Sau một đêm tuyết rơi nhiều, khiến Hứa Đô bị bao phủ giữa một màn trắng xóa ánh bạc.
Trong phủ Lâm Nghi Hầu, Lưu Quang khoác một chiếc áo choàng bông thật dày, đứng nới hiên nhà, tịnh không nhúc nhích. Thoạt nhìn, dường như y đang thưởng thức cảnh tuyết phủ trong hoa viên, nhưng những người hầu trong nhà đều bieetsm từ hôm qua đến giờ, Lâm Nghi Hầu đều vẫn cứ như thế.
-Hầu gia, Quốc trượng đến rồi!
-Cho mời!
Lưu Quang đột nhiên như bừng tỉnh, trả lời một câu “cho mời”, đoạn cất bước đi về phía thư phòng.
Kể từ khi đi sứ Hung Nô, nháy mắt đã qua hai năm.
Nếu nhìn ở bề ngoài, thì chuyến đi sứ của y dường như không có tác dụng gì, chấm dứt trong thất bại. Nhưng trên thực tế, cùng với việc Hô Trù Tuyền bị giết, Tả Hiền Vương nhanh chóng quật khởi, thành tích của Lưu Quang là không thể phủ nhận. Chỉ có điều những thành tích đó nhất thời còn chưa được nhìn ra mà thôi. Bởi vì, tuy Lưu Báo đã tự lập lên làm Thuyền Vu của Nam Hung Nô, ngồi giữ Thuyền Vu Đình, nhưng Khứ Ti Ưu vẫn chưa thần phục, nên diện tích mà Nam Hung Nô khống chế được cũng chỉ được ba phần năm so với lúc ban đầu. Hơn nữa, Khứ Ti và một nhánh bộ lạc Tiên Ti của Hà Tây lại bắt tay với nhau, mơ hồ có xu thế kiểm soát cả vùng Mạc Bắc. Các địa phận nằm ngoài khu vực Đại Hà, đều thuộc về tay của hai người này.
Lưu Quang có lý do để tin rằng, nhánh bộ lạc Tiên Ti đó, là đi ra từ trong tay của Tào Bằng.
Bọn chúng đến từ Hà Tây, theo lý mà nói là do bị quân Hán của Tào Bằng đánh, không còn cách nào phải rút ra khỏi Hà Tây. Nhưng, theo như tin tức từ Nam Hung Nô truyền về cho thấy, nhánh bộ lạc Tiên Ti này được trang bị tốt, quân nhu hùng hậu, thực lực không thể khinh thường, đáng sợ nhất là bọn chúng sở hữu những vũ khí hết sức tinh xảo. Nghe nói, những vũ khí đó đều là nhưng khí giới mà quân Tào đào thải ra, khiến cho sức chiến đấu của nhánh quân Tiên Ti này trở nên rất mạnh. Đồng thời, bọn chúng còn không ngừng vận chuyển các đồ quân nhu, cung cấp cho Khứ Ti.
Đúng ra mà nói, cùng với việc Lưu Báo chiếm cứ được Thuyền Vu Đình, Khứ Ti đã bị rơi vào thế hạ phong.
Nhưng sau khi nhận được một lượng lớn đồ quân nhu, Khứ Ti bèn nhanh chóng khôi phục lại thế lực, hơn nữa lại có ý thu lại binh lực, đồn đóng thành một dải ở núi Đạn Hãn và thành Thụ Hàng. Còn Thân Đồ Trạch trước kia do Khứ Ti chiếm cứ, thì nay lại nằm trong sự khống chế của nhánh bộ lạc Tiên Ti kia.
Kể từ đó, Lưu Báo đành phải đối mặt với tình thế “lưỡng đầu thọ địch”.
Mạn chính bắc, do một trăm ngàn quân Khứ Ti kiểm soát, còn mạn tây, lại là gần năm mươi ngàn binh mã Tiên Ti, lăm le như hổ rình mồi.
Từ chỗ chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, đến cục diện quân bình như hiện nay… cho thấy tình hình của Lưu Báo không được tốt lắm, thậm chí mơ hồ rơi vào thế hạ phong, đồng thời cảnh báo rằng cuộc chiến ở Hà Bắc sắp đến hồi kết thúc. Mặc dù Cao Can thất thế ở Hà Đông, nhưng cũng không bị đả kích quá lớn, ngược lại, dưới sự hiệp trợ của Viên Hi, y lại nhân cơ hội thâu tóm luôn bộ lạc Ô Hoàn của Kha Tối, thoắt cái lại trở nên lớn mạnh.
