Tarot Lá Bài Để Ngỏ

Chương 11: Thế giới của Thi Thường Vân (5)

Từ mấy ngày trước, Hình Chí Cương đã không còn giữ nổi bình tĩnh nữa, gã không sao nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp đần độn của Mễ Lộ Lộ, càng không thể nghe thêm lời tỉ tê nào của chị Yến, hai người phụ nữ này vốn là tiền tài của gã, nhưng không hiểu sao, giờ gã chỉ muốn túm lấy bọn họ mà vê nát trong lòng bàn tay.

“Dù sao em đã nói rõ mọi chuyện rồi, chắc có thể tìm ra Bươm Bướm Nhỏ thôi, nhưng sống chết thế nào thì khó nói. Anh cũng đừng làm khó em và Lộ Lộ nữa, chúng em khổ lắm, số kiếp đã bị đàn ông ức hiếp, đến cuối cùng ai mà chẳng đau lòng, tội gì phải thế?”

Những lời này, chị Yến đã nói đi nói lại bảy tám lần, ẩn ý sâu xa, khiến gã phát phiền phát bực. Không phải gã không dám động vào chị Yến, chỉ là có phần không nỡ. Khuôn mặt mày thanh mắt xếch của Bươm Bướm Nhỏ đã xuất hiện trong giấc mơ của gã vô số lần, lần nào cũng đều rướm máu nơi khóe miệng nhưng vẫn cười hi hi, giơ một cánh tay trắng nhợt xoa đầu gã, ỏn ẻn nũng nịu: “Anh có thể tha cho em không?”

Tha cho cô ta?

Hình Chí Cương cười khẩy, làm gì có chuyện bở thế? Lúc uống rượu cùng gã, ông chủ Tần có nói một câu: “Những kẻ coi được voi đòi tiên là chuyện đương nhiên, nhất định phải đuổi tận giết tuyệt.” Gã không định đuổi tận giết tuyệt ai, nhưng lúc cần thiết có thể dùng “đuổi tận giết tuyệt” để bảo vệ chính mình.

“Bươm Bướm Nhỏ...” Gã lầm bầm một mình, điếu xì gà trên tay đang tỏa ra hương thơm nồng đậm, khiến gã càng chìm sâu trong suy tư, đúng lúc ấy chợt nghe vang lên mấy tiếng gõ cửa khe khẽ.

“Vào đi.”

Húc Tử mở hé cửa, bước một chân vào, nhỏ tiếng thông báo: “Ông Tần tới rồi ạ.”

Gã lập tức thấy da đầu tê rần, nhưng vẫn phải gắng gượng ngồi dậy, ông Tần đã thoăn thoắt sải bước vào phòng, đôi mắt như hai quả chuông đồng trước tiên đảo một lượt khắp phòng, ông ta cười bảo: “Sao lại tối thế này?”

Hình Chí Cương ngửi thấy mùi rượu chính trên áo sơ mi của mình, bối rối cầm lấy chai rượu trên bàn, định tìm một cái ly sạch rót vào nhưng đối phương đã giơ tay tỏ ý ngăn lại.

“Không cần phải nói gì nữa, người, tôi cũng đang tìm, tìm được rồi thì ai nấy đều vui vẻ, không tìm được, cậu biết hậu quả rồi đấy.” Chiếc ghế xô pha dưới mông ông chủ Tần rên lên thảm thiết.

“Không tìm được thì cũng chịu thôi, cùng lắm là đem cái mạng tôi ra thế vào này.” Chị Yến không biết từ lúc nào đã bước tới trước cửa, giọng nói lọt vào qua khe cửa, nhưng nghe lại như chém đinh chặt sắt.

Ông Tần đứng dậy, thẳng thừng mở toang cánh cửa. Chị Yến mặc một bộ đầm Tây đen tuyền, ngực gài cài áo hoa huệ bằng vàng, gót giày cao nhọn hoắc như muốn chọc thủng mặt đất. Không hiểu sao, Hình Chí Cương lại thầm thở phào, kinh ngạc nhận ra mình quả thực không tách rời được người phụ nữ này.

“Cô tưởng cái mạng cô đáng giá ấy chắc?” Ông Tần quả nhiên đã dịu giọng đi nhiều. Chị Yến quả có bản lĩnh này, bất kể xuân sắc phôi phai, vẫn luôn có cách làm đàn ông bình tĩnh lại.

“Tôi biết mình không đáng, nhưng sự việc đã xảy ra rồi, trút giận lên đầu ai cũng chẳng phải cách hay, đành dùng cách khác đền bù thôi.”

“Còn cách nào?” Giọng ông chủ Tần không có mảy may hy vọng, Hình Chí Cương cũng chỉ sầm mặt, không nói không rằng.

