Phòng bếp nhà họ Hoàng cũng khá đặc sắc, bếp trưởng Trần A Phúc được đặc biệt vời từ Như Ý lâu ở Hàng Châu về, vì mấy phu nhân đều thích ăn ngọt thanh đạm, tài nghệ nấu món Hàng Châu của ông ta khéo hợp với khẩu vị của các bà, nên Hoàng Thiên Minh mới ra cái giá trên trời mời về. Phòng bếp thực ra hằng ngày nấu nướng không nhiều, nhưng lại cực kỳ bận rộn, trong nhà nhiều phụ nữ, đồ ăn yêu cầu đủ kiểu đủ loại, có những món dù làm rất công phu, vẫn không tránh khỏi có phòng sai người hầu ra ngoài mua bánh nướng của Vương Nhị Cẩu. Vì vậy bếp trưởng Trần không hề hy vọng nỗ lực của mình đổi được nhiều sự tán thưởng, chỉ mong bình an vô sự sống qua ngày, lương tháng không thiếu một đồng là tốt rồi.
Tiếc rằng một người cầu an như vậy vẫn dính vào rắc rối, nghe nói bà Cả ăn phải một cái đinh trong món trứng hấp cá bạc, bị rách họng máu tuôn như suối, khi bị Đỗ Lượng gọi ra chỗ khuất tra hỏi, ông ta sợ đến bủn rủn chân tay, khăng khăng không thể nào, tuy nguyên liệu do mấy phụ bếp chuẩn bị, nhưng quá trình nấu đều do đích thân ppng ta lo liệu, bát nguyên liệu đổ xuống, nếu có đinh thì lúc ấy đã phải phát hiện ra rồi, đâu đợi đến lúc bưng lên bàn ăn? Thêm nữa Trần A Phúc và bà Cả không oán không thù, thực sự không có lý do gì để hại bà, vì vậy Đỗ Lượng đành coi đây như chuyện bất cẩn báo lên ông chủ, trừ ba tháng tiền lương, rồi chấm dứt sự việc ở đó.
Bạch Tử Phong đắp thuốc cho cổ họng Mạnh Trác Dao cẩn thận, vừa thu dọn hòm thuốc định đi thì bị Hoàng Mộng Thanh và Đỗ Xuân Hiểu chạy đến giữ lại, nói muốn hỏi han thương thế bà Cả, lúc này bệnh nhân đã không thể lên tiếng, chỉ gật đầu tỏ ý cho phép. Bạch Tử Phong đành kiên nhẫn giải thích cho bọn họ rằng chỉ là vết thương bên ngoài, không bị rách mạch máu, qua mấy hôm có thể ăn uống bình thường, trước đó chỉ được ăn cháo nguội. Đỗ Xuân Hiểu quờ quạng rút trong người ra một lá Mặt trời, cười nói với bà Cả: "Phu nhân yên tâm, là lá bài mạnh khỏe, sẽ khỏi nhanh thôi!" Mạnh Trác Dao gượng gạo gật đầu mỉm cười với cô.
Sau đó hai người khăng khăng đòi tiễn Bạch Tử Phong, ngay Hoàng Mộ Vân chủ động xin xỏ cũng bị kiêm quyết bỏ lại. Vừa ra khỏi nhà, Bạch Tử Phong đã không chụi nổi nữa, quay sang hỏi Đỗ Xuân Hiểu: "Bộ bài của Đỗ tiểu thư, đã bao giờ xem đúng thật chưa?"
"Sao lại không bao giờ xem đúng? Phải nói là lần nào cũng đúng." Đỗ Xuân Hiểu ưỡn ngực, ánh mắt vô cùng gian xảo, bởi biết đối phương tiếp theo sẽ hỏi những gì.
"Vậy cô nói bí mật của tôi có liên quan đến án mạng lần náy, căn cứ vào đâu?"
"Chuyện đó không phải tôi nói, là bộ bài nói."
Một câu thẳng thừng chặn họng Bạch Tử Phong, khiến cô ta đành đanh mặt từ biệt hai người họ.
Hoàng Mộng Thanh biết rõ nội tình, đương nhiên không dễ đuổi như Bạch Tử Phong, người vừa đi khuất, đã không hề khách khí chất vẫn Xuân Hiểu: "Nào nói xem, cậu thật sự nhìn ra cô ta có liên quan đến án mạng?"
