cánh tay lên lan can. Ông nhìn lên những ánh sao sáng.

Ông đăm chiêu nói:

- Cháu biết đấy, chỉ khi lớn tuổi cháu mới biết rằng đời người dù dài nhất cũng ngắn ngủi. Đời người là ngắn ngủi, ngắn ngủi kinh khủng. Thế mà, một con người có thể để cả đời mình chỉ để nghiên cứu thói quen của một loài ong! Rồi lại còn sinh lý học, thực vật học, hóa học, thiên văn học, và tát cả lý thuyết mới về tiến hóa học, điện... Khi sử dụng được điện, người ta sẽ làm dượng hững điều thần kỳ. Một vài con tàu mới chạy bằng hơi nước có đèn điện, cháu biết đấy, người ta chỉ nhấn nút là có ánh sáng ngay.

Cô quay lại nhìn ông., người dượng lớn tuổi tốt bụng! Ông là người biết suy nghĩ dù ít khi ông phát biểu. Cô sắp trả lời ông thì có tiếng vật gì rơi trên hiên gỗ khiến cô quay lại.

Đó là bà Hester, hình bóng bà hiện lờ mờ trong ánh hoàng hôn, lúc nào trên tay cũng có đồ thiêu móc. Cái móc thiêu đã rơi; cô lễ phép bước tới để nhặt lên cho người dì, nhưng bà Hester nhanh chóng chụp lấy, với vẻ hết sức ghê gớm khiến cô run rẩy bước vào trong. Bà làm như thể cô sẽ làm ô nhiễm vật ấy khi sờ đến! Cô nghe tiếng của bà Hester cất lên giận dữ, rồi ông Charles cũng vào nhà và đóng sầm cửa phòng.

°

Hôm sau là ngày thư đến. Trong túi thư, không có gì cho cô cả; ăn trưa xong, cô ra hiên nhà, bà Hester đi theo.

Bà rít lên:

- Bà Mcphee gửi thư cho tôi, bà ta đề nghị là nếu tôi không cần đến cô, cô nên đi Echuca ở đó với ông bà ấy. Ông nhà tôi cho rằng cô cần đi nghỉ. Còn tôi, tôi nghĩ rằng cô ở nhà này cũng không ích lợi gì nhiều.

Cô quay lại, tựa lưng vào lan can hiên nhà và nắm chặt để khỏi ngã.

- Thưa dì, sao dì ghét cháu?

Gương mặt bà Hester như hóa đá:

- Ghét cô à?

- Cháu vẫn biết rằng không bao giờ dì thích cháu, nhưng giờ đây hầu như cháu không thể chịu được cách dì nhìn cháu. Sao vậy? Cháu đã làm gì?

- Tại sao à? Tối lại phải nói với cô à? Phải, tôi ghét cái bản mặt của cô. - Đôi môi ẽo ợt của bà run lên vì phẫn nộ, đôi mắt đen của bà chớp chớp. - Cô đã giết nó, cô đã giết con tôi. Tại sao cô không chết đuối như cả gia đình cô?

Mặt cô trắng bệch. Cô dựa hẳn vào lan can để khỏi ngã.

- Tôi không giết anh ấy. Tôi yêu anh ấy.

- Cô yêu nó! A bây giờ tôi mới nghe sự thật. Ban đêm, cô gặp nó bên bờ sông, phải không? Chính cô dụ nó ra khỏi nhà khi đáng lẽ nó đã ngủ. Đàn ông... tất cả đàn ông đều giống hệt nhau khi gặp một khuôn mặt hoặc một hình dáng xinh xinh. Và Adam là đàn ông. Nó đã ốm thập tử nhất sinh mà sao không chết, để bây giờ tôi phải mất nó? Cái đêm nó bị bệnh bạch hầu thanh quản, bác sĩ cho rằng nó sẽ không qua khỏi, đêm ấy, tôi cầu nguyện suốt đêm vái van cho nó sống. Thà như nó chết lúc đó còn hơn, chết trong lúc ngây thơ không biết gì. Phải, đúng rồi, Annie đã nói với tôi cô và nó đã gặp nhau và hôn hít nhau trong đêm tối.

Bà đến gần, hất mặt mình tới Delie, cô ngửa ra lan can trước cái miệng lu loa và đôi mắt điên cuồng của người dì.

Cô nói khẽ:

- Dì không hiểu...

