Lúc Trương Diễm Bình kéo giật cả tóc lẫn da đầu Tô Xảo Mai, trong lòng sảng khoái vô cùng, luận tâm cơ, bà đương nhiên không đấu nổi bà Hai, nhưng về thể lực thì hoàn toàn ngược lại. Ai bảo Tô Xảo Mai xuất thân tiểu thư quen được cưng chiều, chẳng có bản lĩnh gì đáng kể, đành mặc cho đối phương giằng xé. Bà ta chỉ thấy trời đất quay cuồng, không nghe nổi cả tiếng mình la hét inh ỏi, tay túm chặt lấy hai tay Trương Diễm Bình, từng cơn đau nhói sau tai nhắc bà ta nhớ tới vết thương, nhưng bà ta đã chẳng màng nổi nữa, chỉ biết gào lên "Cứu với". Tiếc rằng đối phương quá khỏe, không ai giằng ra được, bím tóc và ta bị nắm chặt, đầu bị khống chế phương hướng, cũng có nghĩa là bị khống chế luôn hành động, có thể thấy Trương Diễm Bình rất có kinh nghiệm.
Thực ra không phải Tô Xảo Mai không biết phản kháng, chỉ là bà ta rắp tâm muốn xem xem rốt cuộc ai thực sự quan tâm tới mình, ai chỉ đeo mặt nạ trước mặt bà ta. Chân tình hay giả ý, vào thời khắc nguy nan này mới nhìn rõ. Dù cho da đầu bà ta căng toạc, toàn thân tê dại, hai chân buông thõng trên đất, giày không biết đi đường nào, nhưng tình hình xung quanh vẫn nhìn rất rõ. Ví như Hoàng Thiên Minh tuy im lặng đứng một bên, nhưng cây gậy đầu rồng trong tay ông ta lại gõ cành cạch xuống nền gạch khiến bà ta tưởng tượng mình chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy khuôn mặt phẫn nộ khó xử của chồng; còn hai đứa con rứt ruột đẻ ra sống trong nhung lụa từ nhỏ Hoàng Mạc Như và Hoàng Phi Phi lại chọn cách cổ vũ, bọn chúng không hề ngăn cản Trương Diễm Bình đang mất kiểm soát, ngược lại mỗi đứa một bên đỡ tay mẹ đẻ, mồm kêu: "Dừng tay! Không được đánh mẹ tôi!" Thực chất là khiến bà ta không cựa quậy nổi, để Trương Diễm Bình vả thêm mấy cái; Tô Xảo Mai khi đó vừa cuống vừa tức, nhưng không tiện vạch trần âm mưu của hai đứa con, chỉ ráng vùng khỏi tay bọn chúng, toan liều mạng với Trương Diễm Bình. Lúc này bà ta mới thật sự tức giận, cơn bốc đồng muốn hủy diệt cả thế giới trào lên trong đầu, thề phải tiêu diệt đối phương. Nghĩ vậy, bà ta đột nhiên vùng dậy, đẩy ngã Trương Diễm Bình xuống đất, nhảy lên bụng ả giữ cố định, sau đó ôm lấy cái đầu cũng đang rối bù của ả dộng thẳng xuống đất, một nhát, hai nhát, ba nhát, bốn nhát... Cái đầu nảy lên trong tay bà ta, phát ra những tiếng hồi âm "thình thình", khiến bà ta trào dâng khoái cảm.
"Cứu với! Kẻ giết người muốn giết người diệt khẩu! Cứu với! Có kẻ giết người! Cứu với! Cứu với!"
Tô Xảo Mai xây xẩm ngất đi trong lời tố cáo ấy, bà ta không thể không ngất, sợ nếu còn tiếp tục, sự tình sẽ vĩnh viễn không thể vãn hồi được nữa.
Khi Đỗ Xuân Hiểu tới nơi, hai người đàn bà vừa được kéo ra, trông diện mạo không phân biệt nổi ai với ai, đặc biệt cả hai đều câm nín, một người đầu tóc dính bết máu me, ướt sượt, một người ôm gáy, ngả vào lòng Hoàng Mộ Vân, tựa hồ đã hôn mê. Trần A Phúc bị trói quặt tay, đang quỳ một bên không ngừng dập đầu, nói đi nói lại: "Hai bà oan uổng, oan uổng quá..."