Đỗ Xuân Hiểu gật đầu, nét mặt cũng trở nên nghiêm trọng: "Khi cô ta bước vào sân, có cậu và tôi, cả Hoàng Mộ Vân ra đón. Nhà họ Hoàng chết bao nhiêu người như thế, nói thế nào cũng là chuyện lớn trong trấn, mọi người ai cũng mong tới xem chuyện lạ, cô ta lại khác, chẳng hề nhìn gốc cây lẫn cái giếng bị lấp kia lấy một lần, như thể cố ý tránh né, nếu không phải trong lòng tự có tử huyệt, lý nào lại không có tính hiếu kỳ như vậy?"
"Nhưng thế cũng không thể đoán định cô ta có liên quan đến án mạng, cậu còn bảo chẳng phải đoán mò?"
"Chuyện bối toán, vốn dĩ phần lớn là đoán mò." Đỗ Xuân Hiểu nghiêm mặt nói, "Nhưng nhà họ Hoàng cách mỗi mùa lại kiểm tra sức khỏe một lần, cơ thể con người có thể cất giấu rất nhiều bí mật, cậu không cảm thấy tên hung thủ kia cắt bỏ hết ổ bụng của người chết chính là để giấu giếm bí mật đó ư?"
Hoàng Mộng Thanh im lặng hồi lâu, đột nhiên reo to: "Tôi hiểu rồi!"
Tiếc rằng đại đa số mọi người đều không hiểu, ví dụ như Hạ Băng.
Anh liên tục chạy việc bên ngoài suốt nửa tháng trời, trên danh nghĩa là giúp đội trưởng Lý thu thập tình hình, thực ra anh đã hoàn toàn điều tra theo hướng của riêng mình, mỗi mắt xích đều tự mình nắm bắt, tới lúc không còn manh mối nào nữa, anh vẫn còn chiêu cuối cùng, đó là đi tìm nữ chủ nhân cả ngày ngủ như lợn nái của tiệm sách Hoang Đường, dùng những lá bài của cô trợ giúp cho suy luận của anh. Đương nhiên, việc đó cũng có điều kiện, anh phải mua cho cô chè bát bảo ướp đá, cộng thêm cả dưa hấu và nước hoa. Thứ nước hoa đó, chưa bao giờ thấy cô dùng trên người, chỉ mở nắp đặt trong góc tiệm khử mùi, tiệm sách vì thế càng có mùi cổ quái.
Khi kể về Tần thị với Đỗ Xuân Hiểu, chính Hạ Băng cũng không biết mặt mình đang đỏ lựng lên, anh chỉ một mực miêu tả người phụ nữ đó máu lạnh thế nào, con gái thị chết mà thị lại nói ra những lời cay nghiệt, nhắc đến đoạn bi phẫn, anh còn nghiến răng nghiến lợi như đứa trẻ ấm ức vì không có được món đồ chơi mong muốn. Thấy vậy, Đỗ Xuân Hiểu rút ra lá bài Tình nhân, ấn vào ngực anh: "Cầm lấy mà làm kỷ niệm, tuy nhiên cậu cũng chẳng với tới người ta đâu."
"Nói linh tinh cái gì thế?" Làn da trắng bóc mà anh vẫn tự hào đã bị dãi nắng thành màu cà phê nhạt, những giọt mồ hôi trên trán tỏa thứ ánh sáng lấp lánh của tình yêu đầu, thái độ phản kháng yếu ớt ấy khiến anh trở nên bối rối mà anh tuấn.
Đỗ Xuân Hiểu gí mạnh trán anh, mắng: "Cái thói dại gái của cậu còn định phát tác đến lúc nào nữa hả? Cũng nên tỉnh ra đi chứ! Bản cô nương chỉ tiếp cho cậu con đường sáng, mau đi điều tra bác sĩ riêng của nhà họ Hoàng, chưa biết chừng từ chỗ Bạch tiểu thư ấy có thể tìm ra manh mối hơn chán vạn lần cậu chạy rông nửa tháng đấy!"
"Cậu xem ra gì à?" Hạ Băng thấy trước mắt chợt sáng sủa quang đãng, tạm thời thoát ly bệnh tương tư.
