Tào Tặc

Chương 672: Thương

Ngày mồng hai tháng ba năm Kiến An thứ mười ba, Vu Cấm công chiếm Dương Tràng Lĩnh.

Quan ải cuối cùng phía bắc Tây Lăng đã đại phá, từ nay về sau quân Tào có thể tiến quân thần tốc, chỉ trong một ngày binh đến gần huyện Tây Lăng. Tướng canh giữ Dương Tràng Lĩnh là Lưu Hổ chết trận, hai vạn toàn quân bị diệt. Dương Tràng Lĩnh thất thủ, cũng có nghĩa là cuộc chiến Giang Hạ tiến vào hồi kết, Lưu Kỳ cũng không còn cách phản kháng.

Cùng lúc đó, tình hình An Lục rơi vào nguy hiểm.

Đối mặt sự công kích điên cuồng của quân Tào, phụ tử Quan Vũ liều chết ngăn cản

Thế nhưng trong tay binh lực không đủ, tuy rằng Lưu Kỳ đem ba vạn đại quân đều phó thác Quan Vũ, nhưng so với quân Tào thì vẫn còn thua xa.

Tào Tháo tự mình đôn đốc tác chiến, đồng thời lại có Quách Gia, Tuân Du làm quân sư, ra quỷ mưu liên tục.

Sau tám ngày kiên trì chống đỡ, quân coi giữ An Lục đã trong tình trạng mỏi mệt. Mà Dương Tràng Lĩnh thất thủ, không chỉ có khiến cho môn hộ phía bắc huyện Tây Lăng bị mở mà còn khiến lòng quân An Lục dao động. Một khi quân Tào công chiếm Tây Lăng, thì An Lục trở thành một tòa cô thành tại bình nguyên Giang Hán. Đến lúc đó, quân Tào vây kín tứ phía, An Lục chắc chắn sẽ bị phá... Quan Vũ không dám tiếp tục thủ vững, ngày mồng năm tháng ba đã dẫn binh phá vây, vứt bỏ An Lục, chạy trốn khỏi huyện Tây Lăng. Quân Tào chiếm lĩnh An Lục, môn hộ phía tây huyện Tây Lăng bị mở nên càng không thể ngăn cản quân Tào tiến đến.

Nhưng mà đúng lúc này, giữa Lưu Kỳ và Quan Vũ lại xảy ra tranh chấp.

Tây Lăng không thể thủ!

Điều này đã trở thành một sự thật.

An Lục thất thủ, huyện Tây Lăng sớm muộn gì cũng bị phá. Kể từ đó, huyện trấn mà Lưu Kỳ nắm giữ trong tay chỉ còn lại có năm thành trì là Sâm huyện, Sa Tiện, Ngạc huyện, Hạ Trĩ và Hạ Tuyển. Theo ý Quan Vũ, thì nên mau chóng lui về Trường Sa quận, tiến hành đọ sức với Tào Tháo.

Nhưng Lưu Kỳ không cho rằng như vậy!

Hắn không muốn từ bỏ Giang Hạ, thậm chí còn tỏ vẻ muốn quy thuận Giang Đông.

Rồi sau đó dựa vào sự trợ giúp của Giang Đông, cố thủ giữ lấy Ngạc huyện và Sa Tiện, ngăn trở bước chân Tào Tháo.

Nếu như vậy có thể kéo Giang Đông vào trận chiến này, đồng thời dựa vào đó mà nhận được sự giúp đỡ có hiệu quả của Trường Sa, mà dã tâm của Tôn Quyền đối với Giang Hạ đã có từ lâu. Từ lúc thời kỳ Tôn Kiên, Giang Đông đã không ngừng công kích với Giang Hạ, khiến Kinh Sở như đứng trên một cây cầu bập bênh.

Mà nay, Tôn Quyền do dự không thể hạ quyết tâm.

Rõ ràng nên lấy Giang Hạ làm mồi, hấp dẫn Tôn Quyền tham chiến... Với hiểu biết của Lưu Kỳ với Tôn Quyền, rất có thể Tôn Quyền không thể kháng cự lại được sự hấp dẫn này.

