Người đến từ Hứa Đô, là người quen!
Có lẽ là lo lắng mang đến áp lực gì đó cho Tào gia, cho nên lần này Tào Tháo phái tới sứ giả, chính là huynh trưởng kết nghĩa của Tào Bằng, Tào Chân.
- Ca ca, sao lại đến đây?
Tào Bằng kinh ngạc khó hiểu.
Lần trước hắn gặp Tào Chân là đầu năm, cách hiện giờ còn chưa đến ba tháng.
Tào Chân hiện giờ đã tiếp nhận chức vụ của Cam Ninh làm Phó Đô Đốc Hổ Báo Kỵ, Linh Thọ Đình Hầu, kiêm Kỵ Đô úy.
Theo sự trưởng thành dần dần của Tào Chân, Hổ Báo kỵ đã dần dần chuyển vào trong tay Tào Chân. Tuy rằng trên danh nghĩa, Tào Thuần là đô đốc Hổ Báo kỵ như trước, nhưng trên thực tế, sự vụ của Tào Thuần càng ngày càng nhiều, thời gian ở Hổ Báo kỵ càng ngày càng ít, trên cơ bản không hề thống lĩnh Hổ Báo kỵ. Tào Chân thân là Phó Đô Đốc, tiếp nhận ấn soái của Hổ Báo kỵ từ trong tay Tào Thuần, đại số thời gian đều là do hắn thống soái.
Tào Chân và Tào Bằng ôm một chút, rồi sau đó vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Từ trong ánh mắt, Tào Bằng nhìn ra ý tứ của y, vì thế xua tay ra hiệu gia thần trong phòng lui ra.
- Ca ca, hay là Hứa Đô xảy ra chuyện?
Tào Chân cười nói:
- Nào có sự gì?
Y thấy bốn bề không có ai, liền hạ giọng nói:
- Phụ thân kêu ta tới hỏi ngươi một tiếng, đã nghe nói qua tên Lã thị Hán quốc?
Tào Chân là con nuôi Tào Tháo, giống như cha con ruột vậy.
Quan hệ giữa y và Tào Phi không tệ, nhưng sau khi Tào Phi chết, Tào Chân vẫn ở trung lập, không tham dự tranh đấu bên trong của Tào phủ. Cũng bởi vì như vậy, Tào Tháo đối với y vô cùng vừa lòng. Lúc có người ngoài, Tào Chân sẽ gọi Tào Tháo là "Tư Không" hoặc là "Chủ công". Nhưng lúc không có người ngoài, Tào Tháo cho phép Tào Chân gọi hắn là "Phụ thân". thói quen này, cũng là sau khi Tào Phi chết mới có. Có về ý nghĩa bên trong nó? Tào Bằng thật ra có thể đoán ra một ít manh mối, chỉ sợ cũng là Tào Tháo loại tình cảm tưởng niệm đối với Tào Phi...
- Lã thị Hán quốc?
Vẻ mặt Tào Bằng ngỡ ngàng.
Hắn và Tào Chân ngồi xuống, lắc đầu nói:
- Là người như nào?
- Ngươi không biết?
-Phí lời, ta làm sao có thể biết.
Ca ca cũng không phải không biết, những năm gần đây ta ngoại trừ trong hai năm ở tây bắc, đa số thời gian đều là ru rú trong nhà, sao biết sự tình bên ngoài?
Lã thị Hán quốc?
Hẳn là không phải ở tây bắc.
- Ở Tam Hàn!
- A
Tào Bằng lập tức không thể phản ứng lại.
Nhưng hắn chợt tỉnh ngộ, lộ ra vẻ giật mình,
- Huynh là nói...
Tào Chân, gật gật đầu!
Không nghĩ tới, thật đúng là không nghĩ tới.
Tào Bằng những năm gần đây, đặc biệt là sau năm Kiến An thứ bảy, cũng rất ít lưu ý việc Tam Hàn.
Tuy rằng thỉnh thoảng trong đầu hiện ra những bóng dáng kiều diễm bên trong phủ Ôn Hầu năm đó ở ở Hạ Bì -Từ Châu; tuy rằng đôi lúc sẽ nhớ tới Điêu Thuyền, Lã Lam, Kỳ Nhi, còn có Cao Thuận Tào Tính. Nhưng đại bộ phận thời gian, hắn bận sự vụ, gần như không quá chú ý.
Hắn biết nhà Lã thị, đã đứng vững ở Tam Hàn từ lâu.