Sau khi bắt tay với Viên Hi, Cao Can lại chủ động kết đồng minh với Lưu Báo và cung cấp cho Lưu Báo một lượng đồ quân nhu lớn, giúp cho Lưu Báo đứng vững.
Kể từ đó, cục thế Nam Hung Nô dần dần ổn định, thỉnh thoảng trong những cuộc đối kháng với Khứ Ti, Lưu Báo vãn hồi được chút ít tình thế xấu, nhưng nếu thực sự đợi đến lúc Lưu Báo hoàn toàn không chế được thế cục, hình thành sức mạnh hỗ trợ thì còn cần thời gian. Lưu Quang có cảm giác mơ hồ về một mối nguy cơ, y không biết được liệu y còn có thể kiên trì trong bao lâu, hoặc là Hán thất còn có thể kiên trì trong bao lâu… Đặc biệt là sau khi tin đại thắng Lương Châu được đưa đến, thì cảm giác về mối nguy cơ của Lưu Quang lại càng mạnh mẽ, thậm chí còn có một nỗi sợ hãi mơ hồ!
Tại sao trong số tông thân Hán thất ta không có nhân vật như Tào Bằng?
Lưu Quang cầm sách lên, nhưng không có lòng dạ nào lật xem.
Sau khi Mã Đằng chết đi, khắp một dải Chiếu Trung Thục, người nổi danh chỉ còn lại một mình Lưu Bị.
Nhưng hiện nay Lưu Bị đến thân mình còn khó giữ, ngay cả một chốn an thân cũng không có, chỉ có thể ăn nhờ ở đậu cửa người. Tuy Lưu Bị ở Tân Dã, trong mấy lần giao tranh với quân Tào cũng có giành được chiến thắng, nhưng xét tổng thể mà nói, thì những thắng lợi của y cũng chỉ là mấy trò vặt vãnh mà thôi.
So với đại thắng Lương Châu của Tào Bằng lần này, thì thành tích của Lưu Bị càng trở nên bé nhỏ, không đáng nhắc tới.
Tào Bằng giết chết Mã Đằng, cũng đồng nghĩa với việc mối đe dọa từ Tây Bắc với Tào Tháo đã tiêu tan. Tiếp theo, chỉ còn xem Tào Tháo làm thế nào để nhanh chóng đoạt lấy Lương Châu, và hoàn toàn khống chế trong tay mà thôi.
-Lâm Nghi Hầu!
Lưu Quang bất chợt bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn lên, Phục Hoàn đã vào phòng tự bao giờ.
Y mặc trên người một bộ trường bào màu đen, ống tay áo rộng phất phơ, che dấu hoàn toàn cánh tay tàn phế. Bước vào phòng, Phục Hoàn hành lễ với Lưu Quang:
-Lâm Nghi Hầu, gọi người một lúc rồi, không thấy trả lời, người có tâm sự gì chăng?
Tinh thần của Phục Hoàn rất tốt, nhìn sắc mặt hồng hào, so với trước có phần mập mạp hơn.
Sau khi trải qua cái nạn gãy tay, dần dần Phục Hoàn trở nên mờ nhạt khỏi tầm mắt của những người trong triều, trở thành một người sống thanh tịnh không bon chen, hàng ngày đều ở nhà đọc Đạo Đức kinh, có vẻ hết sức tự tại. Nhưng Lưu Quang biết, trước giờ Phục Hoàn đều không hề làm việc.
Dưới cái vẻ ung dung với gió trăng kia, ẩn chứa một trái tim rực nóng mãnh liệt.
Phục Quân đã chết!
Khiến cho mối căm hận của Phục Hoàn đối với Tào Đại càng trở nên mãnh liệt.
