Gavin đã ôm chiếc hòm mây suốt hai ngày ba đêm, căn phòng dưới mặt đất nồng nặc mùi than làm xoang mũi ông ta tê dại, cũng may cửa sổ mái vẫn để mở, hằng ngày vẫn có thể đón được hai tiếng ánh sáng mặt trời, chiếc đồng hồ quả quýt nhô lên từ trong túi áo chẽn bó sát ít nhiều đem đến cho ông ta cảm giác an toàn, chỉ cần thời gian còn trôi thì có thể giảm bớt phần nào mối lo và nguy cơ.
Thực sự có thể giảm bớt ư? Cảm giác thấp thỏm không yên trong lòng Gavin đã dâng lên đen đỉnh điểm, ông ta không chịu được nữ, phải duỗi chân ra một tí thì đụng ngay chiếc ấm đồng đựng nước ngọt, làm phát ra tiếng “coong”, phá tan sự yên tĩnh khó khăn lắm mới gom góp được. Gavin nhớ lại thuở thiếu thời ở quê nhà Scotland, mảnh sân sau nhà có một cây táo cao lớn vững chãi, mỗi độ thu về, ông ta thường vắt vẻo trên đó vặt mấy quả táo bé nhất để ném chim. Có lần không may ném trúng cha đang giẫy cỏ, cha điềm đạm “mời” ông ta trèo xuống, sai ông ta vào bếp lấy ra một cây rìu, sau đó đốn luôn cây táo ấy trước mặt ông ta, ma quỷ từ trong xó tối chui ra cắn xé da thịt ông ta, khiến toàn thân ông ta đau đớn.
Bởi vậy về sau Gavin dù có trốn đâu cũng yêu cầu được bố trí một chỗ thông khí có hình dáng cụ thể, ví dụ như một khung cửa sổ, một lỗ hổng có thể nhìn lên bầu trời. Ban đêm là khoảng thời gian khó khăn nhất, ông ta tựa hồ trôi dạt đến tận cùng vũ trụ, có con dã thú không rõ hình dạng đang há miệng chờ ngốn ngấu ông ta.
Gavin quấn mình trong thảm, ra sức nghếch cao đầu, ánh trăng từ khung cửa sổ áp mái rải xuống một tầng sáng mỏng, đây chính là sự vỗ về tốt nhất, nhưng... ánh trăng đột nhiên bị bóng tối thay thế, thoắt cái ông ta đã lại rơi vào trạng thái tối như hũ nút xòe tay không thấy ngón, tiếp đó trên đỉnh đầu vang lên những tiếng lạch cạch inh tai.
Gì thế? Có quái vật đang gặm song cửa sổ ư?
Sau năm sáu lần làm dấu chữ thập trước ngực, Gavin nghe thấy tiếng “lách cách”, gió lạnh thốc vào, ánh trăng hắt lên một cái đầu tóc tai bù xù, liền đó là một giọng nữ khàn khàn vọng đến.
“Ngài Gavin, chúng tôi tới rồi đây...”
Con “ma nữ” ấy chìa hai cánh tay dài ngoằng đen thui qua khung cửa sổ áp mái.
Phút chốc, Gavin cảm thấy da đầu mình nứt toác, thầm kêu la oai oái cả vạn lần nhưng trong cổ họng lại nghẹn cứng, chỉ có thể mở to tròng mắt chứng kiến vận hạn ập đến, mãi khi ả “ma nữ” thò cả hai chân xuống, khua khua mấy cái trong không khí, ung dung như bơi lội giữa biển đêm, rồi tức thì nhảy phóc xuống, đầu gối và mũi chân gần như đồng thời chạm đất, đoạn nhanh chóng đứng thẳng dậy, cười khì khì nhìn xoáy vào ông ta; kế đó lại có một kẻ khác nhảy xuống, người gầy nhom, mặc quần dài đen áo len xám, lúc đáp xuống còn kêu lên một tiếng “ái ôi”, có thứ gì đó rơi xuống theo nên hắn phải nằm bò ra đất mò mẫm hồi lâu mới nhặt lên được, chùi chùi mấy cái vào vạt áo rồi gác lên sống mũi; cái bóng của kẻ thứ ba đặc biệt cao to, vì vóc người mà tay chân có vẻ vụng về, tụt xuống chậm nhất, còn cần con “ma” thứ hai đỡ giúp.
“Trong này có đồ gì để chiếu sáng không?” Ả “ma nữ” nhe răng, đầu tóc rối bù không nhìn rõ mặt. Gavin miễn cưỡng đứng dậy, rờ tới cái công tắc trước đó vẫn lấy lưng đè rịt, bật bóng đèn điện.
