Tang lễ của Nguyệt Trúc Phong dĩ nhiên được tổ chức rất long trọng. Đầu ông ta bị bắn nát chỉ còn lại một nửa, vợ và con gái lần lượt trúng hai phát súng vào ngực và bụng cũng chết ngay tại chỗ, hình như đứa con gái trước khi chết còn bị bẻ gãy cổ, hẳn là để ngăn nó gào khóc. Dù có sửa sang thế nào, cả ba người chết này đều không thể để ai nhìn thấy di dung lần cuối, lão Hà đành sai người khiêng ba cái quan tài đóng nắp đặt vào linh đường. Quế Chi bất động quỳ đó, bụng bầu yên ổn gác giữa hai chân, nét mặt ngưng đọng vẻ kiên nghị và ẩn nhẫn hiếm thấy.
Đường Huy đứng trước quan tài của ông chủ Nguyệt, không còn cầm nổi máy ảnh nữa, đau lòng tưởng chết đi được, đồng thời cũng hận không thể lôi Thi Thường Vân từ trong ngục ra băm vằm thành trăm mảnh. Nhất là lúc Quế Chi cúi đầu cảm ơn mình, anh ta càng thấy lòng đau như dao cắt, không cách nào đối diện với ba bức di ảnh kia.
“Ông – chủ - Tần – tới!” Lão Hà đứng ngoài cửa hô lên như xé gan xé phổi, làm Quế Chi nãy giờ chìm trong băng lạnh giật mình sực tỉnh, ả hơi ngẩng đầu, tròng mắt vằn đầy tia máu đỏ.
Tần Á Triết một mình bước vào linh đường, đám đàn em đều đứng đợi ngoài cửa, cũng coi như biết giữ lễ nghĩa. Lúc này xung quanh lặng phắc như tờ, người của tòa soạn đang cố gắng nén sự kinh ngạc trong thâm tâm, vì không ai biết Nguyệt Trúc Phong lại có quan hệ với người của Hồng Bang từ bao giờ.
“Hung thủ! Hung thủ giết người!” Quế Chi đột nhiên đứng phắt dậy, một tay bưng bụng, một tay chỉ thẳng mặt Tần á Triết, bộ đồ tang trắng xóa bay tung lên theo gió, khiến ả trông càng giống ma quỷ, thân hình cồng kềnh bị cơn phẫn nộ bao trùm, bỗng trở nên vô cùng đáng thương.
Ông chủ Tần mặt lạnh tanh quỳ xuống dập đầu.
Quế Chi được hai người khác đỡ lấy, khóc gục trên sàn, nước mắt nước mũi dây ra cổ áo tang thành những sợi dài óng ánh, tuy đã sức cùng lực kiệt nhưng miệng vẫn không thôi lẩm bẩm: “Hung thủ! Hung thủ giết người! Hung thủ! Trả mạng đây! Trả mạng...”
Đúng lúc mọi người có mặt đang ngơ ngác không hiểu gì, lão Hà vội bước lên hành lễ với ông chủ Tần, nói: “Bà hai nhà chúng tôi vì quá đau lòng lại đang mang thai nên thần trí không tỉnh táo, mong ông chủ Tần lượng thứ.”
“Không sao.” Tần Á Triết chỉnh lại ống tay áo, giọng điệu tương đối khách khí, khiến trái tim lão Hà đang nơm nớp cũng bình tĩnh lại.
Thế nhưng sự “yên tâm” này của lão Hà chỉ nửa tiếng đồng hồ sau đã tan biến sạch sành sanh, lão trơ mắt nhìn bà hai, người đang mang trong mình cốt nhục duy nhất còn lại của nhà họ Nguyệt từ trên tầng hai rơi xuống như bao cát, không kịp kêu lên tiếng nào cái bụng bầu đã vỡ toác, một cục thai mai nâu sẫm trong suốt lủng lẳng giữa hai chân, con mắt giường như muốn vọt ra khỏi tròng, bay về bầu trời u ám...
“Không sao.”
Bấy giờ lão mới áng chừng được sức nặng của hai từ này.
Nhà hát kịch Lan Tâm hôm nay lại kín chỗ, Tất Tiểu Thanh ngồi ở hàng ghế VIP tầng hai không khỏi thở dài, cốc trà đen trong lòng bàn tay đã nguội bớt mà vở kịch vẫn chưa mở màn. Không giống quán trà có thể gào thét tùy ý, ăn quà vặt hay rải nhẫn vàng, ở chỗ này phải ngồi ngay ngắn, dáng vẻ đoan trang, nàng không sao quen nổi. Nhất là hôm nay diễn vở Phản Tây Lương, hay dở đều dựa vào năng lực của vai kép võ, Tống Ngọc sơn mà xuất hiện thì nhất định phải reo hò rồi, nàng ngồi ở xa thế này, bốn bề lộng lẫy xa hoa, chẳng khác nào tham gia tiệc rượu của mấy người Tây, bảo nàng làm sao mà hét được đây? Thế nên nàng vùng vằng giận dỗi, uống cạn cốc trà đen, rồi dúi mạnh cốc vào tay Thiên Xảo.
