Võ Uy, Cô Tang.
Sau khi giết cha con Vi Đoan, dường như Tào Bằng không có chút gánh nặng gì.
Đám người Hán Dương quận Dương Trác sau khi nhận được tin tức vô cùng phẫn nộ, Vương Linh huyện Chương, Khổng Tín tại Tương Võ càng tức giận hơn, muốn xuất binh báo thù rửa hận cho Vi Đoan. Tào Bằng sau khi nhận được tin, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, lập tức hạ lệnh, lệnh cho Diêm Hành ở Thủ Dương, Cam Ninh ở Lâm Thao giáp công hai huyện này, đồng thời lại hạ lệnh Hách Chiêu ở Lâm Thao xuất binh đánh chiếm Lạc Môn Tụ.
Lạc Môn Tụ, là cửa ngõ của Hán Dương.
Một khi mất đi, chẳng khác nào Lũng Tây mở rộng cửa chính.
Mà hai người Vương Linh, Khổng Tín tuy rằng rất giỏi, nhưng dù sao cũng không phải là đối thủ của Diêm Hành và Cam Ninh.
Chỉ một trận chiến này, Vương Linh liền bị mất huyện Chương, rồi sau đó hợp binh với Khổng Tín nhanh chóng rút khỏi Tương Võ, lui đến Hán Dương.
Tào Bằng thế mạnh mẽ không gì sánh được khiến Dương Trác không thể làm gì được.
Gã là mưu sĩ, là cao thủ nội chính nhưng lại không phải là thống soái tài giỏi.
Bày mưu tính kế, phân tích thế cục, không thể nghi ngờ không ai sánh bằng Dương Trác, nhưng hành quân bày trận, đánh trên chiến trường, mười Dương Trác cũng không bằng một Cam Ninh hay là Diêm Hành.
Cũng may sau khi Trần Quần nhận được tin đã suốt đêm từ huyện Tây đi Địch Đạo để khuyên nhủ Tào Bằng.
Nếu không thì với tâm tính của Tào Bằng, không chừng đã tiến quân thần tốc, trực tiếp xử lý Dương Trác sau đó chiếm lĩnh Hán Dương rồi.
Dù sao Trần Quận cũng là sĩ tộc, tuy không phải là cường hào Quan Trung nhưng cũng có quan hệ lâu đời.
Sau khi y trấn an Tào Bằng, lại tới Hán Dương khuyên bảo Dương Trác, đem việc của Vi Đoan giải thích tỉ mỉ một lần, Dương Trác tuy rằng bất mãn nhưng không thể không thừa nhận là Vi Đoan có lỗi. Nhưng vấn đề là, Vi Đoan đại diện cho sĩ tộc Quan Trung, mà Dương Trác, tuy nói là người Lương Châu nhưng cũng là một sĩ tộc Quan Trung, sao có thể từ bỏ như vậy? Dương Trác chắc chắn sẽ không đồng ý, cho dù gã đồng ý cũng không có nghĩa gã sẽ để mặc cho đám cường hào này áp bức Quan Trung…
Cho nên, Dương Trác mang theo Vi Đản, con thứ của Vi Đoan đến Hứa Đô tố cáo.
Cũng may Vệ Ký và Tào Hồng lại khuyên bảo, để Dương Trác ở lại Trường An rồi khẩn cấp đi thông báo cho Tào Tháo tại Hứa Đô.
Dương Trác cũng không muốn về Hán Dương!
Thế cục hiện giờ, đã vô cùng rõ ràng.
Tào Tháo tiếp nhận quản lý Lương Châu, xu thế đã vậy, không ai có thể ngăn cản.
Trước kia, bọn họ còn có thể không cho Vi Đoan
Nhưng hiện tại Vi Đoan đã chết, nên làm gì bây giờ?
Lương Châu đã từ thoát ly khỏi trong tay sĩ tộc Quan Trung không thể tiếp tục nắm trong tay nữa.
Đồng thời, một số cường hào trước đây đi theo Tào Bằng đã nhìn ra trong đó đủ loại lợi ích rất lớn, đó chính là hành lang thương lộ Hà Tây Tây Vực.
Nhóm cường hào vì sao muốn nắm giữ Lương Châu?
Nói trắng ra là vì lợi ích.
Mà những lợi ích này bày ở ngay trước mặt bọn họ, sao bọn họ không động tâm chứ?