"Cũng chẳng phải xem ra, chỉ là nhà họ Hoàng từ trên xuống dưới cứ ba tháng lại được tiểu thư Bạch Tử Phong tới kiểm tra sức khỏe một lần, lần này trước khi kiểm tra chết tới bốn người hầu, bụng những người đó đều bị khoét rỗng, cậu không thấy kỳ lạ sao? Giết người đã là một chuyện phiền phức rồi, sau khi giết người không lo chạy cho mau, còn lãng phí thời gian tinh lực làm mấy chuyện đó, lẽ nào hung thủ tâm lý bất bình thường?"
"Chắc không bất bình thường đâu, đội trưởng Lý từng phân tích, nơi phát hiện thi thể ít vết máu lạ thường, chứng tỏ hiện trường đầu tiên xảy ra hung án không phải trong sân nhà họ Hoàng, hung thủ sau khi giết người mổ bụng, mới di chuyển họ tới chỗ ấy..." Hạ Băng đột nhiên vỗ trán nói, "Ý cậu nói, hung thủ hẳn là bác sĩ, mới biết mổ bụng người ta?!"
"Vết mổ trông có gọn không?"
Hạ Băng lắc đầu: "Không gọn, giống như vết dùng kéo cắt ra ấy. Xuân Hiểu, rốt cuộc cậu nghĩ ra điều gì? Mau nói cho tôi biết."
Đỗ Xuân Hiểu hắng giong, gặm một miếng dưa lớn, nghiêm mặt nói: "Tôi thấy bốn a hoàn này e là đang mang thai, hung thủ vì muốn che giấu bí mật ấy nên mới cắt bụng bọn họ, để khi khám nghiệm tử thi có thể giấu trời qua biển."
"Chuyện... chuyện này... quả cũng có khả năng." Hạ Băng lai mồ hôi lấm tấm trên trán, vớt cục đá trong thùng áp lên gò má nóng bừng, trời càng lúc càng nóng, ve kêu muốn inh tai, quả nhiên đã đến lúc chẳng còn tinh thần làm việc gì.
"Giả sử bốn a hoàn đó đều có thai, cảm thấy không khỏe, sẽ tới tìm Bạch tiểu thư khám bệnh, kết quả là lộ tẩy chuyện xấu. Bạch tiểu thư đem bí mật này nói với người nào đó, người này cho rằng hành vi của mấy cô nương ấy không đứng đắn, đáng chém chết, bèn hạ sát thủ, còn che đậy tội vụng trộm của bọn họ khi còn sống, cậu bảo có phải thế không?" Cô càng nói càng hưng phấn, chẳng màng đến da dẻ nhớp nháp vì nóng.
Hạ Băng thở dài, thấp giọng nói: "Phân tích này tuy có lý, song..."
"Song sao?"
Anh nuốt nước bọt, lúng túng nói: "Nhưng đội phó Kiều nói, Tuệ Mẫn là người chết cuối cùng, còn chưa từng làm chuyện ssó."
Đỗ Xuân Hiểu bị miếng dưa hấu nghẹn cứng họng, hồi lâu không nói nên lời.
"Nhưng tôi cũng sẽ tìm cô bác sĩ đó điều tra nội tình, vừa rồi cậu có thể nói ra mấy lời đó, nhất định là đã dùng bài tarot thám thính ý tứ cô ta rồi phải không?"
Cô gật đầu, cười nói: "Chẳng giấu cậu làm gì, cô gái đó ngoài cương trong nhu, yếu ớt lắm, rất dễ bộc lộ nội tâm, muốn moi chuyện từ cô ta không khó. Có điều vẫn còn một khả năng, tuy Tuệ Mẫn có lẽ không mang thai, nhưng chưa biết chừng lại là người biết rõ mọi chuyện, để diệt khẩu đương nhiên phải nhất loạt thanh trừng, cậu nói có phải không?"
"Thế sao cũng phải mổ bụng chứ?"
Đỗ Xuân Hiểu nhíu chặt lông mày, quên bẵng cả gặm dưa, mãi sau mới nói: "Cậu cũng biết chuyện bà Cả nhà họ Hoàng mấy hôm trước trong bữa cơm ăn phải một chiếc đinh, chảy cả máu mồm chứ?"
"Ờ." Hạ Băng lơ đễnh đáp lời, hồn rõ ràng đã chẳng còn trong xác.