Tống Ngọc Sơn ra sân khấu, Tất Tiểu Thanh không kìm được bưng lấy miệng, mấy người ngoại quốc ở dưới không ai hiểu mô tê gì, chỉ ngồi vỗ tay, lúc nào nên reo hò, lúc nào nên im lặng bọn họ cũng chẳng biết, làm nàng phát cáu.
Thôi mặc, nhịn đi nhịn đi!
Nàng rút khăn tay ra xoa xoa thái dương, đoạn dán mắt vào dáng hình chàng, mấy bước đi đi lại lại trên sân khấu ấy nàng đã thuộc nằm lòng, có tập trung hay không, tâm trạng tốt hay xấu, đều có thể nhìn ra từ bước chân. Vì vậy càng trông lòng nàng càng chùng xuống, nàng tự cho bản thân là người con gái hiểu chàng nhất, còn hiểu hơn cả vợ chàng, vì vậy nước mắt nàng bất giác rơi, nàng chẳng buồn lau, chỉ gào lên: “Ngọc Sơn... Ngọc Sơn à!”
Người kia trên sân khấu dường như đã nghe thấy, khuôn mặt được tô son vẽ phấn bất chợt thoáng nét bi thương, nàng biết chàng không hóa trang còn anh tuấn hơn, nên không đang tâm nhìn, trong tròng mắt mở to chỉ đong đầy tình ý của bản thân.
Chẳng bao lâu sau khi nàng tạm thời gác lại tâm tình kích động tập trung thưởng thức kịch, Tống Ngọc Sơn đã bị quây giữa mấy kép áo vằn, cứ dùng dằng khó mà thoát nổi. Nàng nín thở, chỉ chăm chăm xem chàng sẽ hóa giải như thế nào, dáng người ấy uyển chuyển linh động, song cũng lại có vẻ nặng nề kỳ lạ, chàng có tâm sự ư? Hay là ốm rồi? Nàng thấy sốt ruột, chiếc khăn nắm trong tay âm ẩm mồ hôi...
Ngay khi Tống Ngọc Sơn ngã xuống, dưới sân khấu liền rào rào tiếng vỗ tay vang dội, người Tây cho rằng đó là một phần của vở kịch, chỉ số ít người da vàng hoảng hốt nhổm lên nghe ngóng tình hình, quên tuồng rồi ư, hay kiệt sức? Tất Tiểu Thanh cắn chặt khăn tay trong miệng, ngăn tiếng hét thất thanh. Niềm thương cảm nhỏ nhoi như hạt bụi của nàng mỗi lúc một nhot dần trong tiếng vỗ tay vô tư không rõ nội tình, đến tận khi người Tống Ngọc Sơn chảy ra một vũng máu đặc... Tất Tiểu thanh căng thẳng tới nỗi trái tim tưởng sắp vỡ nát!
Cái chết của Tống Ngọc Sơn, đương nhiên không làm Đường Huy bận tâm bằng vụ việc Nguyệt Trúc Phong, anh ta muốn tìm tới Thi Thường Vân, nhưng Đỗ Xuân Hiểu khăng khăng không cho, còn đem chuyện Quế Chi ra uy hiếp: “Giờ cả nhà ông chủ anh đều đã chết vì việc này, anh nên trốn đi mới phải, cận thận người tiếp theo bị Tần Á Triết ném xuống tầng là anh đấy!”
Nhờ vậy mới dọa át được lòng thù hận của Đường Huy.
“Trò đùa của cậu hai Thi lần này dại quá, hại chết người không đáng chết, lại còn là cả nhà người ta.”
Lần thứ hai tới đây, Đỗ Xuân Hiểu đã quen với bầu không khí lạ lùng kì quặc ấy, thậm chí còn âm thầm phải lòng những nếp nhăn hình hoa cúc trên mặt Thi Thường Vân. Vẻ bình thản an nhiên cùng sự điềm tĩnh chắc chắn của hắn khiến cô vô cùng kính phục, rõ ràng đây là một tên tử tù đang bày mưu tính kế, chỉ ngồi trong một gian phòng khóa kín mà có thể dấy lên mưa máu gió tanh bên ngoài. “Công lực” và trí tuệ này, khiến Đỗ Xuân Hiểu mê mệt hắn đến kỳ lạ.
Giờ đây hắn đang ngồi trước mặt Đỗ Xuân Hiểu, đầu ngón tay còn dính vệt sô cô la màu nâu nhạt: “Ôi chao, cô Đỗ, tôi cũng đâu ngờ Tần Á Triết lại tàn nhẫn đến vậy...”
“Bởi vì người cậu muốn giết vốn là Đường Huy, phải không?”
Hắn không nói gì, liếm nốt chỗ sô cô la dính giữa kẽ tay, rồi nhoẻn cười: “Dù sao ông chủ Nguyệt cũng chết rồi, Đường Huy sống hay chết cũng chẳng quan trọng nữa.”