Ai cũng biết, tơ lụa Trung Nguyên, đồ gốm đồ sắt ở Tây Vực rất được hoan nghênh, mà sản vật Tây Vực phong phú, cùng với việc có điều kiện thuận tiện liên kết với vịnh Ba Tư, khiến cho cường hào Quan Trung thèm nhỏ dãi. Nếu quả thật con đường buôn bán Tây Vực khai thông tuyệt đối là một sự việc có lợi. Cường hào Quan Trung nắm giữ ưu thế địa lợi vượt xa sĩ tộc Trung Nguyên. Nếu có thể giành được quyền thông hành thương lộ Tây Vực còn có lợi ích buôn bán tại Hà Tây nữa, sao mà không làm chứ?
Phản ứng nhanh chóng nhất là Đậu thị tại Bình Lăng.
Tuy nói là Đậu thị Bình Lăng nay đã không bằng xưa, không thể so với năm xưa.
Nhưng căn cơ thâm sâu vẫn có sức ảnh hưởng lớn. Từ việc Đậu Lan từ Hà Tây quay về Bình Lăng, thoáng cái gia tộc Đậu thị tại Bình Lăng đã được coi trọng. Còn Đậu Lan rời xa Đậu thị nhiều năm, từ lâu đã không còn huyết mạch, nhưng bởi vì Đậu Lan có quan hệ mật thiết với Hà Tây, gia tộc Đậu thị vội cấp tốc đề bạt Đậu Lan xin ông ta trước đó đi Hà Tây, nghĩ cách giải quyết mắc xích.
Mà lúc này, đám người Dương Trác đang ở Trường An, thề son sắt vì Vi Đoan mà lấy lại công đạo.
***
Tào Bằng đứng ở cửa đình viện, bồi hồi thong thả bước đi.
Hắn mới từ Kim Thành quay về, lại nhận được một tin tức khiến hắn cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Chân Mật, mang thai rồi.
Hơn nữa đã có thai hai tháng.
Vốn đứa con Chân Mật đang mang trong người không liên quan gì đến hắn.
Nhưng Thái Diễm nói với hắn:
- Đứa trẻ trong bụng Tiểu Mật là con ngươi!
- Của ta?
Thái Diễm chau mày, lạnh lùng nói:
- Tào Hữu Học, sao lại tỏ ra như thế?
Tào Bằng nuốt nước bọt, liên tục xua tay:
- Thái tỷ tỷ, không phải ta không muốn nhận, ta và Chân tiểu thư không có quan hệ gì, có phải tỷ hiểu lầm rồi không?
- Đến nước này ngươi còn không thừa nhận?
- Ta thật hồ đồ rồi!
Tào Bằng dở khóc dở cười.
Đứng bên, Bộ Loan ôm một đứa trẻ nhỏ cùng với Quách Hoàn liên tục cười trộm.
Đứa trẻ tên là Tào Doãn, nhũ danh là Thập Cân, là con trai của Tào Bằng và Bộ Loan. Đầu năm Bộ Loan mang thai nhưng Tào Bằng lại chinh chiến, lúc đến Cô Tang, bụng nàng càng ngày càng to, mà Tào Bằng bởi vì chiến loạn Mã Đằng mà rời khỏi Võ Uy, khi Tào Bằng đoạt được quận Kim Thành, chuẩn bị giành lấy Thu Đạo, thì Bộ Loạn sinh ra Tào Doãn.
Lúc sinh ra, đứa trẻ này rất khỏe mạnh, nặng mười cân nên được gọi là Thập Cân.
Lại bởi vì lúc đó Tào Bằng đang ở Doãn Ngô, cho nên liền đặt tên là Tào Doãn.
Đây cũng là con trai thứ hai của Tào gia.
Lúc Tào Bằng ở Lương Châu, Quách Hoàn cũng có tin vui.
Nàng đã có thai bốn tháng, tính toán thời gian là vừa lúc Tào Bằng trở về Hà Tây, đón Bộ Loan đến Võ Uy.
Có câu nói chuyện tốt nhân đôi!
Tào Bằng uy chấn Lương Châu, quay về Cô Tang, đầu tiên là có con trai, sau đó lại biết Quách Hoàn mang thai, đương nhiên vô cùng vui sướng.
Nhưng chuyện tốt quá nhiều, cũng không hay lắm.
Chính là, thai của Chân Mật, có người nói là do Tào Bằng đầu sỏ gây nên.