Lúc này trong tiệm sách xuất hiện một vị khách đã lâu không lui tới, người này mặc một tấm áo lụa mỏng màu vàng cam, trên khuy áo gài một đôi hoa bạch lan thoang thoảng hương thơm, bên dưới vận quần lụa màu tro, tóc chải gọn búi sau gáy, để lộ cả khuôn mặt đẫy đà, trong vẻ đẫy đà ẩn chứa nét tinh tế nhẹ nhàng, ý vị thanh nhã đều chảy vào trong, cố ý không để lộ ra ngoài, trái lại càng có sức mê hoặc chết người.
"Cô nương, còn nhớ ta không?" Tần thị thu lại chiếc ô che nắng, ánh nắng phủ khắp người thị, giống như tỏa ra từ bên trong vậy. "Ấy, anh chàng này cũng ở đây à?"
"Á... chào chị." Hạ Băng đã đứng bật dậy, chân tay không biết đặt đâu, đành ra sức rụt vào một góc, tựa hồ muốn chừa ra không gian cho ánh hào quang của Tần thị.
Đỗ Xuân Hiểu vừa nhìn Tần thị đã biết khoảng cách giữa thị và Hạ Băng không chỉ là ngàn núi ngàn sông, người đàn bà thế này, phải xứng với người đàn ông thế nào, thật không sao tưởng tượng nổi. Nhưng thị vẫn có thể hòa mình với tiểu trấn này, từ giọng nói tới phong thái đều mang nét đặc trưng nơi đây, khác hẳn kiểu cách thành thị của Bạch Tử Phong.
"Cuối cùng chị cũng tới rồi, ha ha." Đỗ Xuân Hiểu dã đặt bài lên mặt quầy bằng gỗ hoa lê, hai mắt nheo thành hai vầng trăng cong cong.
Tần thị cắn môi gật đầu, vẻ như không mấy tình nguyện, nhưng vẫn ngồi xuống trước mặt cô, cười nói: "Từ lần giã biệt trước đã năm năm không gặp rồi, Đỗ tiểu thư vẫn chưa thành gia thất, chúng tôi đều đợi ăn kẹo mừng đây."
Đỗ Xuân Hiểu gãi đầu, liếc xéo Hạ Băng đang thần người ra như phỗng, tựa hồ chuyện chung thân đại sự của cô đầu đổ cả lên đầu anh.
"Nếu mấy năm trước tôi kết hôn, chắc chị cũng chẳng tới ăn kẹo mừng đâu, ai bảo trước kia tôi coi bói nói toàn mấy lời khó nghe."
"Chao, cô vẫn còn để bụng đấy à?" Tần thị mỉm cười, nụ cười mang néy nghiêng nước nghiêng thành đặc trưng vùng sông nước Giang Nam, không kề khiến người ta cảm thấy xa cách.
"Kỳ lạ thật, tôi cũng chẳng phải đàn ông, làm sao mau quên oán thù thế được? Chỉ mong chị đại nhân đại lượng, chớ chấp làm gì?" Đỗ Xuân Hiểu như thể cố ý muốn khiến mỹ nhân trước mặt khó xử, bèn thẳng thừng nói toạc ra.
Tần thị có vẻ không chấp nhặt thật, chỉ coi cô như hàng con cái, cười đáp: "Để bụng là trước kia thôi, giờ vì tin cô nên mới tới tìm cô." Nói rồi, liền đặt mười đồng bạc lên bàn.
Đỗ Xuân Hiểu chẳng buồn nhìn bạc, chỉ đẩy bài tới tay khách hàng, hỏi muốn xem gì.
"Xem hung thủ hại con gái tôi là ai"
Trong tiệm đang nóng hừng hực lập tức tụt xuống 0 độ, ba người thoắt chốc đều ngừng chay mồ hôi, ngay cục đá đắp mặt cũng đã rơi trở vào thùng.
"Tráo bài trước đã." Đỗ Xuân Hiểu ra hiệu cho Tần thị tráo bài ba lần, rồi trải bài theo thế bài.
Lá quá khứ: Tử thần xuôi.
Lá hiện tại: Sự cân bằng ngược, Gã khờ xuôi.
Lá tương lai: Hoàng hậu xuôi.