Chị Yến chỉnh lại phần bụng hơi nhô lên của chiếc váy bó len cashmere, đi tới trước mặt Hình Chí Cương, lấy trong ví da ra một thỏi son, viết trên bàn ba chữ, rồi lập tức quay người bỏ đi.

Ông Tần nhoài người tới xem, bật cười.

Nếu ở bến Thượng Hải có một người có thể không cần được Thi Thường Vân chấp thuận, tự do ra vào phòng tạm giam cưỡng chế “thăm hỏi” hắn ta thì không ai khác, đó chính là Tân Á Triết. Trừ khi ra tòa, Thi Thường Vân bình thường đề rất rảnh, hắn cũng biết, vụ án này sẽ còn dây dưa kéo dài mãi, kéo đến khi mọi người quên tiệt hắn, rồi một ngày, tay phóng viên tờ Thân Báo và cô nàng quái dị kia cũng sẽ bỏ rơi hắn ta...

Phải làm thế nào mới không bị họ bỏ rơi đây?

Thi Thường Vân mấy ngày liền mải mê suy ngẫm về vấn đề này, vì vậy đối diện với nhị đương gia của Hồng Bang mà tâm trí hắn vẫn để đâu đâu.

“Cậu giao cái đó cho tôi, tôi sẽ nghĩ cách cứu cậu ra ngoài, yên tâm, bảo đảm hiệu quả hơn cách đập tiền của ông già cậu.” Ông Tần ngã giá trước nay đều rất thẳng thắn nhanh gọn, đối với ông ta, đây không phải là chuyện thương lượng cùng đối phương, mà là quyết định hoặc ra lệnh. Nhưng ông ta đã quên một điều, rằng người đang ngồi trước mặt mình là một tên tội phạm nguy hiểm rất có thể bị kết án tử hình, đối với một người không có tương lai, ngã giá với hắn ta chỉ tổ uổng công.

“Ông Tần đi đòi đồ một người chết thật là nực cười mà, dù sao tôi cũng chẳng có gì giao ông được.”

“Cậu Thi, tôi biết cậu giờ không vướng bận gì, nhưng người không vướng bận gì cũng có điểm yếu, vậy nên giao đồ ra đây cho tôi, tội nghiệt cậu mang trên người may ra nhẹ hơn một chút.” Đây là lần đầu tiên ông chủ Tần nói năng lắt léo thế này.

Thi Thường Vân ngẩng đầu lên nhìn con nhện đang giăng tơ ở góc tường, lầm bầm: “Nói vậy tức là ông cũng không biết tung tích của Bươm Bướm Nhỏ...”

“Đúng.” Ông Tần gật đầu nói, “Chúng tôi đều không tìm ra Bươm Bướm Nhỏ.”

“Thế thì cứ tiếp tục tìm đi, đừng mong moi được ở tôi tí tẹo gì hữu ích.” Thi Thường Vân cười khẩy, “Tần Á Triết, người ta coi ông là nhị đương gia, còn tôi vẫn không hiểu ông được cái nước gì? Sự thể đã thế này rồi, sao không để mọi người được yên ổn chút?”

Sắc mặt ông Tần đã nặng như đổ chì, có điều thân hình vẫn không nhúc nhích.

“Sao? Muốn giết tôi? Giết đi! Cái mạng tôi đáng lẽ đã mất từ lâu rồi. Hay là... muốn cho tôi nếm mùi đau khổ? Thế cũng được đấy! Cậu hai Thi đây chưa từng biết khổ là gì, trước khi chết cũng nên chịu chút dằn vặt chứ, có phải không?”

“Đừng có mạnh miệng!” Ông Tần đừng dậy, cảm thấy kẻ kia đã điên rồi, lòng thầm oán trách chủ ý của chị Yến, sau lưng thậm chí còn vang lên một tràng lảm nhảm điên loạn: “Đến giết tôi đi! Mau đến đây! Còn không giết là không kịp đâu, vì tôi sắp bị lôi đi đập chết rồi! A ha ha ha...”

Đường Huy ngồi trong phòng nghỉ, ngắm người đẹp trang điểm trước gương.

Người đẹp cầ cây bút kẻ lông mày, đã tô tô vẽ vẽ nửa tiếng đồng hồ, tô rồi lại xóa, xóa rồi lại tô, phần giữa hai lông mày nhẵn thín đã hơi ửng đỏ, nàng dùng đầu ngón tay xoa xoa, làm tan máu tụ bên dưới da, sau đó lại tô lại vẽ. Vì quá lâu, thỉnh thoảng nàng lại mỉm cười nhìn anh ta qua gương, như thể áy náy, cũng như thể cưng nựng. Tóc nàng đã chải bóng loáng, thợ làm tóc dùng que khều gảy ra mấy lọn tóc xoăn rối sau gáy, vừa khéo hơi chạm vào cổ áo sườn xám, đôi hoa tai dài gắn ngọc trai tầm thường đeo lên tai nàng không ngờ lại tỏa hào quang sáng chói. Bạn nhất định không đoán ra tuổi của nàng, chỉ cảm giác hai gò má kia độ ba mươi, đôi môi thì mười bảy mười tám, đôi chân đang xỏ dép lê thêu hoa lộ nét phong tình tuổi hai mươi, cổ bị cổ áo vây kín, không cách nào kiểm chứng, nhưng nàng thường xoay nghiêng mặt, kiểm tra xem phấn có phủ đều hay không, điệu bộ hất tóc, cúi đầu ấy lại có chút tang thương của tuổi bốn mươi.

