Tarot Lá Bài Để Ngỏ

Chương 20: Thế giới của Thi Thường Vân (14)

Lúc Tôn Di bước ra từ trong Phật đường, hai lòng bàn tay đỏ rát sưng phồng, mắt còn ngân ngấn nước, nhưng vừa bước qua bậc cửa, cô ta lại ngẩng cao đầu, định tìm người đầu tiên gặp trút giận, bất kể là ai. Lâm Thị đứng trước hương án nghi ngút nhang khói, khóe mắt xếch lên, lần nào trông thấy cái bụng lùm lùm của cô ta cũng cười khẩy một tiếng.

“Mấy người các ngươi, suốt ngày không biết đã làm những chuyện gì hổ thẹn với lương tâm, ma quỷ ở đâu ra mà nói gặp là gặp ngay được vậy? Nhất định con ma trong lòng kia mới là thật!” Lâm Thị từ khuôn mặt đến dáng người đều dài quá mức, vì vậy tướng mặt có phần khắc nghiệt, hai gò má cao bóng loáng càng tỏ rõ vẻ vênh váo, chỉ đáng tiếc người đàn ông  bà ta lấy phải lại quá mạnh mẽ, không để cho bà ta hung hăng phách lối. Thế nên Tôn Di bước vào nhà một năm mới được lĩnh giáo sự lợi hại của bà cả này.

“Được rồi, mấy người các ngươi phải được dạy dỗ lại, bằng không càng lúc càng không biết lớn bé gì nữa, chỉ vì một chuyện cỏn con mà khiến lão gia bận lòng!” Bà ta ngồi trước tượng Phật ngọc chép xong một đoạn kinh Kim Cương, đặt bút xuống, cầm cái chặn giấy chữ nhật trên bàn lên, nghiêm giọng nói, “Giơ hết tay lên!”

Tôn Di chỉ còn nước giơ hai bàn tay lên quá đầu, chiếc chặn giấy lạnh ngắt mài vào lòng bàn tay đau đớn tê dại...

Trong số những người phụ nữ của Tần Á Triết, người duy nhất không phục Lâm Thị chỉ có Hoa Lộng Ảnh, những chuyện ra mặt khiêu khích cô ta đều dám làm, vì vậy mà số lần thua thiệt cũng nhiều hơn. Tôn Di chân trước vừa bước ra khỏi Phật đường, thì cô ta đã chân sau tiến lại, nhưng Tôn Di không hiểu sao không cáu nổi, hai người trái lại còn nhìn nhau cười, Hoa Lộng Ảnh thấy nụ cười của Tôn Di có vẻ gượng gạo, vội hỏi làm sao, Tôn Di bĩu môi, đáp: “Còn không phải vì cái chuyện kia ư?”

Hoa Lộng Ảnh nghe vậy bèn thở dài nói: “Biết ngay bà ta không đời nào tha cho chúng ta mà, tin thần Phật, không tin ma quỷ, cũng không biết là cái lý lẽ gì nữa!”

“Bà ta nhất định cũng sợ!” Tôn Di nghiến răng nói.

“Hừ!” Hoa Lộng Ảnh cười khẩy, “Em cũng biết bà ta sợ, tốt nhất là bị dọa cho chết khiếp đi!”

Câu này khiến Tôn Di cười thành tiếng: “Cô em ngốc này, làm gì có chuyện dọa chết người dễ thế chứ?”

“Bao giờ chính bà ta gặp phải con ma đó, lại chẳng phải sợ chết khiếp?”

Dứt lời, Hoa Lộng Ảnh bèn hầm hầm lắc mông bước vào Phật đường.

Tôn Di bấy giờ mới nhận ra cơn tức tối ban nãy của mình không biết đã biến đi đường nào, đành cười khổ não đi ngang qua sân về phòng mình, vừa đẩy cửa bước vào liền đụng ngay vú nuôi đang bưng ly trà trong tay, rướn cổ nhìn thì thấy Đỗ Xuân Hiểu đang ngồi ở bàn tròn nghịch bài tarot.

“Ôi chao, hai bà cuối cùng cũng quay về rồi!”

Đỗ Xuân Hiểu vừa thấy Tôn Di bước vào, vội thu bài cầm trong tay phải, đang định đứng lên, Tôn Di đã xua tay với cô, bảo: “Ngồi xuống ngồi xuống”, vậy là hai người cùng ngồi nói chuyện.

“Cô Đỗ tới tìm hiểu chuyện con ma kia phải không?” Tôn Di tủm tỉm cười liếc mắt về phía vú nuôi, vú nuôi lập tức hiểu ý, đặt trà xuống đi ra ngoài.