Hoàng Mộ Vân mặt tái mét ôm mẹ trong lòng, nói với người đàn bà đang nằm trong tay con trai con gái: "Mẹ Hai lần này thực quá đáng lắm, không đợi nổi mẹ tôi tự chết đã muốn xông lên giết bà, lẽ nào chút gia sản này vẫn chưa đủ phần mẹ sao?"
Vừa dứt lời, gã đã lĩnh ngay một cái bạt tai của Hoàng Thiên Minh: "Khốn kiếp! Ta còn chưa chết đã bàn tới chuyện muốn chia gia sản?"
Hoàng Mộ Vân như ăn gan hùm, độp ngay lại: "Chia gia sản là chuyện sớm muộn, ông nghĩ mấy người chúng tôi đều bằng lòng ở lại đây chắc? Mấy năm trước chị Cả đi Anh du học, chính là vì muốn trốn tránh các người, ai ngờ các người lại gọi chị ấy về. Nhà họ Hoàng này chính là một nấm mồ sống, những người sinh ra ở đây đều phải về đây đợi chết! Chúng ta thực ra còn không tự do bằng đám người làm!"
"Mộ Vân, con còn dám nói xằng!" Trương Diễm Bình ở trong lòng gã không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, mắt ngân ngấn nước.
Tô Xảm Mai lúc này cũng vùng thoát khỏi vòng tay "che chở" của hai đứa con, hổn hển bò tới trước Trương Diễm Bình, ngón tay như thanh kiếm sắc chọc thẳng vào mắt đối phương: "Ngươi nghĩ trèo cành cao rồi có thể từng bước hại người được sao? Giờ là chị Cả, chẳng bao lâu nữa sẽ đến lượt ta, nói không chừng lão gia cũng bị hại! Ngươi..."
"Đủ rồi!"
Hoàng Thiên Minh thấy uy tín của mình đã tan tành trong trận giằng co giữa hai người đàn bà, đành quát lớn, toan vãn hồi lại chút danh dự. Đáng tiếc chỉ có Tô Xảo Mai nhận ra ý tứ, không nói gì nữa, còn Trương Diễm Bình vẫn không ngừng gào thét, đến tận khi Hoàng Thiên Minh ra lệnh, trói bà ta lại nhốt vào tầng mái lầu sách ở sân sau. Hạ Băng dày mặt đi theo, Đỗ Xuân Hiểu đương nhiên biết anh thèm khát đống sách đó, cũng không nói gì, len lén đi the, tiếng là xem kịch, kỳ thực là muốn trộm sách.
Lầu sách nhà họ Hoàng kỳ thực vốn không phải của nhà họ mà do chủ nhân cũ của dinh thự này để lại, khi tiếp nhận số sách bên trong đã vơi một nửa, với tính cách của Hoàng Thiên Minh, nửa số sách ấy nhất định phải tìm về bằng được, bất kể số tiền bỏ ra có hợp lý hai không. Vì vậy nghe nói người chủ cũ lại ngoan ngoãn đem mất gánh sách trả cho Hoàng Thiên Minh, từ đó về sau mai danh ẩn tích, không xuất đầu lộ diện nữa. Về tung tích của người này, có hai giả thuyết, một là nói ông ta dùng số tiền ấy đi Thượng Hải buôn thuốc phiện sống, giao dịch với đám Hồng bang, không cẩn thận sập bẫy Đỗ Nguyệt Sênh, bị nuốt trọn cả tiền lẫn hàng, người cũng bị chặt làm tám khúc vứt xuống sông Hoàng Phố làm mồi cho cá; hai là kể vợ ông ta ốm chết, con trai sau khi lập gia đình cũng không để ý đến bố, ông ta một thân một mình tới một hương trấn hẻo lánh, mai danh ẩn tích sống qua ngày. Còn chuyện chính xác như thế nào thì không ai biết.