Chỉ có kéo Tôn Quyền vào, mới có thể tạm thời ổn định.

Tuy nhiên, việc này cần thời gian, cho nên nhất định phải bảo vệ cho một tuyến giữa Sa Tiện, Ngạc huyện trước, rồi sau đó thảo luận với Tôn Quyền. Nếu hoàn toàn mất đi Giang Hạ, cũng có nghĩa là Lưu Kỳ hắn không có chút sở hữu nào. Cho nên bốn huyện Ngạc huyện, Sa Tiện, Hạ Trĩ và Hạ Tuyển này không thể từ bỏ mà phải trụ vững mới được.

Nhưng Quan Vũ là một người cực kỳ cao ngạo.

Ông sao lại có thể có thể dễ dàng khoan nhượng để Lưu Kỳ đầu hàng Tôn Quyền?

Bảo tồn thực lực mới là việc trước mắt phải làm, về phần tương lai Lưu Kỳ như thế nào, Quan Vũ sao để ý? Vì thế, hai bên đã xảy ra những cuộc tranh cãi kịch liệt, thậm chí có thể dùng từ “xung đột” để hình dung. Lưu Kỳ kiên trì cho rằng nên đầu hàng Tôn Quyền; còn Quan Vũ thì kiên trìphải dẫn bộ rút về Trường Sa. Hai bên nhất thời tranh chấp không xong, đành phải phái người đi tới Trường Sa, mời Lưu Bị quyết định, rồi sau đó mới quyết định.

Nhưng đến lúc này đám người Quan Vũ vẫn không hề biết tin tức Hạ Tuyển rơi vào tay giặc.

Cho nên bọn họ không biết, người đưa tin mà bọn họ phái đi đã bị giết ở Hạ Tuyển, mà thư bọn họ đưa cho Lưu Bị, đã bị Tào Bằng đọc hết.

Mồng mười tháng ba, sau khi Tào Tháo chiếm lĩnh An Lục liền bất ngờ tiến hành công kích huyệnTây Lăng.

Quan Vũ, Lưu Kỳ hốt hoảng ứng chiến, cuối cùng dưới sự tấn công mãnh liệt của Quân Tào đã phải chật vật rút lui bỏ chạy về hướng nam... Theo lý thuyết, sau khi Tào Tháo chiếm lĩnh quận Giang Hạ thì nên nghỉ ngơi và chỉnh đốn một chút, sau đó mới tiếp tục truy kích. Nào ngờ Tào Tháo có được Tây Lăng, lại ngựa không dừng vó, lệnh cho Vu Cấm, Hứa Chử, Trương Cáp phân thành ba đường truy kích Lưu Kỳ và Quan Vũ.

-Từ thời khắc này, không có quân lệnh, binh mã ba đường không được ngừng lại, không được ngừng truy kích, không được từ bỏ công kích, không được vì bất kì nguyên nhân gì mà ngừng lại

Mệnh lệnh này đưa ra cũng biểu lộ quyết tâm Tào Tháo.


Ông tuyệt đối không cho Lưu Kỳ và Quan Vũ bất kì cơ hội nghỉ ngơi nào. Vì thế, ba đường binh mã đuổi theo không dứt, khi Quan Vũ Lưu Kỳ đến sông, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì quân Tào từ sau đã đuổi theo đến nơi. Sau một hồi ác chiến ở Giang Bắc, Lưu Kỳ và Quan Vũ lại đại bại. Hai người ở trong loạn quân, mất liên lạc, mỗi người chạy một nơi. Quan Vũ liều chết mở đường máu, mang theo tàn binh bại tướng vượt sông chạy trốn.

Nào ngờ, vừa mới vượt qua sông, liền nhận được tin tức: Sa Tiện thất thủ!

Đội quân của Liêu Hóa ở Sa Tiện tử thủ mười ngày, cuối cùng cũng ngăn không được sự tấn công của quân Tào, thành Sa Tiện bị phá.