Nhưng tình huống cụ thể, từ sau Kiến An năm thứ sáu, thì ít có liên lạc. Khi đó, cũng đang là người một nhà với Lã thị, vượt qua một khoảng thời gian gian nan ở Tam Hàn, bắt đầu giai đoạn phát động công kích Mã Hàn. Từ đó về sau, đặc biệt là sau khi Tào Bằng quyết ý ra Hải Tây, tin tức từ Triều Tiên bán đảo truyền đến càng ngày càng ít. Tuy rằng ngẫu nhiên sẽ có thương nhân Tam Hàn đổ bộ ở Hải Tây, hoặc buôn bán nô lệ, hoặc kinh doanh thương phẩm, một ít tin tức truyền đến lại gần như không có liên hệ. Đến khi Hám Trạch cách chức, dấu vết của Tào Bằng ở Hải Tây, đã trên cơ bản bị tiêu hủy. Hải Tây Lệnh mới nhậm chức là Lương Tập lúc trước từng bị Đặng Tắc đoạt mất vị trí. Chẳng qua, Hải Tây Lệnh hiện giờ quyền lực chưa chắc thua Thái Thú một quận. Lương Tập sau khi trải qua gần mười năm tôi luyện, trên cơ bản cũng phù hợp yêu cầu này.
Thống trị Hải Tây, công việc liên quan đến có chút phức tạp.
Đồn điền, lệnh thúc đẩy thương mại….
Và nhiều công việc khác, đều tập trung ở trong tay Hải Tây Lệnh.
Mà Hải Tây Lệnh hiện nay và Hải Tây Lệnh của Kiến An năm thứ hai có thay đổi lớn.
Trong đó không thể không nhắc tới Lương Tập.
Người này ở Kiến An năm thứ hai thiếu chút nữa đã đảm nhiệm Hải Tây Lệnh. Nếu lúc ấy không có Đặng Tắc nổi dậy, chỉ sợ Hải Tây Lệnh này, chính là Lương Tập.
Khi đó Hải Tây hoang vắng hỗn loạn.
Đối với người khác mà nói, có thể không đi huyện Hải Tây, là một chuyện cực vui.
Nhưng đối với Lương Tập mà thấy, là gã thua bởi một phế nhân.
Luận thanh danh, Đặng Tắc lúc ấy không hề có thanh danh; luận năng lực, Lương Tập khi đó đã đảm nhiệm qua Huyện lệnh hai huyện, chiến tích lỗi lạc. Càng không cần phải nói, Đặng Tắc vẫn là một tên tàn phế! Mà điều Lương Tập lo lắng, là bại bởi một người như vậy, trong lòng gã làm sao có thể chịu phục.
Cho nên, Lương Tập từ ngày đầu tiên Đặng Tắc nhậm chức, liền nhìn chằm chằm Hải Tây, muốn nhìn bản lĩnh của Đặng Tắc
Nhưng mà kết quả, lại khiến Lương Tập kinh ngạc.
Ba năm Đặng Tắc ở Hải Tây, lập lại an ninh và trật tự ở Hải Tây.
Đặng Tắc tự tiện thi hành đồn điền ở Hải Tây, biểu lộ bản lĩnh phỏng đoán tâm ý Tào Tháo của hắn; hắn nhanh chóng diệt trừ mấy đại đầu sỏ Hải Tây, thể hiện ý chí của hắn; hắn giao hảo sĩ tộc Từ Châu, biểu hiện ra phương pháp giao tiếp cao minh; mà thành tích hắn thống trị Hải Tây rõ rệt càng khiến lương tập vô cùng kính nể. Mà ở lúc ấy, Tào Bằng làm trợ thủ của Đặng Tắc, trừ số ít người, cũng không phải ai cũng biết
Ít nhất trong mắt đa số người, Tào Bằng ngoại trừ ở thành tích ở trận chiến Khúc Dương, dường như cũng không biểu hiện gì đặc biệt.
Nhưng mà, theo thời gian trôi qua, Tào Bằng dần dần “tiếng lành đồn xa”. Đồng thời, sau khi Đặng Tắc rời chức, bất luận là Bộ Chất tiếp nhận Hải Tây, hay cuối cùng là Hám Trạch, tất cả đều là môn hạ của Tào Bằng, việc này cũng khiến Lương Tập chú ý. Gã bắt đầu cảm giác được, cái gọi là kỳ tích đại Hải Tây, kỳ thật là từ mưu lược, tài hoa của Tào Bằng... Mà điểm này, sau khi Tào Bằng nhậm chức Hà Tây, càng khiến Lương Tập chắc chắn.