Chân gia đối với việc này đương nhiên vô cùng hài lòng. Từ lúc đó, địa vị Chân gia tại Tây Bắc rõ ràng càng thêm vững chắc.
Nhưng vấn đề là, Tào Bằng cũng thật không hiểu, Chân Mật có thai thì có liên quan gì đến hắn?
Thái Diễm giận tím mặt:
- Tào Hữu Học, ngươi giỏi lắm. Ngươi tính toán xem, hiện giờ Tiểu Mật đã mang thai hai tháng, mà hai tháng trước, ngươi ở đâu?
- Hai tháng trước...Ta ở tại Loan Điểu.
Tào Bằng bỗng nhiên tỉnh táo, mồm há hốc nhìn Thái Diễm, rất lâu không nói được lời nào, nhắc đến Loan Điểu, hắn có chút ấn tượng.
- Lần ở Loan Điểu đó, không phải là tỷ tỷ sao?
Hắn vừa thốt ra, lập tức cảm thấy không đúng.
Bộ Loan và Quách Hoàn cười khúc khích, mà Thái Diễm xấu hổ mặt đỏ bừng, đôi mắt quyến rũ lóe lên đầy giận giữ.
Ngẫm lại, ngày đó không phải ta và Thái Văn Cơ, mà là Chân Mật!
Trách không được, trách không được sau này ta cảm thấy có chút kỳ lạ, bất kể là phản ứng của Chân Mật hay là Thái Diễm, đều rất khó hiểu.
Lúc đó Tào Bằng bận chuẩn bị chiến sự, cho nên không nghĩ nhiều.
Hôm nay nghĩ lại, buổi sáng ngày hôm sau lúc hắn và Thái Diễm gặp nhau tại hoa viên, những lời nói lúc đó của Thái Diễm, giờ thì hiểu rồi.
- Thì ra, phu quân là nhớ Thái tỷ tỷ.
Quách Hoàn liên tục cười khúc khích.
Tào Bằng cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, trừng mắt hung dữ nhìn Quách Hoàn, ý nói: muội đừng ở đây gây thêm phiền nữa.
Mà Thái Diễm, tuy rằng vô cùng tức giận, nhưng trong ngực lại có một niềm vui khó hiểu.
Đối với Tào Bằng, tình cảm của nàng rất phức tạp.
Thái Diễm cảm kích Tào Bằng đã giải cứu ba mẹ con nàng từ Nam Hung Nô, lại nhận Thái Địch làm đệ tử, có thể coi là ân nặng như núi. Trong loạn thế, điều kiện nữ nhân kén vợ kén chồng đương nhiên không giống với hiện đại. Thái bình thịnh thế, nữ nhân lựa chọn gả chồng đương nhiên phải là tài tử tài học hơn người, phong cách nho nhã, ví dụ như Vệ Trọng Đạo năm xưa.
Nhưng tại loạn thế, nữ nhân cần chính là một người mạnh mẽ.
Mà Tào Bằng không chỉ có tài năng, lại là người có đôi tay mạnh mẽ, người như này, có thể bảo vệ nữ nhân cả đời.
Thái Diễm đối với Tào Bằng, có tình cảm tốt.
Nhưng nàng hiểu mình rất rõ.
Thái Diễm hiện giờ đã có hai chồng, cũng chính là lấy qua hai người. Tuy nói là thời đại này nữ nhân không cần phải thủ tiết, nhưng cũng phải nhìn đối tượng. Tào Bằng, danh sĩ Trung Nguyên, đệ tử một đời của đại nho Hồ Chiêu. Luận thân phận, hắn không hề kém so với Thái Diễm, đồng thời hắn lại là tộc chất của Tào Tháo, có thể chinh chiến, là trụ cột tương lai.
Từ lúc đó, Thái Diễm đương nhiên không dám nghĩ nhiều.
Cuộc sống tại Hà Tây mặc dù tốt, nhưng thỉnh thoảng trong mộng tỉnh lại, cũng sẽ cảm thấy tịch mịch trống rỗng.
Vậy mà, Tào Bằng lại nói thẳng ra, sao Thái Diễm không giận được.
Chỉ là cơn giận đến rồi đi ngay, dù sao nàng cũng là nữ nhân từng trải, có sự điềm đạm mà các cô gái trẻ không có.
Hôm nay nàng muốn đòi công bằng cho Chân Mật.
- Hữu Học, ngươi đừng nói lung tung.