Từ Hoảng dẫn bộ chiếm giữ Sa Tiện trước, thuỷ quân Đại đô đốc Thái Mạo thì đông tiến, tới gần hướng Ngạc huyện. Liêu Hóa dẫn bộ trốn tới Ngạc huyện, vừa mới qua sông hội hợp với Quan Vũ. Cũng may, binh lực hai bên cộng lại vẫn có hơn tám ngàn người, mà Ngạc huyện kế bên sông, hiểm có thể thủ. Theo ý Quan Vũ là đóng giữ Ngạc huyện, tìm hiểu tung tích Lưu Kỳ một chút, rồi hãy tính tiếp...

Nhưng Liêu Hóa lại không đồng ý.

-Quân hầu, không thể!

Quan Vũ lúc theo Lưu Bị dốc sức vì Viên Thiệu, được Viên Thiệu phong làm Hán Thọ Đình Hầu.

Tuy rằng nói tước vị này không được triều đình công nhận, nhưng Quan Vũ lại tự thừa nhận. Nghe Liêu Hóa phản đối, Quan Vũ chau mày, mặt trầm xuống, ánh mắt nhíu lại, trầm giọng hỏi:

-Vì sao Nguyên Kiệm lại phản đối?

Nguyên Kiệm, là tự của Liêu Hóa.

Gã vội vàng nói:

-Quân hầu, nay Sa Tiện đã cáo phá, thuỷ quân Tào Tháo dựa vào thuỷ quân Kinh Châu, ở trên Đại Giang không ai có thể ngăn trở được. Nếu đóng giữ ở Ngạc huyện, chỉ sợ sẽ trì hoãn thời gian... Thử nghĩ, Từ Công Minh là tướng Tào Tháo yêu thích, biết cách cầm binh. Nếu chẳng may hắn dẫn bộ đánh lén Hạ Tuyển, chặt đứt đường lui của chúng ta, đến lúc đó cho dù chúng ta hội hợp với Đại công tử, cũng chỉ sợ cũng khó có thể lui về Trường Sa.

-Việc này…

Quan Vũ nghe được, lập tức chau mày

Liêu Hóa nói không phải không có đạo lý, nếu lưu lại ở đây, chỉ sợ sẽ làm thế cục trở nên càng thêm nguy hiểm.

-Nhưng Đại công tử mà nay tung tích không rõ...

-Quân hầu, tình thế hiện giờ mặc dù tìm được Đại công tử rồi thì có lợi ích gì cho đại cục không? Hơn nữa, quân Tào hung mãnh, trong loạn quân, Đại công tử sức khoẻ vốn không tốt, sao có thể chạy khỏi kiếp trời? Theo ta thấy, nếu Đại công tử không phải chết trận, chỉ sợ cũng đã bị bắt làm tù binh của quân Tào rồi. Chúng ta chờ đợi như vậy, một chút tác dụng cũng không có, chi bằng... Nếu quân hầu nhớ Đại công tử, Hóa nguyện đóng giữ ở Ngạc huyện, đồng thời có thể ngăn trở quân Tào để Quân hầu rút về Hạ Tuyển; thứ hai cũng có thể liên lạc Đại công tử, tìm hiểu sống chết của Đại công tử.

Quân hầu, không thể do dự nữa.

Ngươi ở lâu một ngày, lại thêm 1 ngày nguy hiểm, vẫn là mau chóng chạy xuống Hạ Tuyển là tốt nhất.

Sa Tiện thất thủ, thuỷ quân Kinh Châu có thể đến Ngạc huyện bất cứ lúc nào để tiếp viện quân Tào qua sông tác chiến, đến lúc đó muốn rút lui khỏi, sợ không phải chuyện dễ.

Liêu Hóa nói rất có đạo lý, khiến Quan Vũ liên tục gật đầu.

Ông do dự một chút, trầm giọng nói:

-Nếu đã như vậy, ta đây để lại hai ngàn binh mã cùng ngươi, ta đi tới Hạ Tuyển trước. Nguyên Kiệm cũng không cần tử chiến, nếu thật sự không thể thì hãy tức khắc lui đến Hạ Tuyển. Ba ngày, nhiều nhất ba ngày, ngươi chớ trì hoãn lâu để tránh bị bao vây trùng điệp.