Ngoài mặt thì y rút khỏi sân khấu chính trị, nhưng vẫn âm thầm giúp Hán Đế lôi kéo người tài. Về điểm này, cứ nhìn vào số môn khách gia tăng đột biến trong nhà Phục Hoàn là có thể thấy được. Trong một năm qua, số thực khách của nhà Phục Hoàn lên đến con số hơn ngàn người, phần lớn đều là những thư sinh thanh lưu không gặp thời. Hàng ngày tụ tập bàn luận, bình luận phân tích tình hình chính trị đương thời, chỉ điểm giang sơn, đã trở thành một nét phong cảnh của Hứa Đô. Và kết quả mà đám người này tạo ra, là rất nhiều những tin đồn đại nhảm nhí, lưu truyền khắp đầu đường cuối ngõ ở Hứa Đô.
Ví như, Tào Tháo âm mưu đoạt triều soán vị,..
Chính sách đồn quá là hà khắc!
Hoặc có người còn nói, luật pháp mà Tào Tháo thi hành hiện nay mang hơi hướng của triều Tần tàn bạo, tất gây họa cho giang sơn.
Tuy nhiên, những lời này chỉ là lời đồn nhảm mà thôi, không có cách gì tìm ra ngọn ngành.
Lưu Quang khoát tay:
-Quốc trượng, mời ngồi!
Nào ngờ Phục Hoàn khẽ nhíu mày, nhìn cánh bài trí những đồ gia dụng trong phòng, trầm giọng nói:
-Lâm Nghi Hầu dù sao cũng là Thái Phó đương triều, lại là hoàng thân quốc thích, cần phải giữ lễ mới phải, sao lại học đòi người ta, bày đặt những thứ đồ “kỳ dâm diệu kế”(ý nói là những thứ không giống ai) như thế này?
Những thứ “kỳ dâm diệu kế” mà Phục Hoàn nói tới, là chỉ chiếc ghế bành và bàn đọc sách trong thư phòng…
Lưu Quang cả cười:
-Quốc trượng, lễ nghĩa là ở trong lòng, sao phải câu nệ.
Luật lệ của tổ tông đều nằm cả trong tim của ta, ta không cần phải cho nói với người khác.
Một câu nói đó, khiến Phục Hoàn lập tức lộ ra nụ cười.
-Ta định cho người đi đến Quan Trung.
-Hử?
-Mã Đằng vô dụng, bị tên tiểu tặc đó giết.
Đến nay cục thế Lương Châu đều hướng tới nương tựa chỗ Tào lão nhi, không thể cứ ngồi mà nhìn. Quan Trung có nhiều danh gia vọng tộc, hơn nữa lợi ích lại gắn liền với nhau, liên hệ sâu xa. Ta định mượn sức của Quan Trung, giúp cho Vi Đoan ngồi vững ở Lương Châu, cho Tào lão nhỉ mừng hụt một phen, thế nào?...
Lưu Quang ngẩn người, ngón tay khẽ gõ gõ lên án thư.
Đây là thói quen của Tào Bằng, nhưng không hiểu vì sao lại bị Lưu Quang học được.
Ý của Phục Hoàn rất rõ ràng, chính là không thể để Tào Tháo hoàn toàn khống chế được vùng Lương Châu.
Quan Trung có các danh gia vọng tộc, đều có lợi ích rất lớn ở Lương Châu. Ví như Vi Đoan, mượn đường của Lương Châu, buôn bán hàng cấm cho Khương Để, kiếm chác lợi ích kinh người. Đây mới chỉ là phần nổi của tảng băng chìm thôi, trên thực tế, số hào tộc ở Quan Trung không hề thua kém Trung Nguyên. Ví như họ Đậu ở Bình Lăng, họ Vi ở Kinh Triệu, còn có họ Dương ở Hoằng Nông… những hào tộc như thế rất nhiều.
Tuy rằng hiện nay, những hào tộc ở Quan Trung không mạnh được như các thế tộc ở Trung Nguyên, nhưng nội lực thì vẫn có, là một lực lượng không thể xem thường.
Quan trọng nhất là các hào tộc ở Quan Trung đa số đều trung thành với Hán thất.
Ví như những gia tộc như họ Dương ở Hoằng Nông, họ Hoàng Phủ ở Lâm Kính, đều một lòng trung thành với Hán thất.
Lưu Quang không khỏi khe khẽ gật đầu!
E rằng đây chính là chiêu cuối cùng mà Phục Hoàn có thể dùng để kiềm chế Tào Tháo…
-Vậy Vi Đoan đó, liệu có chịu phối hợp không?