“Tần Á Triết đương nhiên biết quỷ kế mượn dao giết người của cậu, có điều ông ta vốn ghét bị kẻ khác thao túng, cũng coi trọng tôn nghiêm hơn bất cứ điều gì, vậy nên ông ta thà giết cả nhà Nguyệt Trúc Phong chứ không thèm động đến Đường Huy, đây đại khái cũng là một lời cảnh cáo cho cậu.” Đỗ Xuân Hiểu càng nói càng hào hứng, song cố tình giấu đi phần mình đoán không ra.
“Cô Đỗ, cô xem bài cho tôi đi.”
“Cậu muốn xem chuyện gì?”
“Xem tôi có thể sống sót rời khỏi đây không.”
Đỗ Xuân Hiểu rút ra bộ bài, đặt lên mặt bàn nhếch nhác chật hẹp, Thi Thường Vân thò đầu ra, hỏi: “Có cần tôi tráo bài không?”
Đỗ Xuân Hiểu nhìn hắn khó nhọc luồn ngón tay qua khe song sắt, lắc đầu nói: “Cậu Thi biết rõ là không cần mà.”
Bộ ẩn chính trải ra, lá quá khứ: Tình nhân xuôi, ý chỉ thuận buồm xuôi gió, đường tình quang minh. Lá hiện trạng: Sức mạnh xuôi và Gã khờ ngược. Cục diện này khiến cô lấy làm kinh ngạc, một người thân trong ngục tù mà mọi sự lại tốt thế này ư! Lá tương lai: Tử thần xuôi.
“Thế nào?” Thi Thường Vân nhướng mày.
“Không thoát được, đường chết rồi.” Cô nói chắc như đinh đóng cột, đón lấy một trận cười điên dại của hắn.
“Vậy thì phiền cô Đỗ ngày sau thắp cho Thi Thường Vân tôi nén nhang lên mộ.”
Dù ngoài mặt Thi Thường Vân vẫn tỏ vẻ điềm nhiên, nhưng cô trông ra sự căng thẳng của hắn ẩn giấu trong các đốt ngón tay run rẩy. Bọn họ đều là những người không thích bị người khác khống chế, nhưng lại tận hưởng từng khoảnh khắc thao túng tâm trí người khác.
“Gavin và bác Mạnh đều đã chết rồi, Đường Huy lại không chết, Bươm Bướm Nhỏ vẫn không thấy đâu, ông chủ Tần sớm muộn gì cũng ép cậu khó sống, còn cậu hai Thi vẫn đang dựa vào chỗ hiểm yếu để chống chọi, tội gì chứ? Chi bằng nói rõ chân tướng, tôi cũng có thể giúp cậu hoàn thành vài tâm nguyện.”
“Cô biết tôi có tâm nguyện gì sao?”
“Không biết, nhưng chắc chắn chẳng phải điều gì tốt đẹp.”
“Vậy mà cô vẫn đồng ý giúp tôi?”
“Tôi chấp nhận, chỉ cần cậu nói cho tôi biết một chuyện.” Đỗ Xuân Hiểu nhét lá bài Tử thần qua song sắt, Thi Thường Vân nắm lấy lá bài, không ai chịu buông tay.
“Chuyện gì?”
“Cho tôi biết kẻ giúp Gavin giải quyết đám lừa đảo người Nga kia là ai.”
Vẻ mặt Thi Thường Vân ánh lên thần thái như loài lang sói, khiến Đỗ Xuân Hiểu ái mộ không thôi. Khuôn mặt khiến người ta rùng mình ghê rợn này, cách đây mười năm cô từng bắt gặp trên con hẻm sau khu Chelsey tăm tối, phía trước là mấy phu nhân õng ẹo bước lên xe ngựa, phía sau lúc nào cũng có đứa trẻ bị ép vào bức tường ám đầy bụi đất, quần tụt đến mắt cá chân, lạnh cóng run rẫy tựa chim non. Ngay gần đó, luôn có một người đàn ông đứng đợi thu tiền, ánh mắt hắn quan sát “khách hàng” hệt như Thi Thường Vân bây giờ. Hiện tại, Đỗ Xuân Hiểu chính là người khách đỏng đảnh kia, đang bàn bạc một vụ làm ăn với ác quỷ.
“Cô là hạng đàn bà không giữ chữ tín bao giờ phải không?”
Sau khi cho cô biết câu trả lời, Thi Thường Vân đột nhiên hỏi.
“Đúng thế.”
Đỗ Xuân Hiểu ngoảnh đầu nhìn cậu hai Thi rồi ung dung bỏ đi.
Ra đến cửa cô mới nặng nề thở hắt ra một hơi, vì biết rõ giao dịch với ác quỷ không thể nào có chuyện nuốt lời, hắn sẽ nhân lúc cô chưa kịp thối lui moi sạch mọi lợi thế trong tay cô.