Quan Vũ vốn là tính rút về Trường Sa, đối với việc thủ giữ Giang Hạ thì không hứng thú lắm.

Sau khi cùng Liêu Hóa thảo luận một lát, Quan Vũ liền dẫn quân rời Ngạc huyện, đi thẳng đến Hạ Tuyển...

Cùng lúc đó, Lưu Bị vốn tính là phái binh tiếp ứng Giang Hạ, bỗng nhiên lại bị Quân Tào công kích mãnh liệt. Tuân Úc tự mình đốc chiến, lệnh cho hai người Bàng Đức, Hoàng Trung liên kết công kích Ích Dương. Đồng thời, Tuân Úc lại lệnh Đỗ Kỳ dẫn thuỷ quân đi về hướng La huyện, khiến cho Thái Sử Từ không thể không dẫn bộ trở về La huyện sẵn sàng đón địch. Văn Sính ở Linh Dương công chiếm Vi Sơn, ép tới gần Sung huyện. Đồng thời, Ngũ Khê Man Lão Man Vương Sa Đằng ở Hồ Đầu Sơn tuyên bố quy thuận triều đình, nguyện dẫn đại quân Ngũ Khê Man rời núi bố trí ổn thoả. Tưởng Uyển lập tức tiếp nhận việc này, sai người xây thành ở Hồ Đầu Sơn, thuận tiện để người Ngũ Khê Man rời núi ở lại đó. Kể từ đó, cũng khiến cho Ngụy Diên có thể rút binh ra... Hắn dẫn tám ngàn binh mã ( trong đó có ba nghìn người là Lão Man Vương Sa Đằng Ngũ Khê Man hiến cho), giả bộ có hơn vạn người xuất phát về hướng Ích Dương xuất phát. Ngay lập tức dưới thành Ích Dương thần hồn nát thần tính, trông gà hoá cuốc.

Lúc này đây, quân Tào thực sự là tấn công mạnh Ích Dương.

Lưu Bị chỉ đành hạ lệnh, toàn lực chống đỡ công kích của quân Tào, đồng thời, sai người đi tới Giang Hạ, ý đồ điều động binh mã trở về giữ vững Trường Sa.


Ngày mười ba tháng ba năm Kiến An thứ mười ba, quân Tào mượn sự trợ giúp của thuỷ quân Thái Mạo để vượt sông.

Từ Hoảng từ Sa Tiện xuất binh thẳng tiến đến Ngạc huyện. Liêu Hóa chỉ thủ vững một ngày sau đó cũng không còn cách nào chịu được nữa, cuối cùng đành phải mở thành đầu hàng.

Ngạc huyện, thất thủ!

Hạ Tuyển, Phong Thành Lĩnh.

Tào Bằng phóng ngựa lên một gò cao, đưa mắt nhìn ra xa.

Nhưng thấy xa xa có làn khói mỏng cuồn cuộn, hình như có đại đội binh mã đang tới gần Hạ Tuyển. Hắn không chút nao núng, quay mình lại hạ lệnh:

-Truyền mệnh lệnh của ta, ba quân ẩn náu không được khinh động. Nếu không có mệnh lệnh liên quan, không được tự tiện xuất kích, càng không để lộ bộ dạng.

Khấu Phong ở trên ngựa chắp tay tuân mệnh.

Chợt Tào Bằng giục ngựa lao từ gò cao xuống, dẫn bộ lẻn vào trong Phong hành Lĩnh đợi cho quân địch tới.

Chiếm lĩnh Hạ Tuyển đã hơn nửa tháng. Từ phát triển của chiến sự Giang Hạ, cục diện chiến cuộc ngày càng rõ ràng. Lúc Quan Vũ dẫn bộ lui qua sông, Tào Bằng đã biết có một trận ác chiến không thể né tránh. Tuy nhiên, hắn cũng không quá lo lắng. Dựa vào binh lực trong tay hắn, hơn nữa lại chuẩn bị sẵn sàng đủ để Hạ Tuyển trụ vững mười ngày. Mười ngày cũng đủ cho quân Tào vượt qua đến đây có cái gì lo lắng?