-Ta đã cho người đi trước liên lạc với Vi Đoan, đồng thời ta chuẩn bị tung tin đồn ở Hứa Đô, tạo thanh thế cho Vi Đoan, giúp hắn đoạt lấy binh quyền ở Lương Châu.
Ngụ ý trong lời nói là y muốn để cho Vi Đoan là Châu Mục Lương Châu.
Vi Đoan tuy là Thứ Sử Lương Châu, nhưng nếu đem so ra, thì vẫn thua kém hơn chức vị Châu Mục.
Lưu Quang nghĩ một lát:
-Quốc trượng đã có ý như vậy, thì nên sắp xếp cho thỏa đáng. Việc tạo thanh thế cho Vi Đoan, nên làm cẩn thận một chút, đừng để Tào Tháo biết được. Bên chỗ ta, sẽ cố gắng dẹp bỏ chướng ngại cho Quốc trượng, khiến Bệ hạ đề xuất nghị luận trên triều.
-Vậy Phục Hoàn xin cáo từ!
Phục Hoàn bây giờ làm việc đều rất nhanh gọn dứt khoát.
Một khi thương nghị xong liền lập tức cáo từ rời đi.
Đối với cách làm việc này của y, Lưu Quang rất lấy làm hài lòng.
Chí ít, so với kiểu làm việc do dự, không quyết đoán, đầu voi đuôi chuột của một Phụ Quốc tướng quân hồi y chưa gãy tay, thì hiệu quả gấp trăm lần.
Tào Hữu Học, ván cờ của chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu…
-Chủ công, lần này trở về Thu Đạo, cần phải tỏ ra hữu hảo hơn nữa với Tào thái thú.
Bây giờ Tào thái thú đoạt liền ba quận, thanh thế đang lớn, đến lúc đó khó tránh khỏi có những lời đắc tội. Thiếu niên đắc chí mà, phần lớn đều như thế… nếu chủ công muốn nhanh chóng thu về Lũng Tây, thì cần phải hạ mình một chút, như vậy chắc hắn cũng không đến nỗi làm khó dễ.
Bên tai Vi Đoan còn văng vẳng lời nhắc nhở của Dương Trác.
Cùng với sự lắng xuống của chiến sự ở Lũng Tây, y lại trở về Địch Đạo, việc thu hồi lại Lũng Tây trở thành việc vô cùng cấp bách.
Lũng Tây, nhất định phải nhanh chóng lấy lại.
Còn quận Kim Thành, cũng phải nhanh chóng thu hồi. Vi Đoán hiểu rất rõ tầm quan trọng của Lũng Tây và Kim Thành, chỉ có nắm chắc được hai quận này trong tay thì mới có thể kê cao gối ngủ ngon. Nhưng vấn đề là, liệu Tào Bằng có cam tâm tình nguyện trao trả lại cho y hay không?
Bánh xe chuyển động, phát ra những tiếng lộc cộc.
Những mảnh băng bị nghiến vỡ văng sang hai bên, vương vãi trên mặt đất.
Đối với viên thuộc hạ già Dương Phụ này, Vi Đoan hết sức tin tưởng.
Nhưng trong lòng y lại cảm thấy rất không yên, đồng thời cũng có chút không thoải mái.
Mã Đằng cướp đi Lũng Tây, đuổi Vi Đoan hắn phải chạy khỏi Lũng Tây đến Hán Dương; Còn Tào Bằng, đã đoạt lại Lũng Tây trong thời gian rất ngắn, thậm chí còn đoạt luôn lại cả quận Kim Thành. Việc này rõ ràng chứng tỏ rằng Vi Đoan hắn bất tài, là một cái bạt tai quá mạnh, khiến cho Vi Đoan rất khó chịu trong lòng. Phải biết rằng, lúc trước là do y nghe và tin theo Mã Đằng, nên mới để mất Lũng Tây.
Ra sức xoa bóp trên mặt một lát, Vi Đoan đột nhiên vén rèm xe lên.
-Nguyên tương!
-Phụ thân…
Vi Khang nghe thấy Vi Đoan gọi, vội giục ngựa lên trước:
-Phụ thân, sao thế?
-Đến đâu rồi?
-Đã qua núi Bạch Thạch.
Vi Đoan do dự một lát, thấp giọng nói:
-Truyền lệnh xuống dưới, tối nay trú lại núi Bạch Thạch, đợi trời sáng rồi khởi hành tiếp.