- Ồ, không đâu, tôi hiểu khá nhiều chứ! Tôi biết rằng phụ nữ thì như nhau, và con gái chỉ muốn thấy quyền lực của họ. Cô nghĩ rằng tôi không thấy cô liếc mắt đưa tình với ông nhà tôi sao? Thật cha nào con nấy! Tất nhiên ông ta không phải là máu mủ ruột thịt, ông ta chỉ là dượng rể thôi.

- Dì! Sao đầu óc dì có thể...ác quá đỗi thế?

- Ồ, tôi biết nhiều hơn cô nghĩ đấy, tiểu thư ạ. Nhưng tại sao cô làm thế? Tất nhiên cô xô nó khỏi khúc gỗ. Ghen à? Tại cô gái giàu có ở Echuca mà tôi muốn nó cưới à? Nhưng đáng lẽ cô không nên giết nó. Con trai tôi! Con trai duy nhất của tôi!

Giọng nói của bà cong cớn, gương mặt của bà dúm dó và bà khóc bù lu bù loa. Annie xuất hiện một cách lặng lẽ; chị ta nhìn cô nửa đắc thắng, rồi dẫn bà Hester về phòng.

Cô đứng trắng bệch, sững sờ, hình dung lại cảnh không thể tưởng tượng được vừa xảy ra. Cô run lẩy bẩy. Cô không thể ở lại, không muốn ở lại đây ngày nào nữa. Bác sĩ đã bảo rằng cô đã được chữa khỏi “cơn sốt về con sông” theo kiểu nói ở địa phương này. Không gì cản trở cô ra đi. Nhưng cô không còn món tiền nào ngoài mòn tiến lãi ở tàu Philadelphia, mà hiện nay con tàu ở ngược dòng sông Darling sau khi bán len.

Cô muốn đi xa, muốn gọi bất cứ tàu hơi nào chạy ngang. Cô còn trẻ dại quá, nên cô tin rằng đời cô đã hết, cô sẽ không bao giờ thương yêu ai nữa, cô sẽ sống như một ẩn sĩ ở một bến bờ lặng lẽ nào đó bên cạnh dòng sông không bao giờ ngưng chảy này.

Cô ra bãi chăn ngựa, gặp ông dượng đang chuẩn bị leo lên con Firefly. Ông liếc nhìn cô rồi thúc con ngựa đi tới hàng rào và đi với Delie về phía bờ sông.

Cô cất tiếng:

- Thưa dượng, cháu không thể sống ở đây thêm được nữa!

Ông ta dường như không ngạc nhiên:

- Cháu muốn đi nơi nào khác vậy?

- Trước hết cháu sẽ đi Echuca. Bà Mcphee muốn cháu đến chơi. Có thể cháu sẽ đến bệnh viện xin làm y tá.

- Theo dượng, cháu đâu khỏe lắm, cháu không thể làm công việc đó, dù họ chịu thu nhận một người mới mười bảy tuổi. Nhưng sao mặt cháu trắng bệch vậy? Có chuyện gì đấy cháu? Phải dì cháu...?

- Vâng! Thưa dượng, dì ghét cay ghét đắng cháu. Và trong dì có cái gì rất... rất kỳ lạ, dì làm cháu sợ lắm.

Ông thở dài, đá một hòn đá nhỏ xuống sông.

- Phải, dượng biết. Bác sĩ...Theo dượng, ông ta không biết bà ấy kỳ quặc đến thế nào. Ông ta nói rằng nếu cú sốc qua đi bà ấy sẽ không như thế nữa. Bà ấy có hành hung cháu không?

- Chỉ bằng lời nói thôi. Dì tố cáo cháu giết Anh Adam và...

Cô không thể nhắc lại lời tố cáo hết sức ghê tởm kia. Cô cảm thấy không tự nhiên với ông Dượng.

Ông chu mồm lại như muốn huýt sáo vì ngạc nhiên.

- Tội cho bà ấy!...Bà ấy nói những chuyện không đâu vào đâu với dượng, nhưng dượng không muốn nghe và dượng nghĩ bà ấy cũng quên mất. Dù bà ấy hết sức căm ghét dượng.

Một phần kinh khủng của điều đó là, đó là chuyện thật.