Căn hầm thoáng chốc đã có hơi ấm, ánh trăng không còn chói mắt như trước nữa. Chỉ thấy “ma nữ” rành rành là một người sống sờ sờ, mặc áo khoác Tây của nữ cộc đến cả đoạn, bên trong là áo sơ mi màu hoa lan tử la, bị ánh đèn vàng trong vắt nhuộm thành thứ màu kỳ quái không đâu vào đâu. Khuy áo trước ngực căng chặt nhưng phần eo lại lỏng lẻo lạ thường, chính là kiểu cơ thể khiến cánh đàn ông đêm ngày mơ tưởng, nhưng lại không chủ ý khoe ra. Vệt ố trên răng do hút thuốc nhìn đến kinh người, vậy mà ả vẫn dám toét miệng cười. Hai gã trẻ tuổi đằng sau lưng ả cũng là hai điển hình không hề tương đồng, một cao lớn sáng sủa, phong độ người ngời, một nhã nhặn thẹn thùng, gầy như que củi, nhưng cặp mắt lại rất nhanh nhạy, chỉ trong một phút đồ hồ đã quan sát đến mấy lượt căn phòng dưới lòng đất này.
Nỗi lo lắng của ông chủ Gavin đã hiện cả lên mặt, vì vậy Đỗ Xuân Hiểu chỉ chọc thêm một tí, phần lớn bí mặt của ông ta liền tông tốc tuôn ra.
“Tôi không nghĩ chuyện này có gì đáng nói cả, cách đây năm tháng, có hai người Nga đến tiệm tôi, nói muốn bán một lô đá quý, tôi xem qua, thấy lô đá này chất lượng không tốt lắm nên không nhận, nhưng vẫn cho họ vay một khoản tiền. Ba tháng sau, tôi yêu cầu họ hoàn trả khoản vay, họ hứa sẽ trả nhưng cứ lân lữa mãi không giao tiền. Tôi biết ngay là có vấn đề, bèn nhờ tới một người bạn, cô biết đấy, là bạn bè có chút quan hệ với xã hội đen, hy vọng có thể giúp tôi lấy lại tiền. Về sau...”
Gavin nắm chặt cái chén trong tay, liếm môi. Nơi ở của ông ta không hề bí mật, chính là căn nhà hai tầng đối diện cửa tiệm đồng hồ, tường ngoài trát xi măng xám xịt, rất không bắt mắt, đồ đạc trong nhà cũng không quá xa hoa, đều được đóng bằng gỗ hồ đào giá cả hợp lý, thảm trải sàn cũng là hàng dệt pha rất chắc chắn, vừa trông đã thấy là kiểu bài trí của thần giữ của điển hình. Ngồi uống trà nơi thế này, lúc nào cũng có thể ngửi thấy mùi dầu mỡ từ mớ giẻ lau chưa giặt sạch.
“Về sau bọn họ quả nhiên trả lại tiền, chắc trăm phần trăm là nhờ người bạn kia của tôi can thiệp.” Ông ta khó nhọc nuốt một ngụm trà, cặp mắt xám ảm đạm không chút ánh sáng, “Nhưng... ngay đêm lấy lại được tiền, tôi đang trên đường từ tiệm về nhà thì bị người ta tập kích, có hai tên chặn tôi lại, còn rút cả dao ra, mới đầu tôi tưởng chỉ là cướp giật thông thường, cô cũng biết bọn ma cà bông ở Thượng Hải nhiều thế nào mà. Nhưng rồi mau chóng nhận ra bọn chúng tuy không nói gì chỉ phát ra mấy tiếng ậm ừ, nhưng dáng dấp đều cao lớn dị thường, rất giống mấy tên người Nga thiếu nợ tôi trước đây. Tôi biết bọn chúng sẽ không chịu dừng tay, nên lại nhờ bạn tìm bọn chúng cảnh cáo thêm một trận. Bạn tôi khuyên tôi hẵng cứ trốn đi mấy bữa, giao lại việc làm ăn cho người làm lo liệu, nhưng tôi không yên tâm nên đóng luôn cửa tiệm, chỉ nhờ bác Mạnh hằng ngày tới đưa cơm, quét dọn căn hầm...”
“Nhưng lạ thật đấy, bác Mạnh vẫn mở cửa tiệm cho đến tận hôm nay.” Đường Huy không kìm được chen miệng vào, Gavin rụt vai lại, không nói gì nữa.
Đỗ Xuân Hiểu cười bảo: “Đấy là vì không thể đóng được.”
“Vì sao?” Đường Huy và Hạ Băng đồng thanh hỏi, duy chỉ có lúc này hai người họ mới lộ ra biểu cảm giống nhau.
“Vì bác Mạnh giấu ông chủ Gavin kinh doanh một mặt hàng khác.” Cô rút một điếu thuốc, châm lửa chẳng hề khách sao gác chân lên, bày ra tư thế vô cùng lẳng lơ.
“Đã bảo cậu đừng có lui tới Bách Lạc Môn nữa mà lại!” Hạ Băng đột nhiên gầm lên, Đỗ Xuân Hiểu vội vàng hạ ngay cái chân đang gác xuống.
“Trước khi bước vào tiệm tôi có ngồi nửa tiếng trong quán mì đối diện, vì là giờ ăn nên thấy tay chạy bàn bưng đến bảy tám bát mì qua đó, một cửa tiệm nhỏ nhường ấy, lấy đâu ra lắm người làm thế chứ? Thế rồi tôi có qua đó xem, thấy bát rỗng trên mặt quầy chỉ có độc một cái, tính thêm cả hai gã về sau chạy ra sinh sự cũng vẫn chỉ có ba người, chỗ mì còn lại được đưa đi đâu rồi?”