Sau khi Lương Tập đảm nhiệm Hải Tây Lệnh đã kéo dài chủ trương của Tào Bằng.
Sau khi gãn nhậm chức, rất nhanh liền ban bố lệnh đẩy mạnh thương mại, tiến thêm một bước thúc đẩy năng lực cửu đại hành hội.
Có thể nói, Lương Tập tiếp tục chính lệnh của Tào Bằng, khiến cho Hải Tây chẳng những trải qua thuận lợi sau thời đại Tào Bằng, càng vững vàng tiến vào thời đại Tào Tháo. Hải Tây tiến thêm một bước khuếch trương, sau khi thâu tóm hu đài, đã chậm rãi kéo dài ra ngoài hướng khu Hoài Nam.
Chỉ có điều, Lương Tập đến Hải Tây cũng khiến cho Tào Bằng hoàn toàn mất đi liên lạc với Lã thị.
Chu Thương là Giáo Úy Úc Châu Sơn Tĩnh Hải, quyền lực cũng không lớn. Nếu không phải Tào Tháo để hắn đóng quân ở đông lăng đảo, thậm chí không có bao nhiêu người biết sự tồn tại của Chu Thương.
Mà nay, Tào Chân đột nhiên nhắc tới lã thị Hán quốc, khiến Tào Bằng giật mình.
Lão Tào không phải muốn sau thu tính sổ với ta chứ!
- Lã thị Hán quốc, như thế nào?
Tào Chân nhìn vẻ mặt khẩn trương vẻ của Tào Bằng, không kìm nổi cười ha ha.
- A Phúc, ngươi cũng có lúc khẩn trương!
Tào Bằng lập tức thở phào, chửi ầm lên nói:
- Tào Tử Đan, ngươi chớ có doạ ta sợ.
Tào Chân, cười lớn hơn nữa...
Sau Hậu đường, Hoàng Nguyệt Anh ôm Tào Dung cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc Tào Chân mang theo Hổ Báo kỵ xuất hiện tại cửa nhà, đám người Hoàng Nguyệt Anh, cũng không tránh khỏi lo lắng đề phòng. Dù sao, một đám người như vậy đột nhiên ngăn chặn cửa chính nhà mình, đổi lại là ai đều đã cảm thấy lo lắng. Mà nay nghe được tiếng cười của Tào Chân và tiếng mắng của Tào Bằng, cũng đã nói lên, không có chuyện gì.
- Đều về đi.
Hoàng Nguyệt Anh dở khóc dở cười.
Tuy rằng không rõ lắm đến rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu không có việc gì, cũng sẽ không cần lo lắng.
- Nói cho mẫu thân hay, cũng không có chuyện lớn để mẹ yên tâm.
Hoàng Nguyệt Anh dứt lời, ôm đứa nhỏ đi.
Hạ Hầu Chân ở lại, nghiêng tai lắng nghe...
- Chủ công, muốn khởi binh U Châu.
- Vậy thì làm sao?
- Nhưng ba ngày trước, Văn Viễn phái người truyền tin, nói là có Tam Hàn Lã thị Hán quốc phái sứ giả, qua biển mà đến, khẩn cầu quy thuận.
- A?
Tào Chân, hơi có chút suy nghĩ nhìn Tào Bằng, hạ giọng nói:
- Tuy nhiên, bọn họ đề xuất thỉnh cầu, muốn gặp ngươi.
- Gặp ta?
Tào Bằng lập tức lờ mờ chẳng biết gì!
- Đúng vậy, điều kiện bọn họ quy thuận, đó là hy vọng, có thể miễn đi hình phạt quỷ tân đối với ngươi
Trong lòng Tào Bằng, đột nhiên dâng lên một chút cảm động.
Năm đó, hắn tư túng người nhà Lã thị, kỳ thật cũng chính là nhất thời kích động
Nhưng không nghĩ tới, một nhà Lã thị lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Tuy rằng cứ như vậy, sẽ làm hắn đứng ở phía trên đầu sóng ngọn gió. Nhưng tình cảm ẩn hàm thân thiết trong đó kia lại khiến cho Tào Bằng cảm động không ngừng.
Bị tù một năm lẻ hai tháng, nhưng đây lần đầu tiên có người đứng ra vì hắn xin giảm hình phạt.