“Vâng, tôi ngồi canh trong sân suốt ba đêm liền mà vẫn không thấy con ma ấy xuất hiện.” Đỗ Xuân Hiểu rõ ràng có phần bực bội, miệng hôi mùi thuốc lá.

Tôn Di trong lòng có ý coi thường cô, nên ngoài miệng không tránh khỏi bỡn cợt: “Chắc là cô Đỗ canh đêm trong sân lại ngủ say như chết chứ gì, ma quỷ nào đến cũng chẳng dọa cô tỉnh nổi!”

“Lại nhắc..” Đỗ Xuân Hiểu không hề để tâm mấy lời cay nghiệt của Tôn Di, chuyển đề tài rất đúng lúc, “chuyện của bà năm, bà hai nghĩ thế nào?”

“Tôi thì có thể nghĩ gì chứ? Cô ta tự có đường hướng dự định của cô ta, cái số chúng tôi cũng chẳng khác gì số cô ta, có gì mà nói?” Tôn Di cúi đầu uống một ngụm trà, nhưng rồi lại quay đi nôn ra, nhón mấy miếng bánh cam trong đĩa cho vào miệng nhai, “Phải rồi, nói đến số mệnh, nghe nói cô Đỗ có ộ bài gì của Tây xem đúng lắm, có hứng xem cho tôi một quẻ không?”

“Vâng, được thôi.” Đỗ Xuân Hiểu đẩy bộ bài trong tay tới bên tay Tôn Di, cười nói, “Xem bà hai lần này sinh con trai hay con gái chăng?”

Nào ngờ Tôn Di hơi quay đầu đi, khinh khỉnh đáp: “Cái đấy có gì đáng xem, là trai gái ông ấy cũng yêu thương như nhau, chẳng qua chỉ cốt giữ giống cho nhà này thôi. Chi bằng xem con ma kia bao giờ mới chịu yên ấy.”

Đỗ Xuân Hiểu nghe vậy không khỏi bật cười: “Lạ thật đấy, tôi xem cho bà tư cũng y hệt thế này.”

“Vậy càng hay, cô nói luôn kết quả cho tôi là được rồi, tôi đỡ phải làm lần nữa.”

“Kết quả là, con ma đó ngày nào còn chưa báo thù này thì ngày đó còn chưa chịu yên.”

Cô cố ý nói ra đáp án thật chậm, ngắt ở từng chữ, như thể xử lăng trì người nghe.

Tôn Di nghe xong, không ngờ lại “ọe” lên một tiếng nôn thốc ra, đến mặt giày cũng lấm tấm vụn điểm tâm màu hồng, một thứ mùi kì dị chua chua ngấy mỡ từ từ lan trong không khí. Hồi lâu sau cô ta mới ngẩn đầu lên, gân cổ gọi vú nuôi vào thu dọn, rồi chau mày nói: “Cái kiểu giày vò này, nhất định là con trai.”

“Vậy tôi xin phép đi trước, bà hai nghỉ sớm một chút kẻo động đến thai khí.” Đỗ Xuân Hiểu biết ý, đứng lên rời đi ngay.

Nhưng Đỗ Xuân Hiểu không xuống bếp nhà họ Tần ăn chực bữa cơm, mà đến thẳng Phật đường, còn chưa bước qua cửa đã nghe tiếng bẹt bẹt kỳ quặc. Quản gia mặt trắng bệch đứng một bên phía trong bậc cửa, vừa thấy cô bèn tiến tới ngăn lại, nói bà cả đang làm việc quan trọng, tạm thời không tiếp khách.

“Vậy được, đợi lát nữa tôi quay lại!” Cô cố ý nói thật vang, át cả mấy tiếng bẹt bẹt chậm rãi nặng nề kia.

Vừa dứt lời, âm thanh kia quả nhiên tắt ngấm, chỉ nghe trong ánh nến nhàn nhạt có tiếng nói vọng ra: “Cho cô ta vào.”

Quản gia vội lách người nhường đường, Đỗ Xuân Hiểu bấy giờ mới nhìn ra toàn cảnh bên trong, Lâm Thị ngồi bên phải hương án, cạnh tay là một miếng chặn giấy bằng ngọc thạch hình chữ nhật bóng loáng. Hoa Lộng Ảnh quỳ dưới đất xoay lưng lại với Đỗ Xuân Hiểu, sống lưng thẳng tắp.