Ta hỏi ngươi, ngươi định đối xử thế nào với Chân Mật? Lúc trước, mặc kệ là vì duyên cớ gì, dù gì Tiểu Mật cũng bị ngươi liên lụy mà tới Hà Tây. Mà nay, nàng lại có thai với ngươi, mặc kệ thế nào, ít nhất ngươi cũng phải cho nàng một danh phận. Tiểu Mật thiện lương, là cô gái tốt, nếu ngươi phụ nàng, ta sẽ bẩm báo với Mạnh Đức, chứ quyết không để yên cho ngươi.
- Ta...
- Ngươi nên cân nhắc rõ ràng, hôm nay Tiểu Mật sẽ ở lại trong phủ, ngươi suy nghĩ kỹ càng rồi đi nói với nàng ấy.
Thái Diễm cố lấy hết dũng khí, nói xong thì ngay lập tức rời đi luôn để lại Tào Bằng và Bộ Loan, Quách Hoàn ở trong phòng, ba người nhìn nhau, không biết làm thế nào cho phải.
- Tiểu Loan, Tiểu Hoàn, chuyện này..
Bộ Loan khẽ nói:
- Phu quân, nguyên do chuyện này, chúng ta hiểu.
Chuyện này không thể trách huynh, cũng không thể trách Tiểu Mật. Muội ấy thấy huynh say, muốn giúp huynh, vậy mà lại bị huynh...Sự việc hôm nay đã xảy ra, nên quyết định thế nào, phải xem ý tứ của huynh. Đúng rồi, Nguyệt Anh tỷ tỷ và Chân tỷ tỷ cũng sẽ không trách huynh lấy thêm thiếp thân, phu quân hãy an bài cho tốt. Tiểu Mật tính tình dịu dàng, vô cùng xinh đẹp, hơn nữa lại hiểu biết lễ nghĩa, nếu có thể lấy được, cũng rất tốt.
Tào Bằng cười khổ:
- Đạo lý này, ta hiểu.
Không phải là ta không muốn chịu trách nhiệm, chỉ là chuyện này đến vô cùng đột ngột, khiến ta không kịp chuẩn bị. Hơn nữa, tình huống của ta cũng không tốt lắm, ta đã giết cha con Vi Đoan, chủ công chắc chắn sẽ truy cứu tội ta.
Vi Đoan này, dù sao cũng là Thứ Sử Lương Châu, lại có sĩ tộc Quan Trung ủng hộ.
Lúc này chuẩn bị không tốt, cũng sẽ giống như Hứa Đô vài năm trước. Chân tiểu thư là một mỹ nhân, cũng sẽ thành người chịu tội theo.
Bộ Loan và Quách Hoàn nhìn nhau, trầm mặc!
Tào Bằng quay về nói cho các nàng biết khốn cảnh sắp phải đối mặt.
Các nàng sao không hiểu. Lúc này đối với Tào Bằng mà nói, chính là thời khắc gian nan nhất. Nguy hiểm đến tính mạng, chắc chắn không có, nhưng vấn đề là, Tào Bằng sẽ bị bãi quan thôi chức, Chân gia có tiếp tục đồng ý với đám hỏi này hay không?
- Phu quân, mặc kệ là lý do gì, thiếp thân nghĩ, tóm lại huynh phải nói rõ ràng với Chân tiểu thư.
Muội ấy bằng lòng gả cho huynh, mọi người sẽ rất vui mừng, nếu không muốn gả, cũng sẽ không vì thế mà phiền não. Đợi nàng sinh hài tử rồi, hãy để muội ấy đi.
Bất kể là kết quả gì, huynh cũng phải gặp Chân tiểu thư một lần, nghe ý kiến của muội ấy.
Lạc Thần, Lạc Thần!
Đứng ở bên ngoài viện, trong đầu Tào Bằng đột nhiên hiện ra bài Lạc Thần Phú kia.
Phiên nhược kinh hồng
Uyển nhược du long
Vinh diệu thu cúc
Hoa mậu xuân sắc
Phảng phật hề nhược khinh vân chi tế nguyệt
phiêu diêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết..
(Hình nàng,
bay bổng như chim hồng,
uyển chuyển như rồng lượn,
rờ rỡ thu cúc,
xanh tươi thông xuân,
mơ màng như dải mây mỏng lướt qua ánh trăng.
Bồng bềnh như hoa tuyết trong làn gió.)
Tào Bằng thầm hít một hơi thật sâu, cố lấy dũng khí cất bước đi vào đình viện.