Hắn do dự một chút, cười khổ nói:
- Ca ca, chuyện này và ta thật sự không có quan hệ gì... Lúc trước ta tư túng một nhà Lã thị, ngươi cũng biết đến. nhưng sau đó, ta không có liên hệ gì với bọn họ nữa, đặc biệt mấy năm gần đây. Bọn họ quy thuận triều đình, không có liên quan gì đến ta. Về phần điều kiện kia, ta cũng không rõ lắm. Chuyện này, thật rất oan uổng cho ta, xin người giúp ta phân trần với chủ công.
- Ha ha ha, cái này... Ta không giúp được ngươi.
- Ca ca, huynh có ý gì?
Tào Chân cười nói:
- Ngươi đừng hiểu lầm, cũng không phải là ta thấy chết không cứu.
Có biết vì sao ta mang theo Hổ Báo kỵ cùngđến? Phụ thân có mệnh, kêu ta áp giải ngươi về Hứa Đô! Có oan tình gì, ngươi tự trần thuật với phụ thân, ta không giúp được rồi.
- Kêu ta đi Hứa Đô?
Tào Chân gật đầu,
- Đúng vậy!
Sứ giả Lã thị Hán quốc đã đến Nghiệp Thành. Phỏng chừng mười lăm đến hai mươi ngày nữa sẽ đến Hứa Đô. Ngươi đừng xụ mặt nữa, phụ thân vốn cũng không đồng ý cho ngươi ra mặt, nhưng sứ giả Lã thị Hán quốc lại đặc biệt đề xuất, phải nhìn thấy ngươi ở Hứa Đô, cho nên chỉ đành mời ngươi đến.
Dứt lời, Tào Chân hạ giọng,
- Lã thị Hán quốc hứa hẹn, nếu phụ thân miễn hình phạt, bọn họ có thể khởi binh, làm chệch hướng binh mã Cao Cú Lệ.
Tào Bằng nghe được, ngạc nhiên...
Cao Cú Lệ, lại là Cao Cú Lệ!
Đây là một dân tộc cực kỳ vô lại, càng là một dân tộc khiến người ta khinh thường dân tộc.
Hậu thế đây là một tộc Tào Bằng ghét nhất. Mỗi khi nhắc tới này dân tộc, đều khiến hắn cảm thấy ghê tởm.
Trên thực tế, Tào Bằng rơi vào sự lầm lẫn
Đời sau và Cao Cú Lệ kỳ thật không quan hệ
Cao Cú Lệ, trước công nguyên là một chính quyền sinh hoạt tại Liêu Đông và Triều Tiên, cùng với Bách Tể Tân La, hợp xưng thời đại Triều Tiên tam quốc. chủ thể là có người Uế Mạch dân bản xứ và người Phù Dư tạo thành, sau lại có thêm một ít người Mạt Hạt, cùng với dân bản xứ cổ Triều Tiên di dân, hợp thành Cao Cú Lệ. Mà nay, tự xưng Cao Cú Lệ là dân bản xứ Triều Tiên, nhưng không biết, Cao Cú Lệ ngay lúc đó, tiếp nhận chính quyền vệ mãn Triều Tiên. Mà vệ mãn Triều Tiên, kỳ thật tổ tiên sau này, đánh tới phía nam Hán giang.
Vệ Mãn, người Yến!
Tào Bằng ấn tượng đối với Cao Cú Lệ vónlà từ tam trưng Tùy Dương đế.
Có lẽ bởi vì nguyên nhân này, cũng khiến cho Tào Bằng đối với Cao Cú Lệ, cực kỳ phản cảm.
Cao Cú Lệ xây dựng vào năm 37 trước công nguyên, Vương tử Jumont người Phủ Dư cùng với Vương tử hắn bất hòa, mà chạy khỏi Phủ Dư quốc, thành lập Cao Cú Lệ.
Lúc đầu Cao Cú Lệ mới thành lập, đối kháng trường kỳ với Phù Dư quốc.
Mà người Phù Dư quốc không địch lại Cao Cú Lệ, cho nên liên kết Hán Vương chèn ép. Cho nên ở trong Hán thư và Hậu Hán thư, thường xuyên sẽ xuất hiện ghi chép như vậy.
Năm 53 sau Công nguyên, Cao Cú Lệ tiến vào thời đại Hoàn Đô.