“Về đi, với thân phận của cô, vào Phật đường vốn đã không...”

Chữ “xứng” còn chưa thốt ra khỏi miệng Lâm Thị, Hoa Lộng Ảnh đã đứng phắt dậy, sầm mặt quay ngoắt người đi ra cửa, vai trái quệt qua cánh tay Đỗ Xuân Hiểu, lớp lụa áo phát ra tiếng loạt soạt oán hận.

“Cô xem, mấy cô vợ bé mà không được dạy bảo đều quen cái thói ấy, nhất là loại gái Quảng Đông này, chẳng ra thể thống gì cả, cô Đỗ đừng lấy làm lạ.”

Những lời này, Lâm Thị nghiến răng nói ra từng từ, chính là muốn Hoa Lộng Ảnh còn chưa bước khỏi ngưỡng cửa nghe thấy. May mà cô ta dường như không muốn đôi co, chỉ cố rảo nhanh bước chân chạy trốn.

Đỗ Xuân Hiểu nhất thời không biết nên đối đáp thế nào, chỉ đành cười gượng, đợi Lâm Thị mời ngồi mới ngồi xuống chiếc ghế vách ở một bên.

“Bà cả, hôm nay Xuân Hiểu tới đây chỉ muốn hỏi một chuyện, chính là con ma các bà khác đều từng gặp, bà đã gặp hay chưa?”

“Hừ!” Lâm Thị tức thì sầm mặt xuống, nếp nhăn khi cười cứng ngắc như dùng dao đèo nơi khóe môi càng sâu thêm, “Lời mấy ả hạ tiện đó sao có thể tin được? Dẫu có ma quỷ, tôi cũng có Như Lai bảo vệ, yêu ma không dám lại gần.”

“Bà cả, không ai nói trước được gì cả, có những việc vẫn cần để sau mới hay, các bà khác cũng không phải cùng gặp ma một lần, có phải không ạ?”

“Cô Đỗ nói lạ thật, nghe nói cô cũng ngày ngày cầm một bộ bài Tây đi lừa gạt người ta, thế mà lại đến lượt cô giáo huấn tôi sao?”

Một câu nói này đủ để chặn đứng tất tật lời Đỗ Xuân Hiểu, cô cũng không biết biện bạch thế nào, nên chuyện trò vài câu rồi cáo từ ra về. Về đến nhà, câu đầu tiên đã phủ đầu Hạ Băng: “Bà cả nhà này sớm muộn gì cũng chết tức chết tưởi!”

Dinh thự nhà họ Tần nơi ma quỷ ẩn hiện, giữa đêm khuya càng trở nên tĩnh mịch lạ thường, vì ai nấy đều trốn rịt trong phòng không dám thò chân ra ngoài nửa bước, mấy vú nuôi và người ở trái lại được lợi, chủ nhân đi nghỉ sớm, bọn họ bèn lén lút tụ tập tại phòng quản gia đánh bài ăn hạt dưa, vui không biết mệt.

Chị Nguyệt bấy giờ đã thắng được mấy đồng Đại Dương, đang tự đắc, quản gia bèn khích mọi người bắt chị ta khao, chị ta xẵng giọng: “Khao khao cái mả mẹ ấy! Mấy hôm trước gặp ma tôi vẫn còn sợ chết khiếp đây, hôm nay khó khăn lắm mới chuyện vận được một tí, anh lại định bắt chẹt tôi đấy à!”

Quản gia biết chị ta tính tình nhỏ mọn, vội bưng ly rượu lên mời tận miệng, cười bảo: “Thế thì cô uống nhiều lên chút, để những người khác còn gỡ gạc được tí chứ!” Mọi người nghe thế đều cười ầm lên.

Quản gia thấy cả hội chơi vui, bèn sai luôn một tên phụ bếp đi gọi mấy người ở đang canh đêm tại các phòng tới chơi cùng, chiếu bạc thoắt chốc sôi sùng sục, khắp phòng đều nghe thấy tiếng hô bài với tiếng hò hét, hơi rượu hun đỏ bừng mặt mọi người.

