10.
Điền Tuyết Nhi được mua một góc khuất nẻo nhất Tây Sơn Đầu làm nơi chôn cất, không xem phong thúy, ngay một khoảng đất bằng dùng để bày đồ cúng đốt vàng mã cũng không có. Vì vậy Tần thị chỉ để hai cái bánh tét cùng một chùm vải ngay chân bia đá. Xung quanh toàn mộ hoang san sát, tiền vàng sau khi đốt thành tro bị gió thổi tứ tán, cũng không biết con gái ở dưới địa phủ có nhận được không, hay lại bị đám cô hồn cướp hết?
Thị nghĩ vậy, mặt cũng thần ra, Hoàng Mạc Như đứng tít phía sau, không tiến gần nửa bước, như sợ tàn tro làm bẩn chiếc áo lụa đang mặc. Thị không trách hắn, chỉ thầm cười khổ, càng coi hắn như đám thiếu gia quen được nuông chiều.
"Đi thôi, tôi mang theo điểm tâm của Vân Lạc phường đây, tới nhà mình rồi ăn." Trên tay hắn quả thật xách một túi giấy vàng, loang lổ vết mỡ. Thị đành thở dài, xuống núi trước hắn, đợi ở nhà.
Túi giấy mở ra, bên trong lại có hai gói con con, một cái đựng bánh xốp lạc, một cái đựng bánh hạnh nhân. Thị ngồi sau quầy tính tiền, ngửi mùi thơm ngậy của mấy món điểm tâm, một miếng cũng không nuốt nổi.
"Ăn chút đi?"
Nhân lúc xung quanh không có ai, hắn bẻ một miếng bánh xốp, đưa tới miệng thị, mùi dầu mỡ cũng theo đó ập đến, thị liền thấy bụng dạ nôn nao, "ọe" ra một ít nước.
"Sao thế?" Hắn lo lắng tiến lại vỗ lưng thị, càng vỗ, thị lại càng nôn tợn, vội vàng đẩy hắn ra, tái mét mặt trừng mắt nhìn.
"Tự mình tạo nghiệt trên người tôi, còn hỏi tôi làm sao?" Thị đột nhiên nước mắt lưng tròng, như ôm đầy bụng ấm ức, nhìn chằm chằm liềm móng hình trăng non trắng bệch trên móng tay, không đếm xỉa đến hắn nữa.
Hắn đứng yên tại chỗ, không nói nên lời, như bị cọc gỗ xuyên thẳng từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu, cứng đờ người ra.
Hai người cứ đối diện nhau như thế hồi lâu, mới đầu chỉ là gượng gạo và kinh ngạc đến nỗi không định thần nổi, sau lại dần dần đổi thành hờn giận, đều cố ý dùng chiến tranh lạnh bức đói phương nhượng bộ, kết quả lại càng rơi vào một tầng lo nghĩ sâu hơn.
"Theo lý mà nói, tôi không nhất định cần đứa con này, nhưng mình biết rồi đấy, giờ Bạch tiểu thư không còn nữa, muốn tìm một người tin cậy xử lý được cũng rất khó, tôi thì không muốn để thầy lang Cổ đụng tới!"
"Thầy lang Cổ" là một thầy lang vườn tên Cổ Thụy Sinh làm thuê cho một tiệm thuốc ở trấn Thanh Vân, cả ngày tay không rời vò rượu, mỗi lần ra ngoài khám bệnh người đều nồng nặc mùi rượu, ai cũng ghét lão. Đặc biệt đàn bà con gái phải khám bệnh phụ khoa, đương nhiên đều chọn tới chỗ Bạch Tử Phong, người sạch sẽ, y thuật cũng rất cao minh, lại còn kín miệng. Giờ cô ta chết thế này, giống như một mắt xích quan trọng mà bí mật giữa những người phụ nữ trấn Thanh Vân bị chặt đứt, bọn họ ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường. nhưng trong lòng lại như lửa đốt.