Chính cô cũng không thể không tin nữa rồi, bài ra hoàn toàn trừng khớp với suy nghĩ trong lòng, đối diện với "kỳ tích" này, cô rốt cuộc đã lấy lại phấn chấn, nói đầy tự tin: "Cái chết của con gái chị có thể nói số trời định đoạt, vốn dĩ trong người cô ấy có một sinh mệnh mới, đáng tiếc không cẩn thận bị thần Chết kéo theo, đây mới là oan nghiệt. Ấy, hiện giờ chị đang làm vài chuyện nguy hiểm, không đúng mực, nhưng phải cẩn thận đấy, những chuyện này chưa biết chừng rất ngốc nghếch, đương nhiên, tên hung thủ kia thì không ngốc đâu."
Sắc mặt Tần thị có vẻ khó coi, nhưng thị vẫn giữ vẻ đoan trang, hỏi đến lá bài then chốt tiếp sau.
"Hung thủ là một người phụ nữ." Đỗ Xuân Hiểu cố ý rướn người về phía trước, khuôn mặt ròng ròng mồ hôi gần như sắp chạm chóp mũi Tần thị, "Có quyền lực, có thể thao túng người khác, lại không dễ dàng lộ diện. Dù muốn giết người, cũng sẽ để tay người khác dính máu hộ mình."
"Thật sao?"
Người hỏi câu này là Hạ Băng, không biết từ lúc nào anh đã ló mặt qua vai Đỗ Xuân Hiểu, nhìn chằm chằm vào lá bài.
Tần thị thì đã đứng dậy, khom người cúi chào, cầm ô bước ra cửa, ánh nắng nhảy nhót trên mặt ô xòe rộng màu lục nhạt, tấm áo lụa vàng cam trên người thị không vương vệt mồ hôi.
"Hai người... đã biết nhau từ năm năm trước?"
Đỗ Xuân Hiểu nhớ lại lần đầu tiên gặp Tần thị cách đây năm năm, thị mang theo dáng vẻ chim sa cá lặn bước vào tiệm sách của cô, kêu muốn xem tài vận. Kết quả bị cô nhìn ra ngay nỗi lòng trống vắng cùng tâm trạng bất cam, bèn giải thành mất của, người đàn ông trong gia đình cuối cùng bất đắc chí, gia cảnh sa sút. Đó tuy là mấy lời Đỗ Xuân Hiểu đoán bừa, nhưng dựa vào dung mạo của Tần thị, hiện giờ vẫn ra mặt mở một tiệm dầu muối ở phía Tây trấn, chắc chắn người đàn ông thị lấy có chỗ không thể thỏa mãn thị, thị miệng hỏi tiền tài, lòng lại nghĩ tới thứ khác, Đỗ Xuân Hiểu chính là chỉ trúng điểm mấu chốt sâu kín của thị, thị mới tức giận, chỉ trời thề rằng không đời nào tới cái tiệm này nữa. Có điều mấy chuyện này chẳng cần phải nói với Hạ Băng, sợ anh càng thêm vương vấn, nên cô trả lời: "Trước kia chị ta từng tới đâu xem bài, khi ấy tôi bảo chồng chị ta vô dụng, chị ta đã nổi điên lên."
"Sao cậu lại phán đoán hung thủ là nữ? Người phụ nữ nào có khả năng làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy? Lần này nhất định bói sai rồi!" Hạ Băng tựa hồ cũng đem bất hạnh của Tần thị quy chụp lên đầu Đỗ Xuân Hiểu.
"Hung thủ là nữ hay nam không quan trọng, quan trọng là, chị ta hôm nay vốn không tới để xem chuyện này, chỉ vì trông thấy cậu mới tức thì đổi đề tài, hơn nữa câu hỏi này có phần quá khiên cưỡng, nhất định có chuyện muốn giấu giếm. Còn nữa..." Đỗ Xuân Hiểu nghiêng đầu, lúc tư duy cô thường nói năng cực ký chậm rãi, "Chị ta dường như còn xinh đẹp hơn năm năm về trước... nếu không phải ra ngoài tòm tem, thì e thời gian chảy ngược, hoặc bị ma nhập mất rồi."
Cách nói "ma nhập" khiến Hạ Băng bất giác nghĩ đến hình ảnh Ngâm Hượng đầu găm cây rìu, lúc cô ta chết mắt vẫn mở trừng trừng, một con nhặng còn đậu trên đồng tử.