-Hả?
-Lòng ta rất không yên.
Vi Đoan nhẹ giọng giải thích, lại giống như đang nói với chính mình.
Vi Khang là một đứa con hiếu thảo, cha đã nói như vậy rồi, y không tiền từ chối, bèn gật đầu đáp lại.
Vì thế, đoàn xe bèn ở lại dưới chân núi Bạch Thạch!
Núi Bạch Thạch này nằm giữa huyện An Cố và huyện Thủ Dương.
Nơi này trước kia vốn là địa bàn của Mã Đằng, do hai đại tướng Thành Nghi và Lương Hưng trấn thủ. Tuy nhiên, sau khi Mã Đằng chết, An Cố và Thủ Dương cũng trở nên vô cùng nguy cấp. Hai người này vốn là thủ hạ bát bộ tướng dưới trướng Hàn Toại, nhưng bởi vì Hàn Toại chết, nên họ quy thuận Mã Đằng, không được xem là thân tín của Mã Đằng, lại là hàng thần, nên có chút xấu hổ.
Sau khi quy thuận Tào Bằng, ngoại trừ việc đoạt lấy Địch Đạo. lập chút công huân ra, Mã Ngoạn còn chủ động đề xuất với Tào Bằng, rằng hắn nguyện ý đi chiêu hàng hai người Thành Nghi và Lương Hưng. Sau đại chiến Địch Đạo, Mã Ngoạn không lập được chút công lao nào, về cơ bản chỉ là đứng trong thành xem náo nhiệt mà thôi. Đến nay cuộc đại chiến sắp kết thúc, tiếp ngay sau đó sẽ là màn luận công ban thưởng, đương nhiên Mã Ngoạn cũng hy vọng kiếm thêm cho mình chút công lao.
Y và Thành Nghi, Lương Hưng vốn đều là bát bộ tướng, quan hệ trước giờ không tệ.
Cho nên xung phong nhận việc đi đến An Cố, vừa đặt vấn đề với Thành Nghi, Lương Hưng, hai người liền lập tức thuận theo, biểu thị tình nguyện thần phục.
Cho nên, An Cố và Thủ Dương hiện nay đều do Tào Bằng chiếm lĩnh.
Vốn dĩ Vi Đoan định cho hai bộ tướng của mình là Khổng Tín ở Tương Võ, và Vương Linh ở Chương huyện ra tay, đoạt lấy hai huyện An Cố và Thủ Dương. Dù sao, nếu y lấy được hai huyện đó, thì ít nhiều cũng vãn hồi được chút ít thể diện trong vụ bị Mã Đằng đuổi đi.
Nhưng không ngờ rằng, Tào Bằng không để cho y có cơ hội chấm mút, ra tay lấy luôn hai huyện.
Đồng thời, lại lệnh cho Diêm Hành trấn thủ Thủ Dương, Mã Ngoạn trấn thủ An Cố. Mã Ngoạn còn đỡ, chứ còn Diêm Hành thì đúng là một viên mãnh tướng, Vương Linh, Khổng Tín hai người bọn họ tuy đều là những tướng thiện chiến kiêu dũng, nhưng cũng không dám đụng chạm tới thứ sắc bén như Diêm Hành.
Càng không cần nói tới chuyện ở Thu Đạo còn có một Tào Bằng ngồi đó, trong tay có vô số tinh binh mãnh tướng. Trong khi đó Lâm Thao lại bị Cam Ninh Hách chiếm lấy… hai người này, một người xuất thân là môn hạ của Tào Bằng, bây giờ tự lập môn hộ, còn một người kia thì vẫn giúp sức dưới trướng Tào Bằng, không phải hạng thường.
Lại thêm Tào Hồng ở Đại Tán Quan, cùng với Trần Quần ở Tây huyện nữa.
Khổng Tín, Vương Linh cho dù có lá gan to đến mấy, cũng không dám chọc đến Tào Bằng, không cẩn thận có thể sẽ bị Tào Bằng nhổ đến tận gốc.
Trời đã tối!
Mây đen vần vũ…
Vi Đoan tâm trạng không yên, đi đi lại lại trong trướng, có vẻ vô cùng nôn nóng.
-Phụ thân, người…
-Nguyên Tương, con nói xem Tào Hữu Học đó, có thật là hắn chịu trao trả Lũng Tây cho ta không?