"Ha! Ha! Ha!" Hắn ngửa mặt cười lớn, tựa hồ muốn đem những quấn quýt triền miên liều sống liều chết trước kia hủy hết. Thị ngửi ra luồng phẫn nộ trong tiếng cười ấy, liền thấy sởn cả da gà, nhưng cơ mặt vẫn không nhúc nhích, lấy vẻ bình tĩnh méo mó đáp trả cơn điên cuồng của hắn.
Hắn mãi mới thôi cười, hai con mắt đỏ rực nhìn xoáy vào thị, khàn giọng nói: "Mình sao không đi hỏi cái người trong phòng kia nghĩ thế nào? Chúng ta chẳng phải từng làm trước mặt hắn ta sao? Vì thế hắn cũng nên có phần!"
Thị không buồn nghĩ ngợi, liền cho hắn một cái tát. Hắn như trút được gánh nặng quay người bỏ đi, tựa hồ chỉ đợi cái bạt tai của thị, rồi dưa vào đó một đi không trở lại. Thị tức đến sững người, hai tay run run, định cầm hai túi điểm tâm trên mặt quầy lên, nhưng mấy thứ bánh xốp lạc, bánh hạnh nhân ấy cứ nhảy nhót trong giấy vàng không thôi.
Điểm tâm mang vào nhà trong, đặt xuống bàn đã vụn thành mấy mảnh, thị không thấy buồn nôn nữa, bèn cầm từng miếng lên, bóp vụn, lại cầm lên một miếng nữa.
"Cái này mang tao ăn hả?" Điền Quý từ trên giường ngồi dậy, chân mày nhếch lên một đường cong tàn nhẫn.
Thị bất giác đứng lại, thối lui mấy bước, miếng bánh trên tay rơi xuống nền gạch nát vụn, như dự báo sinh mệnh cũng sắp nát vụn tan tác.
Đối diện với một xác chết đẹp nhường này, Lý Thường Đăng đến hít thở cũng khó khăn.
Chỉ duy có Tần thị đã chết mới có thể nằm trước mắt Lý Thường Đăng với nét mặt thản nhiên nhường ấy, thị trần như nhộng, mỗi tấc mỗi phân đều béo gầy thích đáng, bầu ngực hơi chỉa ra ngoài, chia hai bên đầy đặn, đường rãnh nhỏ bên dưới căng chặt da thịt, chỉ có vết rạn mờ ở bụng dưới tố cáo rằng thị từng sinh con, Ông cố tránh đưa mắt tới vùng nhạy cảm lơ thơ lông mao của xác chết, đó là nơi ông và đội phó Kiều, cùng mấy gã đàn ông rỗi việc trong trấn bao lần ngồi trong quán trà lôi ra trêu cợt đùa nhả, giờ đây lại được tận mục sở thị theo cách gần như hoang đường này. Da dẻ Tần thị màu lam nhạt, trên cổ họng có một lỗ nhỏ, chỗ đó từng chảy ra rất nhiều máu, tưới nhuần cả đám rêu xanh trong kẽ gạch.
Lý Thường Đăng không hiểu, một người phụ nữ như thế này vì sao lại chết. Mọi người mỗi lần ngang qua tiệm dầu muối, đưa mắt nhìn vào trong đều như khấn vái trước một bức tượng ngọc Quan âm, thời gian dường như chảy vòng qua thị, nên bọn họ mơ hồ ngỡ răng, Tần thị là một điều vĩnh hằng của trấn Thanh Vân. Điều "vĩnh hằng" này giờ đây được giao tới tay ông, để ông giải thích cho thị, khiến ông ngỡ ngàng lúng túng, rớt hẳn nửa chai rượu trắng, tình cảnh chống chếnh này chỉ xảy ra đúng một lần vào ngày Trương Diễm Bình xuất giá cách đây nhiều năm. Điều càng khiến ông không thể không bận tâm là, dù đã chết rồi, dù đang trong tình trạng thối rữa, thể xác thị vẫn đáng để đàn ông thèm muốn, vẻ đẹp lúc sinh tiền được bọc trong váy áo dày, giờ đây mặc ý xổ tung, biến thành một nhan sắc hừng hực.