“Được đưa đi đâu?”
“Đến đây phải nhờ ông chủ Gavin giải thích cho chúng ta rồi.”
“Hừ!” Gavin giận dữ nện nắm đấm xuống bàn, tức tối nói, “Nhất định là lũ ở sòng bạc đằng sau tiệm!”
Sòng bạc Gavin nói được đặt ở một chái nhà kín đáo đằng sau tiệm đồng hồ Tô Mỹ, thuộc địa bàn của Hồng Bang, hồi đầu tiểu đầu mục của Hồng Bang có tới tìm Gavin thương lượng, muốn để khách đánh bạc ra vào qua cửa tiệm đồng hồ, hòng tránh tai mắt nhìn vào, đổi lại tiền bảo kê hằng tháng sẽ được miễn hết. Nào ngờ Gavin một mực cự tuyệt, thà nộp tiền bảo kê chứ không chịu dính dáng đến sòng bạc, Hồng Bang cũng không gây khó dễ, thu xong tiền là đi luôn. Giờ xem ra, bọn họ nhất định đã khai thông được bác Mạnh làm chân canh chừng cho sòng bạc nhân lúc ông chủ đang chui rúc lánh nạn.
“Nói vậy, người làm trong tiệm ngấm ngầm mưu hại ông mà ông không hay biết gì sao?” Hạ Băng mắc bệnh đa nghi nặng, khăn khăng truy hỏi tới cùng.
Gavin mặt xanh mét lắc đầu.
“Kỳ quá, ông không hề biết chuyện này, vậy người bạn trong giới xã hội đen lúc trước giúp ông đòi nợ thì là ai?” Đỗ Xuân Hiểu thẳng thừng hỏi.
“Xin lỗi, tôi không thể trả lời.”
“Đừng cho là ông không nói thì tôi không biết nhé, tôi là tôi sẽ...” Trong lúc cấp bách cô lại định rút bộ bài tarot ra hăm dọa nhưng đã bị Đường Huy xen ngang.
“Thôi được rồi! Chúng ta nói chuyện chính đi! Ngài Gavin, chúng tôi tới đây lần này là muốn lấy ở ngài một chiếc hòm mây.”
“Ai bảo các cô cậu tới?” Sắc mặt Gavin lập tức trắng bệch, có vẻ còn căng thẳng hơn cả lúc trước.
“Thi Thường Vân.”
Gavin im lặng hồi lâu, đoạn đứng dậy, mở tủ rượu, lấy ra một chai vodka, dốc ngược chai tu một ngụm lớn, chớp mắt mặt đã đỏ gay như gà chọi, mùi rượu nồng nặc tỏa ra từ từng lỗ chân lông trên người ông ta.
“Được, giờ tôi sẽ đi lấy.”
“Tôi đi với ông.” Hạ Băng đứng dậy.
Bước vào căn hầm chỉ tốn chưa đến một phút nhưng Hạ Băng ở đằng sau nhìn chằm chằm vào lưng Gavin lại thấy lâu như cả thế kỷ, vì anh cảm thấy tay người Tây này có gì đó cổ quái, song lại không thể nói rõ cổ quái ở đâu. Duy chỉ có một điểm có thể khẳng định, đó là khi Đỗ Xuân Hiểu chủ động đề nghị xem bài cho ai thì tức là đã nhìn ra đối phương có chuyện mờ ám muốn giấu giếm.
Căn hầm vừa rồi đi ra quên không tắt đèn, trên sân gạch được trải một lớp ánh sáng vàng ruộm. Tiếng giày da của Gavin nện “lộp cộp” giống như âm thanh đế giày bị khoét rỗng một miếng rồi giậm xuống nền nhà. Hạ Băng mơ hồ cảm thấy tiếng động này có gì đó bất thường, đành nhìn dán vào ông ta.
“Thứ cô cậu muốn là cái này hả?” Gavin quản hiên đá từ trong góc ra một thứ dèn dẹt dường như không dám động tay vào.
Hạ Băng bước tới định nhấc lên liền bị Gavin giữ tay lại, thấp giọng bảo: “Tôi khuyên cậu đừng nên cầm lên, thật đấy.”
“Tôi làm việc này giúp bạn thôi.” Hạ Băng gạt tay Gavin ra, cúi xuống, nhưng vừa nhấc hòm mây lên đã biết ngay không ổn, muốn đứng thẳng dậy thì đã không kịp nữa rồi. Bên tai phải sượt qua một luồng gió mạnh, đằng sau gáy nóng ran tê dại, tư duy thoắt chốc đã bị rút cạn, nhận thức cuối cùng đến từ cú va chạm khi má trái tiếp xúc với sàn nhà, xương gò má và cặp mắt kính của anh đập mạnh xuống nền gạch, cả người tức thì chìm vào bóng tối...
Sau chuyện này, Đỗ Xuân Hiểu chỉ nói một câu: “Phải đòi thêm kinh phí chỗ Bách Lạc Môn thôi.”