Tiếc rằng Hoàng Thiên Minh ý thức được chuyện này là chuyện xấu trong nhà, bèn ra hiệu cho Đỗ Lượng dẫn theo hai gia đinh đưa Trương Diễm Bình đi, đoạn gọi Đỗ Xuân Hiểu và Hạ Băng ở lại, chỉ nói có chuyện muốn nhờ.
"Mấy vụ án gần đât, điều tra tới giờ vẫn chưa thấy tiến triển, đội cảnh sát các cậu rốt cuộc định thế nào? Còn nữa, chuyện hôm nay, tôi hy vọng chỉ mấy người ở đây biết, chớ truyền ra ngoài. Đỗ tiểu thư, cháu cũng biết chuyện bà Cả nhà ta mấy ngày trước bị thương phải không? Chuyện này vốn dĩ đã khép lại rồi, nhưng về sau lại phát hiện cây đinh ăn phải đó có chút liên quan đến Diễm Bình, cũng chỉ hỏi xem thôi, nào ngờ ả tiện nhân này nổi điên lên!" Hoàng Thiên Minh nói chuyện tuy cũng vòng vo, nhưng không quá lắt léo, thậm chí còn không có được uy nghi như Đỗ Lượng, mặt mày tươi cười, thần sắc ôn hòa khiến người ta sởn gai ốc.
"Vậy Hoàng lão gia lần này gọi cháu tới, chắc để xem nguyên nhân thực khiến bà Cả bị thương?"
Hoàng Thiên Minh không trả lời, chỉ uống trà, trái lại Hoàng Mạc Như bên cạnh nói góp: "Là tôi khuyên cha mời chị tới, cái nàh này, xem ra một chốc một lát không thiếu nổi chị."
Cặp cha con này, ngũ quan không giống, nhưng tính tình giọng nói thì chẳng chệch đi đâu được.
"Vậy nếu tôi bói đúng, sẽ có lợi gì?" Nhân lúc chú không có mặt, Đỗ Xuân Hiểu lập tức được đằng chân lân đằng đầu.
"Chị cứ nói." Hoàng Mạc Như lộ rõ nét cười, hai con mắt sâu trũng vào hốc mắt.
"Thứ nhất, các vị dẫn tôi và Hạ Băng vào lầu sách tham quan, cuốn nào bản tiểu thư thích, bất kể giá cả ra sao, đều phải tặng hai quyển, tỏ lòng cảm ơn. Thứ hai, Hạ Băng có thể tự do ra vào nhà họ Hoàng, muốn thẩm vấn ai thì thẩm vấn, bắt buộc hễ gọi là tới. Hoàng lão gia vẫn chê đội cảnh sát phá án năng lực yếu kém đấy thôi. Chẳng phải là vì thuận theo các vị!" Yêu cầu thứ hai vừa nói ra, nụ cười trên mặt Hoàng Thiên Minh đã hơi cứng lại, nhưng cô vờ như không trông thấy, tiếp tục nói, "Thứ ba, tôi muốn nghỉ hè ở nhà họ Hoàng, cậu cũng biết đấy, hiện giờ thời tiết quá khắc nghiệt, chuyện làm ăn ở tiệm sách của tôi cũng không tốt, tới mua thu mở lại thì hay. Ý các vị thế nào?"
Đỗ Xuân Hiểu nói rất nhanh, chỉ lo Đỗ Lương quay lại sớm, sau cùng còn không quên chốt hạ: "Điều cuối cùng, không được nói với chú tôi, cứ bảo là các vị sống chết muốn giữ tôi lại."
Hoàng Mộng Thanh đã đứng bên cạnh cười rung cả vai, Hoàng Thiên Minh cũng sững người hồi lâu mới miễn cưỡng gật đầu: "Vậy làm phiền Đỗ tiểu thư rồi."
Đỗ Xuân Hiểu thấy có triển vọng, bèn nghiêm mặt hỏi: "Phải rồi, làm sao phát hiện bà Ba có liên quan tới chuyện bà Cả bị thương?"
"Lúc a hoàn giúp bếp trưởng Trần giặt quần áo, tìm được trong túi ông ta cái này." Hoàng Mạc Như đặt một chiếc móng tay sứ khảm bạc lên bàn.