Cái chết cuẩ Tần thị khiến tất thảy đàn ông trưởng thành trấn Thanh Vân rơi vào một sự khủng hoàng vi diệu, bọn họ cố gắng duy trì hoạt động thường ngày, thắm thiết với vợ nhưng lòng lại lén lút sứt đi một góc, không thể bù đắp nổi. Đám đàn bà con gái than ngắn thở dài rõ lâu, lại sợ bị chê là ghen ăn tức ở, lắm người còn gạt nước mắt, diễn xong màn kịch, thấy giả tạo, nhưng những người xung quanh cũng chẳng hơi đâu vạch trần.
Theo tình hình ở hiện trường, Tần thị có vẻ là tự sát. Một bà bác vào cửa tiệm, muốn mua hai túi muối, lại thấy bên trong không một bóng người, ngỡ bà chủ đi vệ sinh, bèn đứng đó đợi. Nào ngờ đợi mãi vẫn không có ai ra, chỉ thấy con mèo tam thể thị nuôi từ trong đủng đỉnh bước lại, mồm ngậm một cái que nhỏ. Bà bác nghĩ con súc sinh này lại ăn trộm thứ gì đấy như cái đũa, bèn bước tới bắt lấy nó, nhìn kỹ thấy rõ ràng là một cây trâm ngà phụ nữ dùng để rẽ ngôi, trên đầu trâm dính mấy vệt đỏ. Bà ta lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, bèn vừa gọi Tần thị vừa lần mò vào trong phòng, chỉ thấy thị đã nằm giữa vũng máu, hai mắt nhìn trừng trừng lên trần nhà. Bà bác vô thức muốn ngất đi, đột nhiên nhớ ra bên cạnh cũng không có ai để cứu, vội vàng lấy lại tinh thần, lập cập chạy ra ngoài kêu người, đợi đến khi tay đàn ông đang ngồi xổm trước cửa nhà đánh vẩy cá chạy lại hỏi han, bà mới chỉ vào tiệm dầu muối, nói "Có người chết", rồi bất tỉnh nhân sự.
Kỳ là hơn là, Điền Quý bao năm nay nằm liệt trên giường cũng không thấy đâu nữa!
Lời nói dối là nói dối, nhưng lời đồn đại ít nhiều mang tính chân thực, tuy tỷ lệ giả trong thật cũng rất cao. Từ sau khi mấy a hoàn nhà họ Hoàng và Bạch Tử Phong bị hại, cư dân trấn Thanh Vân lại có dịp cuộn lên một làn sóng tin đồn mới. Nói nhà Điền Quý nhất định đã bị bọn thủy tặc lân cận tới cướp bóc, Tần thị vì muốn giữ mình trong sách mới dùng trâm tự vẫn, còn Điền Quý thì bị bọn chúng bắt đi dìm chết để che giấu tội ác rồi. Lời đồn thổi ấy bắt nguồn từ chuyện chồng chị Quế, tặc phỉ vốn là mây mù trong tưởng tượng của người dân trấn, chỉ nghe nói đến đã sợ mất mặt, nhưng chưa từng có ai gặp bao giờ.
Lúc Hạ Băng báo tin dữ này cho Đỗ Xuân Hiểu, giọng cũng nghẹn ngào, vốn đã chuẩn bị nhận của cô mấy câu chế giễu, nào ngờ cô còn câu rúm mày hơn anh, buột miệng nói: "Đều tại tôi giải bài hôm đó không tốt..."
"Cậu lại giải bài cho chị ta à? Lúc nào? Giải thế nào?" Anh lập tức lấy lại tinh thần, biểu cảm như muốn nuốt trọn cả đầu cô.
Lần cuối Đỗ Xuân Hiểu gặp Tần thị, trời còn âm u mịt mù, mây đen ùn ùn theo gió kéo đến, nồng nực như muốn mưa mà chưa mưa nổi. Cô lo mưa to ấp xuống, song vẫn bấm bụng đến tiệm dầu muối. Vì đã sẩm tối, buồng trong tỏa ra mùi cơm mới, hòa cùng mùi dầu tương, có cảm giác ấm áp vô cùng. Cô bất giác thả lỏng tâm trạng, đứng đợi trong sảnh tiệm, không lâu sau, Tần thị quả nhiên từ bên trong bước ra, tay còn cầm một chiếc muỗng canh. Thấy trong tiệm có người, đầu tiên thị sững sờ, rồi mau chóng nở nụ cười, nói "Đỗ tiểu thư, cô đợi chút nhé", đoạn quay vào trong, đến lần tiếp theo ra đón khách, đã cởi bỏ mảnh tạp dề dùng khi xào nấu, muỗng canh cũng không thấy đâu nữa.