Lâm Thị vẫn dang ở trong Phật đường tờ mờ, bà ta không thích dùng đèn điện, nhưng vẫn thắp mấy ngọn đèn Phật sáng trưng, Phật ngọc mở trừng hai mắt trong ánh sáng ấm áp, thất thần nhìn ra xa. Bà ta ngồi đó, như thể thống trị thế giới của mình, cái thế giới trước kia Tần Á Triết trao cho bà ta, nhưng đến nay lại đã cướp đi toàn bộ, vì vậy ngoài hướng Phật, bà ta không còn biết sống thế nào nữa. Bà ta vẫn luôn nhớ rõ, Tất Tiểu Thanh trước khi biến mất chưa từng đặt chân vào Phật đường này nửa bước, mỗi lần bà ta cho gọi, đều là vú nuôi tới báo nói cô ta mệt, không tới được. Thế nên chiếc chặn giấy này, chưa từng chạm được đến lớp da mỏng thịt mềm của cô ta. Còn những ả khác thì lại nghe lowifl ạ thường, bị đánh bị mắng vẫn không ho he một tiếng, thực ra lần nào cầm chặn giấy lên, bà ta lại luôn là người sợ nhất, sợ bọn họ đột nhiên vùng lên phản kháng, sợ bọn họ hễ quay đi liền đến khóc lóc kể lể với Tần Á Triết, phá hủy luôn mảnh trời cuối cùng của bà ta. Kỳ lạ là, bọn họ lại biết điều đến vậy, khác một trời một vực với thái độ khinh thường công khai của Tất Tiểu Thanh...

Nghĩ đến đây, một luồng hơi mù mềm mại chầm chậm cuốn lấy bà ta, bà ta đứng lên định ngừng chép kinh Kim Cương, vận động một chút gân cốt, nhưng vừa đứng lên đã phải ngồi ngay xuống vì hai chân tê rần. Bà ta yên lặng ngồi thêm lúc nữa, hai vai lại bất giác xếch lên, như thể có hai bàn tay đang nắm lấy hai cánh tay bà ta kéo dậy...

Bà ta ngỡ rằng mình mệt quá, vô thức đưa tay lên bóp bả vai, nào ngờ thứ chạm vào lại không phải là vai mà là một khúc xương tay, cảm giác cứng ngắc lạnh ngắt hệt như cái chặn giấy. Bà ta lập tức thấy da đầu như nứt toác, miệng không ngừng niệm “A di đà Phật”.

“He!” 

Chủ nhân của khúc xương tay kia dường như đang cười bên tai bà ta, Lâm Thị đành chầm chậm đứng lên, lòng không hề có ý định bỏ chạy, bởi biết chạy cũng không thoát. Những lời cay nghiệt trước kia giễu cợt ba bà vợ bé, giờ vang vọng lại rõ mồn một từng từ từng chữ.

“He! He he!”

Âm thanh ấy càng chân thực hơn, Phật của bà ta cũng đang trông cảnh này từ đằng sau, ánh mắt trống rỗng xa xăm, không hề có chút thành tín.

Bấy giờ khúc xương tay đột nhiên buông khỏi vai Lâm Thị, bà ta toàn thân cứng đờ, nhưng vẫn thấy áp lực nhẹ bớt phần nào, có điều chẳng mấy chốc đã căng thẳng trở lại, bởi có một khối đỏ lòm đứng im lìm trước mắt, tóc dài che mặt, chỉ để lộ hai con mắt cùng màu với bộ sườn xám, cứ nhìn chòng chọc vào bà ta.

“Tất... Tất Tiểu Thanh! Ngươi... ngươi ngươi... quả nhiên chưa chết?” Bà ta nhận ra chiếc vòng mã não đỏ trên tay con ma, lấp lánh chói mắt, giăng kín tơ máu.

Trong cơn hoảng loạn, bà ta không khỏi bủn rủn suy sụp: “Không phải ta hại ngươi, đâu phải ta hại ngươi cơ chứ... hu hu hu... ngươi đừng tới tìm ta!”

Những lời vừa thốt khỏi miệng dường như thức tỉnh bà ta, Lâm Thị vội lách người định bỏ chạy sang bên phải, nào ngờ đụng ngay phải khối đỏ lòm kia, con ma ấy di chuyển nhanh như chớp, như thể đã ở đó đợi sẵn bà ta.

“A a a... A a a...” Bà ta hét lên thảm thiết, bước chân cũng loạng choạng. Lúc lùi lại, không may giẫm trúng vạt váy sau, người lập tức ngã ngửa, hộp sọ đập trúng chiếc ghế vách phát ra một tiếng “rắc” khô khốc!

“He! He he!”

Trước khi ngất xỉu, bên tai Lâm Thị vẫn văng vẳng tiếng cười lạnh lẽo của Tất Tiểu Thanh, hệt như giọng điệu cô ta vẫn còn là bà năm nhà họ Tần, trong tay bốc một nắm hạt dưa chỉ trỏ búi tóc bóng nhẫy của bà ta.