Từng có những thời, người Trung Quốc gộp chung thầy xem bói và bắt ma làm một, nhưng Tần Á Triết tuyệt đối không giống hạng người tầm thường đầu óc tối tăm ấy, vì vậy Đỗ Xuân Hiểu mơ hồ cảm thấy ông ta ít nhiều đã nhìn thấu màn kịch của cô, đây mới là nguyên do mời “thần côn”(*) cô đến nhà trừ yêu diệt quái.
(*)Chỉ những đối tượng chuyên giả làm thầy cùng bắt ma để lừa gạt những người mê tín.
“Tất Tiểu Thanh, cô biết không?” Tần Á Triết không đợi nổi Đỗ Xuân Hiểu xem xét khắp lượt phòng khách đã bắt đầu đi vào vấn đề chính.
Đỗ Xuân Hiểu vô thức lắc đầu, rồi khựng lại, đổi sang gật đầu.
“Biết thật không?” Ông ta ngạc nhiên nhướng mày.
“Vú nuôi của Tất Tiểu Thanh từng tới chỗ một người bạn của tôi đặt may quần áo, vì vậy tôi có nghe qua chuyện bà năm. Bà năm có vẻ đẹp trời phú, là á khôi một cuộc thi Hoa khôi Thượng Hải.” Cô giống như đang ra sức bới ra mấy lời này từ sâu trong trí nhớ, lòng thầm hối hận vì đã bán đứng thợ may Lý sớm như vậy.
“Về sau cô ta ra sao, chắc cô Đỗ cũng biết?”
“Về sau?” Cả người đã dần dần trầm xuống, nhưng tâm trạng bất an từ trong mớ lắng cặn này đã từ từ nổi lên mặt nước, cô gượng cười nói, “Về sau không phải cô ấy được gả cho ông chủ Tần hưởng vinh hoa phú quý hay sao?”
“Sau khi hưởng vinh hoa phú quý thì sao, cô Đỗ chắc biết chứ?”
Cô nhất thời nghẹn họng, đành thần người nhìn chăm chăm vào thanh kiếm đồng khảm hồng ngọc treo trên tường, hồi sau mới lí nhí: “Không biết.”
“Về sau, cô ta mất tích rồi.”
Cô lập tức dựng tóc gáy, vì biết rõ ông chủ Tần nói người nào “mất tích” thì rất có khả năng là “mất tích” vĩnh viễn.
“Mấ tích hay là chết?” Cô không thức thời truy hỏi.
“Nói cho đúng là, bỏ nhà theo trai, không biết đi đâu.”
Vẻ điềm nhiên của ông ta khiến cô kinh ngạc, cũng thấy khó mà tin nổi, nên chỉ có thể kìm nén, không dám tiếp tục dấn tới. Vì những món đồ cổ quý giá xa hoa trong phòng khách khiến cô thấy không thoải mái, đó là kiểu bài trí ngoài khoe khoang thân thế bản thân còn chèn ép tinh thần người khác.
“Nhưng, Lộng Ảnh và Kim Phượng đều nói nhìn thấy hồn ma của cô ta xuất hiện rồi biến mất ở sân sau.”
“Ý ông chủ tần là, bà năm của ông trên đường bỏ trốn theo trai đã gặp chuyện bất trắc?”
Ông ta gật đầu: “E là vậy.”
Cô rốt cuộc vẫn không kiềm chế được, liều mạng hỏi dồn, bất chấp nguy cơ mất đầu: “Bà năm bỏ trốn, với thế lực và khả năng của ông chủ Tần đáng lẽ có thể tìm ra rất nhanh mới phải? Sao ngài lại trơ mắt nhìn bà ấy chết như thế? Lại còn không phải chết trong tay ngài nữa.”
Vẻ mặt ông chủ Tần bấy giờ mới sắt lại, ông ta không còn quay nghiêng xoay lỗ tai mọc lông trắng về phía cô, mà gí sát mặt tới, bóp lấy cằm cô. Trực giác mách bảo cô sắp bị ông ta nuốt chửng, nhưng cặp mắt vẫn không thể không nhìn thẳng vào ông ta.