"Đây là món đồ cổ cha tôi mua về, làm quà mừng sinh nhật thứ ba mươi sáu của mẹ Ba, giờ lại nằm trong tay bếp trưởng Trần."
Chẳng trách họ đem trói nghiến bếp trưởng Trần lại.
Giọng Hoàng Mạc Như tương đối xót xa, nhưng vẫn chọc giận Hoàng Mộ Vân, gã chộp lấy chiếc móng tay, quăng mạnh xuống đất. Món đồ này rất chắc chắn, không hề nứt vỡ, chỉ phát ra tiếng "đinh" khe khẽ, nảy lên hai cái, lăn tới bên chân Đỗ Xuân Hiểu.
Đỗ Xuân Hiểu nhặt chiếc móng lên, hỏi: "Là ai phát hiện, giao cho lãi gia?"
"Là mẹ tôi." Hoàng Phi Phi lạnh lùng lên tiếng.
Đỗ Xuân Hiểu đã hiểu cuối cùng vì sao lúc trước cặp anh em này lại giở thủ đoạn với chính mẹ ruột.
"Giờ đã muộn rồi, Xuân Hiểu có muốn giúp cũng đợi đến mai hẵng hay, khổ sở nửa ngày nay, mọi người đều về nghỉ đi thì hơn?" Đề nghị của Hoàng Mộng Thanh có phần đường đột, nhưng lại cứu mạng Đỗ Xuân Hiểu.
"Vậy... tôi cũng về trước." Hạ Băng có phần không cam lòng, nhưng cũng đành nói vậy.
Trên đường theo Hoàng Mộng Thanh về phòng, Đỗ Xuân Hiểu nhỏ giọng nói với cô Cả lòng dạ nhân hậu nhà họ Hoàng: "Thực ra vừa rồi cậu không cần kéo dài thời gian cho tôi, tôi đã biết là ai làm rồi."
Hoàng Mộng Thanh nghe vậy, không hề phật ý, cười đáp: "Chính vì tôi đoán ra cậu đã biết rồi nên mới ngăn không để cậu nói, giữ chút thể diện, tình cảm cho mọi người."
Đỗ Xuân Hiểu nhìn cô hồi lâu rồi phì cười, Hoàng Mộng Thanh chỉ đợi cô cười xong, không hề có nửa phần hiếu kỳ. Đỗ Xuân Hiểu thấy đối phương không cho mình một câu đệm, bèn tồng tộc nói: "Cũng không biết vì sao, trời vẫn nóng thế mà tôi lại thấy ở phòng cậu ngủ ngon hơn, đến mùi hương muỗi cũng khiến người ta nhung nhớ, về tiệm sách không làm sao ngủ được, vừa mơ mơ màng màng, trong não lại có một sợi gân giật cho một cái, thế là tỉnh. Thực khổ quá, không thoải mái bằng ăn chực uống chực ngủ chực ở chỗ cậu."
Giờ đến lượt Hoàng Mộng Thanh chế giễu cô, mượn cớ chọc ngoáy mấy câu, Đỗ Xuân Hiểu cũng không tức, chỉ bước tới bên cửa sổ, nhìn ra miệng giếng bịt kín ngoài sân.
Vì chuyện ồn ào ban nãy, trong nhà bồng bềnh một không khí yên lành cổ quái, lá cây ngân hạnh chao mấy vòng trên đầu rồi đáp xuống vai, Đỗ Xuân Hiểu giờ mới nhân ra chiếc móng tay kia vẫn còn nằm trong tay mình, phát sáng âm u dưới ánh chiều ảm đạm, khiến cô nhớ tới chiếc đê mà Tuyết Nhi cất giấu như báu vật.
Nửa đêm, một tiếng hét xé vải xuyên qua màn đêm, dội thẳng vào màn nhĩ mọi người. Mới đầu chỉ kêu "Cứu với", về sau biến thành "Giết người! Ta muốn giết người". Đến khi bọn Đỗ Lượng chạy tới dưới lầu sách, âm thanh đó đã hóa thành những tiếng la hét thuần túy, bị bóp nát vụn từng tấc, vung vãi trong bầu trời đêm ngột ngạt.