Vi Khang gãi gãi đầu, không biết đáp sao cho phải.
Trên thực tế, vấn đề này không nói chắc được, dù sao theo như Vi Khang thấy, nếu đổi lại là y, sau khi dốc hết tâm tư đoạt được Lũng Tây, tuyệt đối không có chuyện dễ dàng giao ra. Nhưng những lời như thế, sao y có thể nói với Vi Đoan?
-Chắc là hắn sẽ trả.
Dù sao phụ thân cũng là Thứ Sử Lương Châu, còn Tào Bằng chỉ là Thái thú Hà Tây mà thôi. Hiện nay hắn chiếm cứ quận Võ Uy, đã là danh không chính ngôn không thuận, nếu lại bá chiếm thêm Lũng Tây, e rằng sẽ khiến người dị nghị. Theo như con thấy, hắn nhất định sẽ giao ra, chỉ có điều đến lúc đó, phụ thân khó tránh phải đánh đổi thứ gì đó. Tào Hữu Học đâu phải tên ngốc, nếu hắn lấy danh nghĩa Thái thú một quận mà bá chiếm hết Lương Châu, chưa cần nói đến ai khác, chỉ e rằng bọn Dương Nghĩa Sơn cũng không chịu. Càng không cần nói đến những gia tộc ở Quan Trung, họ đều có lợi ích ở Lương Châu… phụ thân yên tâm, hắn sẽ giao Lũng Tây ra, nhưng sẽ có chút trắc trở…
-Ừ!
Vi Đoan không khỏi phấn chấn tinh thần.
“Không sai, ta mới là Thứ sử Lương Châu, Tào Bằng hắn chỉ là Thái Thú của một quận bên dưới mà thôi.
Nghĩa Sơn nói không sai, hắn tuổi trẻ đắc trí, đến lúc đó ta chỉ cần hạ mình một chút, tự nhiên sẽ đòi lại được.
Đợi ta ổn định được Lũng Tây rồi.. Hừ…”
Nhưng trong lòng y lại nổi lên một mối băn khoăn.
“Lúc trước Vương Mãnh bị Mã Đằng vây đánh, ta thấy chết không cứu, gây nên cái chết của Vương Mãnh, nếu như để Tào Bằng biết được thì sẽ thế nào?”
Cũng may, những người biết việc này cũng không nhiều.
Ngoài cha con y ra, cũng chỉ có Thạch Thao biết mà thôi.
Khi ấy Thạch Thao từng đến Thu Đạo, khẩn xin Vi Đoan xuất binh tương trợ, nhưng Vi Đoan cự tuyệt… cũng may, hiện giờ tung tích của Thạch Thao không rõ, nhiều khả năng là trong lúc cứu viện Vương Mãnh đã bị Mã Đằng giết rồi. Uhm, chết hay lắm! Nếu như Thạch Thao còn sống, thì tất sẽ là một mối phiền toái. Bây giờ hắn chết rồi, thiết nghĩ Tào Bằng cũng không có cách gì biết được chân tướng sự việc…
Vi Đoan đột nhiên có chút hối hận!
Y hối hận tại sao lúc đầu lại tin vào lời nói dối của Mã Đằng, ngồi nhìn Vương Mãnh chết trận ở Bạch Thạch.
Tuy nói rằng Vương Mãnh này là con người ngay thẳng, không biết a dua, nhưng tổng thể mà nói,vẫn luôn giữ sự tôn trọng nhất định đối với Vi Đoan.
“Nếu như Vương Mãnh chưa chết, không chừng chuyến này về còn có thể nói tốt cho mình vài lời, sẽ bớt được nhiều phiền toái…”. Nhưng lại nghĩ, nếu như Vương Mãnh không chết, thì chưa chắc y đã bị mất Lũng Tây, bị Mã Đằng đánh cho thê thảm không khác gì con cho của nhà có tang.
-Phụ thân? Phụ thân?
Tiếng gọi của Vi Khang khiến Vi Đoan bừng tỉnh trong cơn trầm tư.
-Hả?
Vi Đoan đột nhiên bừng tỉnh, cười gượng nói:
-Nguyên Tương không phải lo, phụ thân không sao.
Chỉ là một đường bôn ba, có chút mệt… con cũng vất vả rồi, nghỉ sớm chút đi, sáng sớm mai còn phải lên đường.