“Cô Đỗ cũng lớn gan thật đấy, dám cợt nhả chuyện nhà tôi nữa.” Giọng nói vẫn đều đều, giống như không hề nổi nóng.
Cô cười đáp: “Ông chủ Tần hiện giờ không phải đang chủ động kể chuyện nhà với tôi sao? Huống hồ, bà vợ bé của đại gia làng báo Nguyệt Trúc Phong chưa từng động chạm gì đến nhà ngài, chẳng phải vẫn bị ném từ trên tầng xuống chết tươi đấy sao? Vậy nên giao thiệp với ông chủ Tần, có thế nào thì cũng chết, sợ cũng bằng thừa.”
“Ha ha ha ha...” Tần Á Triết cười phá lên như sư tử gầm, buông Đỗ Xuân Hiểu ra.
Đỗ Xuân Hiểu chỉ dửng dưng nhìn ông ta, nói: “Tại sao con người những lúc muốn che giấu sự khó xử đều cười lớn nhỉ?”
“Tại sao những lúc cô nhìn thấu tâm can người khác đều dùng bài Tây để biểu đạt vậy?”
Hai người bất chợt rơi vào khoảng im lặng tế nhị, tựa hồ đôi bên đều đã bị nhìn thấu thói xấu thâm căn cố đế, cùng đờ ra đó. Mãi một lúc sau, Đỗ Xuân Hiểu mới lên tiếng: “Vậy, ông chủ Tần cũng cho rằng con ma đó là ba năm?”
“Không rõ.”
“Không rõ?”
“Phải, thế nên mới mời cô đến điều tra.”
Theo phương thức của Đỗ Xuân Hiểu, đương nhiên cần bắt tay từ Đồ Kim Phượng, bà ba cũng biết con ma ấy không chỉ dọa mỗi mình nên vững dạ lên nhiều, bệnh cũng thuyên giảm tựa kỳ tích, chỉ là cố tình nằm lì trên giường, hòng kiếm chút lòng thương hại. Bởi vậy Đỗ Xuân Hiểu vừa đẩy cửa bước vào đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, làm cô sặc sụa phải bịt vội mũi rút lui, hít sâu một hơi mới dám lại bước vào.
“Bà ba, con ma hôm ấy trông hình dạng thế nào bà còn nhớ không?”
“Tóc rất dài, mặc sườn xám đó...” Đồ Kim Phượng uống một ngụm canh, cố gắng nhớ lại, rồi đột nhiên chỉ tay về phía chị Nguyệt đang quét nhà bên cạnh,”Đây đây đây, chị ta cũng nhìn thấy, chị ta biết đấy.”
Chị Nguyệt chỉ coi như không nghe thấy, tiếp tục cắm cúi quét tước.
Đỗ Xuân Hiểu không hề chĩa nòng súng sang chị Nguyệt, tiếp tục nói với Đồ Kim Phượng: “Được, đợi lát nữa tôi sẽ đi hỏi chị ta. Bà ba còn nhớ, khi đó vú nuôi nhìn thấy con ma xong có phản ứng gì không?”
“Ôi trời, chị ta gan to bằng trời, giả vờ như không thấy con ma đó rồi dìu tôi về phòng.” Đồ Kim Phượng nhớ lại vẫn chưa hết hoảng hồn, luôn tay vuốt ngực.
“Bà ba có muốn xem bói không? Xem con ma kia còn đến dọa bà nữa hay thôi.”
Câu nói này khiến cả chị Nguyệt cũng phải dỏng tai lên, vừa quét vừa nhích dần tới bên giường Đồ Kim Phượng. Bà ba vốn rêu rao thân thể suy nhược cũng sáng bừng hai mắt, nhổm người dậy tráo thật kỹ bài. Đỗ Xuân Hiểu rất thích những người khi xem bói tráo bài với vẻ thành tín thế này, bọn họ thông thường đều mang nội tâm mịt mùng nhưng cũng lại cực kỳ cởi mở, chỉ cần cô gỡ được nút thắt thì sẽ có thể nhìn thấy quang cảnh bí ẩn giấu trong tiềm thức của họ. Bởi vậy lấy Đồ Kim Phượng làm đối tượng điều tra là một lựa chọn đúng đắn, tâm lý nhu nhược thiển cận của chị ta rất có ích cho việc nâng cao độ chính xác của quẻ bói.