- Bây giờ, cháu định nói gì với dượng? - Ông nhẹ nhàng nắm vai cô và quay cô về phía ông - Cháu dừng nói với dượng rằng bây giờ cháu bắt đầu tưởng tượng Adam yêu cháu, phải thế không? Và phải cháu cũng yêu nó không?

- Thưa phải. Và đêm ấy thật tình cháu có gặp anh ấy. Chúng cháu gây gổ nhau, đó là lỗi của chúa, và cháu cảm thấy đáng trách. Dì không ghét cháu bằng cháu ghét mình đâu.

Cô cảm thấy thư thái khi tố cáo mình như vậy, khi nói ra điều đã đè nặng tâm trí cô.

- Cháu tự trách mình à? Ngốc quá, tại sao trước kia cháu không kể cho dượng nghe tất cả chuyện đó? Adam chết vì gặp tại nạn bất ngờ, ngay cả nhân viên khám nghiệm cũng thấy khỏi cần phải điều tra. Nếu Adam đi tha thẩn trong đêm tối, đó là do bản chất man dại của nó chứ không phải là thứ gì khác. Điều bất ngờ là nó bị tai nạn. Nó có thể gặp những tai nạn khác. Nó cũng ó thể bị chết đuối nếu đi dọc theo bờ sông ban đêm, hoặc khi sợi dây thừng quất nó văng khỏi chiếc thuyền con, hoặc khi chiếc ca-nô chìm đè lên nó.

- Vâng, cháu biết. Cháu đã tự hỏi mình là tại sao, tại sao, tại sao lại như thế. Tại sao lại như thế chứ? Một vài tuần trước khe đầy nước, có ngã anh ấy cũng không hề hấn gì. Một hai tuần nữa thôi, cái vũng nước cuối cùng sẽ cạn khô. Anh ấy có thể bị đập đầu bất tỉnh, nhưng anh ấy sẽ không bị chết đuối. Hình như đó là định mệnh.

- Phải, định mệnh, định mệnh không lường được. - Ông cúi xuống nhặt một miếng vỏ cây mỏng, cong cong, trơn láng, ông đưa những ngón tay nhạy cảm vuốt vuốt bề mặt xanh xao bên trong- Tất cả chúng ta đều bị dẫn một cách mù quáng tới những hành động, những hành dộng này chắc chắn sẽ dẫn đến những hành động khác, và như thế sẽ dưa tới một chuỗi trường hợp mà chúng ta không hiểu được hoặc không sao kiểm soát dược. Nếu dượng không tìm thấy vàng ở Kiandra, Adam sẽ không chết ở dòng chết ở dòng Murray lúc mười chín tuổi. Tuy nhiên, có thể một cái chết sớm hơn vẫn tiềm tàng trong tính tình của nó rồi. Ai biết được?

Cô giẫm lên một mảnh vỏ cong cong, cảm thấy nó vỡ giòn dưới giày cô. Rõ ràng người dượng đã nghiền ngẫm về vấn đề này. Ông tiếp:

- Dượng không hiểu tất cả những tác động khiến đêm ấy tính tình Adam kỳ lạ. Dượng nhớ trong bữa ăn và sau đó nó ủ rũ lắm. Dương không ngạc nhiên khi cả hai gây gổ. Tất cả chúng ta đều bị vướng trong chính những hành động của chúng ta và chúng ta không thể đi ngược lại bản chất của mình.

Ông ném một miếng vỏ cây xoay tròn xuống dòng sông. Nó trôi xuôi theo nước.

- Chúng ta không thể điều khiển số mạng của chúng ta, cũng như miếng vỏ cây kia không thể quay lại trôi ngược dòng.

- Nhưng thưa dượng, chính dượng nói “Chúa ban cho...: và đọc bài thơ về không một con chim sẻ nào rơi...

- Phải. Lời lẽ đôi khi có thể an ủi ta, ngay cả khi những lời lẽ ấy không còn ý nghĩa gì nữa. Dượng đã được trưởng thành với những lời lẽ đó, và những lời lẽ đó vẫn còn tạo nên ảo ảnh đối với dượng. Nhưng đêm đê, khi dượng nhìn những ánh sao lặng lẽ và những khoảng trống đen ngòm khủng khiếp kia trong dải ngân hà, tất cả đều rơi vào hư vô.

Cô nhìn ông chằm chằm. Đây là một khía cạnh mới của ông Charles, người vẫn cầu kinh các buổi sáng chủ nhật như một mục sư.