"Đỗ tiểu thư, từ xa tới đây chắc không phải chỉ để mua một lọ giấm chứ?"
Đỗ Xuân Hiểu có thể ngửi ra hạnh phúc thầm kín trong giọng nói của thị, niềm hạnh phúc này khiến cô thấy lòng ngổn ngang trăm mối, nhất thời cũng không biết phản ứng thế nào, đành đứng thần ra đấy.
Ánh chiều tà lách qua kẽ mây rọi xuống, xuyên vào cửa tiệm dầu muối, rơi xuống chân Tần thị, ảm đạm đến nỗi khiến người ta ủ ê chán nản, nhưng Đỗ Xuân Hiểu lại thở phào, ít nhất một chốc một lát cũng không mưa nổi. Tần thị giấu khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành trong bóng tối, giọng nói như vọng về từ một vườn hoa nào đó chốn địa ngục, chỉ bảo: "Tới xem bói cho tôi phải không?"
"Phải, lần trước không bói được cho chị, nên lần này đích thân tới xem lại, miễn phí." Không khí xung quanh Đỗ Xuân Hiểu đã trở nên ngọt mát, mang cảm giác dễ chịu đặc trưng mồi khi hè đi thu đến, nhưng thần kinh cô lại không khắc nào buông lỏng, chỉ sợ bỏ sót thứ gì quan trọng, dù chính cô cũng không biết đó là thứ gì.
"Chị ta muốn xem gì?" Hạ Băng khàn giọng truy hỏi.
"Xem chị ta lúc nào chết."
Mỗi là bài trong lần trải ấy Đỗ Xuân Hiều đều khắc cốt ghi tâm.
Lá quá khứ: Bánh xe định mệnh xuôi. Ý chỉ sức sống thị dồi dào, vốn có thể trường thọ.
Lá hiện trạng: Sự cân bằng ngược, Người treo xuôi. Tình dục phóng túng, nội tâm mâu thuẫn đang đẩy nhanh tiến trình tìm đến cái chết của thị.
Lá tương lai: Tử thần xuôi. Tử thần đã lẳng lặng đứng cận kề, đứng không xa mỉm cười với thị, trong tay giơ lưỡi hái sáng loáng...
Cô nhớ lại khi còn đi học ở Anh, từng cùng mấy người bạn học hiếu kỳ gia nhập vào cái gọi là "tà giáo", tận mắt gặp nhóm người thờ cúng thần chét, sùm sụp trùm áo choàng đen tuyền, khuôn mặt như bị giấu vào màn đêm, chỉ lộ ra hai nhãn cầu sáng rực. Hai thầy tế dùng lưỡi hái cán dài đâm thủng đôi cánh một con quạ, ghim nó lên giáo huy, con quạ ấy kêu lên những tiếng thảm thiết điên dại, như một kẻ điên dùng mười ngón tay cuống loạn giáng xuống các phím trắng trên đại phong cầm.
Đó là lần đầu tiên Đỗ Xuân Hiểu thực sự chạm được đến hình dạng của tử vong, về sau nó đã dừng lại trên ấn đường Tần thị, rồi không tan biến nữa.
"Làm sao cậu suy đoán được chị ta sắp chết? Là tự sát hay bị ai giết?"
Đỗ Xuân Hiểu lặng im, cô không muốn nói với Hạ Băng, không phải tất cả mọi suy đoán đều dựa vào tư duy nhanh nhạy của cô, đôi khi một số linh cảm không thể nào giải thích sẽ ngầm kết nối với bộ bài trong tay, từ trong cõi u minh đã đưa ra chân tướng. Chỉ là cô hiểu rõ, phàm những dự cảm chính xác, đều nhất định có một nguyên nhân nào đó.