“Ôi chao, bà ba, trước kia bà từng tạo cái nghiệt gì vậy?” Đỗ Xuân Hiểu chỉ lá Mặt trời ngược bắt đầu đơm đặt, “Xin thứ cho tôi nói thẳng, bà giống như ánh dương đảo ngược, cũng chính là âm ấy, nhất định là bị ả đàn bà nào lấn lướt, mãi không ngóc đầu dậy được.”
“Thế... về sau thì sao?”
Đồ Kim Phượng sau khi bị chọc trúng điểm yếu cũng không phủ nhận, chỉ giục Đỗ Xuân Hiểu nói tiếp, Đỗ Xuân Hiểu cười khẩy trong bụng: Đàn ông lấy đến năm thê thiếp, làm gì có lý sóng sau không đè sóng trước? Hơn nữa Tất Tiểu Thanh tài hoa phong nhã cả cái bến Thượng Hải này có ai mà không biết? Mấy bà còn lại ấm ức cũng là chuyện đương nhiên, không cần bói cũng đoán ra.
Lật lá bài hiện trạng: Ác quỷ xuôi và Chiến xa ngược.
“Xem ra, âm khí ấy vẫn chưa tiêu tán hết, lại gặp thêm hung thần gì đó, khiến cho bản thân tâm thần bất ổn chăng? Bản thân con ma kia, e là chưa đạt được mục đích thì còn chưa thôi.” Cô cố ý hạ thật thấp giọng, tách biệt khỏi tiếng chị Nguyệt loẹt xoẹt quét nhà, có điều đúng lúc ấy, tiếng loẹt xoẹt cũng tan biến.
“Vậy... vậy mục đích của cô ta là gì?” Đồ Kim Phượng cổ họng khô khốc, hỏi.
Đỗ Xuân Hiểu đột nhiên toét miệng cười, phả ra mùi thuốc lá nồng nặc: “Báo thù chứ sao.”
Lá bài tương lai mở ra: Thế giới ngược.
“Xem ra, con ma nữ đó về sau nhất định có quý nhân tương trợ, giúp hóa giải oan tình của bản thân, những người đáng xuống địa ngục, tự khắc sẽ xuống địa ngục.”
Cạch!
Chị Nguyệt đứng sau lưng bọn họ làm rơi cây chổi trong tay xuống đất, nhưng đã chẳng còn tâm trí đâu nhặt lên.
Đến lượt Hoa Lộng Ảnh, chất giọng Thượng Hải sai vần lạc điệu của cô ta mới đầu làm Đỗ Xuân Hiểu sợ chết khiếp, có điều cô nàng cựu kỹ nữ này tính tình quả rất thẳng thắng, ra sức nhấn mạnh: “Con ma ấy tự dưng từ bên cạnh nhảy tưng tưng ra, bổ vào người ta thế này nè! Tôi hét ầm lên một hồi, quờ tay loạn xa, mà nó vẫn cứ xáp tới...”
“Sao bà không bỏ chạy?”
“Cô thì biết gì? Chạy đằng nào cho thoát?!” Hoa Lộng Ảnh gác một chân lên sập hút thuốc, theo như Đỗ Xuân Hiểu quan sát, Tần Á Triết hẳn không nghiện thuốc phiện, đây nhất định là thói xấu bà tư học được ở Thạch Đường Chủy.
“Nghe nói, bà tư đêm hôm khuya khoắt ra sân sau cúng Thất tỷ nên mới gặp ma, chắc bà biết con ma ấy là do ai hóa thành chứ?”