Thái tổ Cao Cú Lệ Vương Vu Sấu, đem năm bộ lạc ở Cao Cú Lệ lập thành năm tỉnh, bắt đầu thực thi thống trị “tập trung quyền lực hóa”. Theo sau, Cao Cú Lệ phát động công kích đối với bốn quận Liêu Đông, hoàn toàn thoát khỏi sự thống trị của Hán Vương. Nhưng nguyên nhân chính là thế, xung đột giữa Cao Cú Lệ và Hán Vương tăng lên, bất đắc dĩ mà dời đô về Hoàn Đô thành, này cũng chính là cái gọi là mở ra thời đại Hoàn Đô
Mà nay Cao Cú Lệ là do quốc vương thứ mười đảm nhiệm, thống trị vương quốc trên núi tên là Vị Cung
Người này dã tâm lớn, đối với Liêu Đông như hổ rình mồi.
Chỉ có điều do gia tộc quyền thế Liêu Đông áp chế, khiến Vị Cung không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tuy nhiên, từ khi Viên Hi đối kháng Tào Tháo tới nay, cực lực lôi kéo Vị Cung, hy vọng có thể theo mượn binh mã Cao Cú Lệ trợ chiến. Vị Cung tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, vì thế đáp ứng thỉnh cầu của Viên Hi, cũng chuẩn bị ba vạn binh mã, tiến vào chiếm giữ U Châu, cùng Viên Hi liên kết kháng Tào.
Tào Tháo nếu muốn dụng binh đối với Viên Hi, động tĩnh của hắn, tất nhiên không thể nào tránh được pháp nhãn của Tào Tháo.
Ba vạn binh Cao Cú Lệ, nói phiền toái cũng không phiền toái, nói không phiền toái, nhưng thực ra cũng có chút phiền phức...
Tào Tháo hy vọng có thể nhanh chóng giải quyết chiến cuộc U Châu, rồi sau đó theo căn bản, vây kín Tịnh Châu. Hắn nghe ý kiến của Đặng Tắc, hơn nữa rất là đồng ý. Chỉ có điều, có ba vạn binh của Cao Cú Lệ này, lại khiến Tào Tháo cảm giác, có một chút chán ghét như vậy.
Tào Bằng, cũng cảm thấy chán ghét!
Thật đúng là chỗ nào cũng có sự tồn tại của người Cao Cú Lệ...
- Lã thị Hán quốc đứng đầu, năm ngoái cướp lấy Uý Lễ Thành, tiêu diệt Bách Tể Quốc.
Mà nay cùng Tân La Cao Cú Lệ, tạo ra thế chân vạc, kiềm chế lẫn nhau. Tuy nhiên, Lã thị Hán quốc tương đối hùng mạnh, trước liên kết với Tân La tiêu diệt Bách Tể, rồi sau đó lại phục kích Tân La, xử lý quốc chủ Tân La. Tân La hiện tại, đã không còn lực trả đòn, cực kỳ thân thiết với Cao Cú Lệ. Lã thị Hán quốc quốc chủ thỉnh cầu quy thuận, một phần là hy vọng phụ thân có thể ủng hộ, dù sao bọn họ lập quốc không lâu, thực lực còn yếu. Cho nên lúc đến, bọn họ đưa ra khẩn cầu di dân. Mặt khác, nếu bọn họ có thể làm chệch hướng binh mã Cao Cú Lệ thì trận chiến U Châu thuận lợi rất nhiều. sau khi Phụ thân suy xét thật lâu, quyết định tiếp kiến sứ giả lã thị Hán quốc.
Tào Bằng gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được.
- Vậy, chúng ta khi nào thì xuất phát?
- Tất nhiên càng nhanh càng tốt... Phụ thân còn muốn nói chuyện cùng với ngươi trước, rồi sau đó mới quyết định.
- Tốt lắm, ta thu dọn một chút, chúng ta tức khắc xuất phát.
Khuya rồi, trên bến Lê Dương, một đội xa trưởng, đang chậm rãi lên thuyền.
Gió theo nước sông thổi ra, vô cùng nhẹ nhàng...
Cao Thuận đứng ở trên boong tàu, nhìn xa trượng chậm rãi sử vào đò, liên tục suy nghĩ.
Đột nhiên, ông cảm thấy có một bàn tay nhỏ bé, kéo lấy vạt áo mình. Quay đầu nhìn lại, đã thấy một đôi mắt giống như màu đen rực rỡ của ngôi sao.
Trong đôi mắt kia, lộ ra một tia sợ hãi và ngỡ ngàng.
- Cao thúc thúc, thúc nói... Hắn còn nhớ ta không?
Giọng nói trong trẻo dễ nghe như chim hoàng anh nhưng lại khiến người khác cảm giác vô cùng bất lực!