Nếu đổi lại là Đỗ Xuân Hiểu có mặt ở đây, nhất định có thể nhìn thấy nàng rốt cuộc bao tuổi cho xem!

Anh ta ngồi im lìm, nhưng ý nghĩ trong đầu đã phiêu du đến tận nơi nào, nàng tuyệt đối không thể cười với anh ta, hễ cười là như hung khí, đâm vào tim anh ta nhói đau từng hồi. Trước kia chưa từng có người phụ nữ nào thế này, có thể khiến anh ta vô cớ đau khổ, lúc nào cũng cảm thấy nhìn ngắm nàng đã là làm tổn hại nàng rồi, giả sử chạm vào, nhất định sẽ dẫn đến tàn lụi sao đấy!

“Anh uống trà không, hay là cà phê? Hôm qua có người gửi tặng một ít, hạt cà phê Brazil đấy.” Thượng Quan Giác Nhi hoàn toàn không biết gì về nỗi lòng ngổn ngang của anh ta, hoặc giả đã quá quen nên coi như không thấy, chỉ mỉm cười dịu dàng.

Anh ta lắc đầu, cổ họng thực ra đang khô khốc, nhưng lại sợ uống trà có gì luống cuống, nên đành thôi.

“Tiểu Cố, đem trà đen ra đây, chúng tôi uống mấy tách.”

Nàng không màng đến phản ứng của anh ta, đặt cây bút kẻ lông mày xuống, cào cho mái tóc ôm vào mặt; bấy giờ anh ta mới nhận ra nàng đã trang điểm xong xuôi, hai hàng lông mày cong cong thanh mảnh, đối xứng cứ như trời sinh. Trên báo lá cải đồn thổi Thượng Quan Giác Nhi trang điểm mất bốn năm tiếng đồng hồ, quá nửa là tiêu tốn vào đôi lông mày kia.

Hai người uống chút trà, Đường Huy nhai lát chanh trong tách trà, nàng trông thấy, nhăn mày: “Anh đúng là không sợ chua nhỉ.”

Anh ta vội vàng nuốt xuống, vẻ mặt tức thì ngượng ngùng: “Thành thói quen rồi.”

“Nói vậy, nhà anh hẳn là cũng khá giả đấy chứ?” Nàng cười trêu.

Anh ta không đáp, chỉ uống một ngụm trà, nước trà thơm dịu dập dờn trong miệng, vì thân phận trẻ mồ côi mà cả đời này anh ta khó lòng mở miệng.

“Sao thế? Có tâm sự gì à?”

Luôn là nàng lên tiếng hỏi, còn anh ta chẳng thể đưa ra câu trả lời nào, đây có lẽ là biểu hiện thấp thỏm trước người phụ nữ mình yêu. Anh ta bỗng thấy căm ghét bản thân không đủ thẳng thắn vô tư, chỉ đành cúi đầu, miễn cưỡng thốt ra một câu: “Không... chỉ là gần đây có người bạn mất tích, tìm khắp nơi không thấy.”

Nàng xịt ít nước hoa trên cổ tay, ngắm kỹ dung nhan đã trở nên hư ảo trong gương: “anh cũng đừng lo lắng quá, nhỡ lại sinh bệnh ra đấy thì ai viết bài về Hương tuyết hải cho em?”

“Cô Thượng Quan quá lời rồi, bao nhiêu người viết như thế, đương nhiên thiếu mất tôi cũng có hề gì.”

“Không, anh viết hay, em yên tâm hơn.”

Câu này thốt ra, trái lại khiến anh ta có chút hụt hẫng, vì biết nàng đã phát giác ra tình ý của mình nên đang ra sức lợi dụng. Nhưng anh ta không thể nào chỉ trích hành vi này, bản thân nàng là một diễn viên, dựa vào lợi dụng người khác và bị người khác lợi dụng mà sống.

“Hơn nữa..” Nàng phủ lớp phấn cuối cùng lên mặt, thản nhiên nói, “nếu là người phụ nữ của anh mất tích, thì cứ đợi nguyên một chỗ được rồi, nếu cô ấy cảm thấy vẫn là anh tốt nhất, tự khắc sẽ quay về.

Đường Huy như bị sét đánh trúng, nhất thời thất thần.