“Lại còn phải nói? Tất Tiểu Thanh chứ ai!” Hoa Lộng Ảnh buộc miệng đáp ngay, quả thực nằm ngoài dự liệu của Đỗ Xuân Hiểu.
“Bà năm thực là mất tích rồi ư?”
“Mất tích? Cũng có thể nói vậy.” Cô ta cười khẩy, trang nhã châm nõ thuốc, hơ nóng cây điếu thủy tinh.
“Vậy tức là bà ấy không mất tích?” Đỗ Xuân Hiểu nhận ra mình có thể cắt bớt màn bói bài, “Trước đây tôi nghe người ta nói, nhân tình của Tất Tiểu Thanh là kép võ Tống Ngọc Sơn, chuyện này có thật không?”
“Cô đừng có nói bừa! Tống Ngọc Sơn cũng đã chết ngay trên sân khấu rồi!” Hoa Lộng Ảnh rít sâu một hơi thuốc, cả người mềm nhũn, ngả ra sạp.
Đỗ Xuân Hiểu lúc này mới nhớ tới suy đoán của thợ may Lý, Tống Ngọc Sơn đã chết, Tất Tiểu Thanh bỏ trốn cùng ai được chứ? Lẽ nào suy đoán ban đầu của cô đã sai, gã gian phu của cô ta là người khác?
Nghĩ đến đây, cô cũng ngả người ra sạp theo bà tư, cười hỏi: “Vậy chắc bà biết nhân tình của bà năm là ai chứ?”
“Tôi làm sao biết được?” Hoa Lộng Ảnh lờ đờ liếc cô bằng nửa con mắt.
Thái độ này đã chọc giận Đỗ Xuân Hiểu, cô nghiêm nét mặt hỏi: “Bà tư không biết thật sao? Song tôi có chuyện này không hiểu, mong bà tư giải thích cho.”
“Chuyện gì?”
“Bà nói đêm khuya hôm đó ra sân sau làm lễ Thất tỷ, vậy sao sau khi quản gia chạy tới lại không mảy may nến hương đồ cúng nào trên mặt đất?”
Câu này, quả nhiên khiến Hoa Lộng Ảnh thất kinh ngồi phắt dậy, chỉ thấy hai bên thái dương cô ta rịn mồ hôi, hai bàn tay như vuốt gà run lẩy bẩy túm chặt lấy cánh tay phải Đỗ Xuân Hiểu, giọng nghẹn ngào: “Cô đừng có nói xằng nói bậy, tôi thực sự không...”
Đỗ Xuân Hiểu trấn an cô ta: “Đều là phụ nữ cả, có những chuyện chúng ta biết nhưng làm lơ cho nhau, về sau ai cũng dễ sống. Có phải vì lẽ này không?”
Vẻ ngang ngược đanh đá ban đầu của Hoa Lộng Ảnh giờ đã biến mất, thế nhưng cô ta vẫn chưa chịu thua, hậm hực nói: “Nếu đổi lại là cô, cô cũng sẽ làm như tôi thôi.”
“Đổi lại là tôi, có thể cũng sẽ làm việc tương tự, nhưng không đời nào là với quản gia trong nhà.” Ánh mắt Đỗ Xuân Hiểu chất chứa đồng cảm, cô ngỡ ngàng nhận ra, những người phụ nữ của Tần Á Triết đều có chung một đặc tính: khôn khéo, nhưng không vượt qua nổi ái tình.
“Làm sao cô biết chuyện?” Hoa Lộng Ảnh tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, không hiểu sao, cô ta tự dưng bắt đầu tin tưởng cô gái quá lứa lỡ thì cổ quái trước mặt.
Cô gái ấy dường như nhìn thấu tâm tư cô ta, cười nói: “Thôi rồi, đôi bên làm lơ cho nhau, nhưng bà tư cũng nên cho tôi biết gì đó đi chứ, bằng không tôi làm sao bắt ma?”
“Đúng là Tống Ngọc Sơn.” Khoảnh khắc Hoa Lộng Ảnh nói ra cái tên này, cô ta đã hạ một quyết tâm cực lớn.