Cùng lúc đó, Quan Bình dẫn quân tiên phong hướng về dưới Phong Thành Lĩnh.

Xa xa nhìn lại, chỉ thấy đầu thành Hạ Tuyển vô cùng yên lặng, không thấy nửa bóng người

Một mặt đại kỳ ở trên đầu thành bay nhẹ lộ ra vẻ xơ xác tiêu điều một chút. Quan Bình ghìm chiến mã, cầm đao nhìn lên, trên mặt không khỏi hiện lên một giận dữ.

Hắn lập tức phóng ngựa đi, đi xuống dưới thành Hạ Tuyển.

-Trên thành, có người không?

Hơn nửa ngày, một quân lính uể oải đi ra thăm dò,

-Là người nào dưới thành?

Hoàng thúc có lệnh, đóng kín lại quan thành, người không phận sự không được thông hành.

-Tên khốn kiếp!

Quan Bình giận tím mặt, lớn tiếng quát mắng:

-Trợn to mắt của ngươi ra, biết ta ta là ai không?

-Ta kệ ngươi là ai... Nếu không có lệnh, ta cũng không có quyền mở thành.

-Ta là nhị tướng quân, con trai Hán Thọ Đình Hầu Quan Bình, lập tức kêu Liêu Trung ra đây.

Trên đầu thành, quân tốt ngẩn ra, chợt lộ ra vẻ hoảng sợ, liên thanh xin lỗi:

-Thiếu quân hầu bớt giận, nô tài không biết... Ngươi từ từ, nô tài đi thông bẩm.

Dứt lời, quân lính co rụt đầu lại, không thấy bóng dáng.

Quan Bình vốn đang nôn nóng bất an cũng theo đó mà buông lỏng.

Hắn đẩy ngựa xoay người, nhìn đám quân lính mệt mỏi, vì thế mở miệng nói:

-Truyền lệnh xuống, kêu mọi người kiên trì một chút, lập tức sẽ vào thành, đến lúc đó mọi người có thể nghỉ ngơi và chỉnh đốn, ăn chán chê một bữa. Tới Hạ Tuyển rồi đã không có nguy hiểm, không cần quá mức khẩn trương.

Cũng vì đạo mệnh lệnh phát ra này, binh lính mặc dù mỏi mệt vẫn duy trì vài phần cảnh giác lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi

Lặn lội đường xa lại liên tục có truy binh đuổi theo. Các tướng sĩ sớm đã không chịu nổi gánh nặng, mỏi mệt đến cực điểm. Chẳng qua còn hy vọng cho nên mọi người mới có thể kiên trì. Mà nay nghe Quan Bình nói như vậy, không ít người ngồi xuống ven đường không muốn đứng dậy nữa.

Cuối cùng đã an toàn!

Trên đầu thành, Pháp Chính đứng ở dưới kỳ môn, lẳng lặng quan sát trạng thái binh Giang Hạ.

Lúc Quan Bình hạ lệnh, trên mặt y lập tức hiện lên nụ cười quỷ dị, đột nhiên quay người trở lại, trầm giọng nói:

-Truyền lệnh, đánh trống!

Lưu Thông lập tức gật đầu, giơ tay vung lên.

Trong phút chốc, đầu thành Hạ Tuyển yên tĩnh bỗng vang lên tiếng trống vang xa... Tùng tùng tùng! Một trăm mặt trống lớn làm bằng da trâu cùng lúc bị đập vang, hai trăm người cởi trần, cùng giơ dùi trống, đánh trống trận. Tiếng trống như sấm, vang vọng trời đất. Mà dưới thành Quan Bình đang chờ Liêu Trung xuất hiện không ngờ được đầu thành đột nhiên nổi trống, liền hoảng sợ, vội lấy tay che nắng, đưa mắt nhìn ra xa về phía trên đầu thành. Đã thấy trên đầu thành lúc trước còn trống không nay đột nhiên lại có vô số quân tốt xông ra. Tinh kỳ san sát, đao thương kiếm kích phản chiếu dưới ánh mặt trời, khúc xạ ra những hàn quang lạnh lẽo.