Vi Khang gật đầu, cáo từ đi ra.
Nói chuyện với con trai một lúc, trong lòng Vi Đoan dường như thấy dễ chịu hơn nhiều.
Y ngồi xuống, cầm lấy một quyển sách, ngồi đọc dưới ánh đèn. Sách, đó là cuốn “Đông Quan Hán ký” do Thái Ung năm xưa biên soạn. Sau khi Thái Ung chết, cuốn sách này cũng thất lạc theo, cũng may con gái của Thái Ung là Thái Diêm cũng từng được đọc sách, nên chép lại theo trí nhớ.
Sau này Vi Đoan cho ngoài in lấy một bản, thường mang theo để đọc.
Trước kia, mỗi khi trong lòng không yên, chỉ cần đọc sách là sẽ bình tĩnh lại.
Nhưng hôm nay không hiểu tại sao, không thể bình tĩnh được…đột nhiên, một cơn gió tốc tung màn trướng, thổi ngọn đèn lay lắt chập chờn, lúc tối lúc sáng. Vi Đoan trong lòng phiền muộn, bèn khoác áo đứng lên, cất bước đi ra ngoài trướng. Nhìn thấy ngoài trời tối đen như mực, gió mây vần vũ, gió lớn nổi lên, gào thét vi vu, mấy căn lều trướng nhỏ bị gió thổi ngã, lính tốt nhốn nháo chạy ra.
Cột cờ lớn đổ ầm xuống đất.
Khiến cho trong lòng Vi Đoan không khỏi phát run…
Nhưng bông tuyết to cỡ lông ngỗng, hình ngôi sao tới tấp rơi xuống.
Chỉ trong chớp mắt, trời đất biến thành một màu tuyết trắng, khiến người ta cảm thấy một nỗi tịch liêu trỗi dậy trong lòng…
Tuyết thật lớn!
Vi Đoan khoanh tay đứng đó: “đây có lẽ là trận tuyết lớn nhất kể từ khi vào đông…”
Hôm sau, gió ngưng.
Tuyết vẫn rơi, mặt đất phủ lên một lớp tuyết dày, có thể ngập qua mắt cá chân.
Đoàn xe lại khởi hành, nghiền lên mặt tuyết, phát ra những tiếng lạo xạo. Do vì tuyết rơi quá lớn, khiến cho đường xá cũng trở nên rất khó khăn. Vốn dĩ đi từ núi Bạch Thạch đến Địch Đạo chỉ cần nửa ngày, nhưng đoàn người của Vi Đoan phải mất trọn gần một ngày.
Sắc trời đã chuyển tối, khi tuyết ngừng rơi, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng tường thành của thành Thu Đạo.
Dưới ánh hoàng hôn, tường thành Thu Đạo hiện ra nguy nga, soi bóng bên bờ sông, toát lên một vẻ cổ kính hào hùng…
Vi Đoan thở hắt ra một hơi, tâm trạng cũng lấy lại sự bình tĩnh, tí hí mắt, nhìn tới Thu Đạo ở phía xa, trong lòng trào lên một cảm giác thân thuộc chưa từng có.
“Ta, rốt cuộc đã trở về rồi!”
-Truyền lệnh xuống, lệnh cho đội xe tăng tốc.
Vi Đoan nói xong, đang đinh buông rèm xe xuống… thì thấy Vi Khang giục ngựa lên trước, dừng ở trước xe, đoạn xoay người nhảy xuống.
-Phụ thân, Thái thú Hà Tây Tào Bằng, dẫn theo các quan viên lớn nhỏ, đã ra ngoại đình mười dặm nghênh đón.
-Hả?
Vi Đoan giật mình, lộ rõ vẻ vui mừng ra mặt.
Tào Bằng đích thân ra khỏi thành nghênh đón, chứng tỏ rằng hắn coi ta là cấp trên. Nói một cách khác, chắc chắn Tào Bằng sẽ trao trả Lũng Tây.
Nếu Tào Bằng đã thể hiện đủ sự tôn trọng, thì một người xuất thân vọng tộc như Vi Đoan cũng không thể thất lễ.
Y từ trên xe bước xuống, chỉnh đốn y phục, rồi ra lệnh:
-Đánh cờ hiệu, Nguyên Tương cùng ta tiến về phía trước.