Cuối cùng, cô nói:

- Dù sao, dượng cũng tháy cháu không thể ở lại đây nữa. Chính dì cháu đã đề nghị cháu phải đi thăm bà Mcphee. Dì không cần biết rằng chuyến đi nầy không phải chỉ để đi thăm.

- Dượng hy vọng rằng chỉ là một chuyến đi thăm. Không bao lâu nữa dì cháu có thể lấy lại quân bình. Dì cháu sẽ nhớ cháu.

Cô không nói gì, nhưng trong thâm tâm cô quyết không bao giờ trở lại nữa.

- Cháu đừng nói gì liều lĩnh cả. Cháu cứ đến ở với bà Mcphee một tháng, sau đó ta sẽ xem. Khi các ngân hàng phục hồi, họ có thể trả dần cho khách hàng. Trong khi chờ đợi, dượng sẽ ứng trước tiền cho cháu tiêu xài những gì cháu cần. Nhưng cháu đừng quên dượng vẫn còn là người giám hộ của cháu, và cháu không thể đi mất biệt mà không được dượng cho phép.

Một nụ cười dịu dàng khiến cho những lời lẽ sau cùng của ông không còn ý nghĩa đe dọa.

- Nào, dượng phải lại chỗ mấy con cừu. Ngày mai, dượng sẽ đánh xe đưa hai dì cháu ra thị trấn. Dì cháu muốn đến thăm mộ con.

Delie không muốn đến nghĩa trang. Không bao giờ cô muốn thấy nơi chôn Adam.

Đêm ấy, cô thu xếp hành trang; sáng hôm sau, cô dậy sớm, đi cùng khắp để từ biệt nơi cô đã sống trong năm năm. Buổi sáng, trời không có gió, không mây; lũ gà mái kêu cục cục một cách hài lòng, lũ chó nằm ngủ gật hoặc táp ruồi.

Sau bữa ăn sáng, chiếc xe đã thắng xong, cái làn bằng liễu gai của cô đã đặt sau chỗ ngồi, trong đó có ít thịt và gà vịt nấu sẵn để đem ra chợ bán.

Khi cô xuống xe để đóng cổng bên ngoài trước khi xe chạy vào con đường thấp xuyên qua khu rừng, cô nhìn lại ngôi nhà từ ống khói phía sau, khói lững thững cuộn lên như lần đầu tiên cô đã trông thấy... Cô lại lên xe, ngồi quay lưng lại bà Hester, sáng nay bà không nói với cô tiếng nào cả.

Xe chạy ngoằn ngoèo dọc theo con đường dưới những tàng cây to, cô nhìn lên các mảng trời xanh lơ giữa những thân cây trơn nhẳng và thầm hỏi không biết cô có trở lại lối này nữa không.

Xe dừng lại dốc cầu để quan thuế khám xét, cô lại xuống xe và đi bộ ngắm nhìn dòng sông nhỏ lại trong mùa hè, sáng và bóng như gương: lướt đi giữa nhưng cây cột đá. Cô ngắm nhìn dòng nước chuyển động không ngừng, chảy xuôi tới khi nó đổ ra biển. Ấy thế mà con sông không chấm dứt nơi đó. Khi mảng nước ấy đến nơi, nó vẫn hãy là con sông; nó không bao giờ bị hủy hoại mà nó chỉ thay đổi trong khi nó chuyển động trong cái chu kỳ chảy nhỏ giọt và đổ xuống. Nó không chấm dứt và sẽ tự đổi mới lại, cũng như chính cuộc sống.

Cô nhìn lại khúc quanh ngược dòng sông. Nó khuất hẳn trong những thân cây nghiên nghiên tối mịt. Xuôi dòng sông, ta có thể trông thấy một cầu tàu cao, các con thuyền rỗi rãi đậu nằm ở phía dưới và dòng sông lại quanh quanh, khuất dạng.

Giờ đây, hướng của cô là phải xuôi dòng để đi vào cuộc sống. Cô phải theo đường đi của con sông, đến một miền đất xa lạ về phía biển xa xôi. Dừng lại trên chiếc cầu giữa quá khứ đã chết và tương lai khắc nghiệt, cô biết rằng có thể sẽ không có sự đứng yên. Cuộc đời vẫy gọi cô từ bên trên khúc quanh xa nhất ấy.